Hai tuần sau vụ ồn ào của Cẩm Vân, ngôi nhà của Hổ Phách lại trởnên yên bình. Bây giờ những người giúp việc không còn hàng ngày phải nghe nhữngtiếng mắng nhiếc quát tháo của mụ phù thủy xấu xa, thay vào đó là tiếng cườitrong trẻo dễ thương của nàng công chúa nhỏ. Tử Minh cũng không làm gì gây khódễ cho Lưu Ly như khi cô mới tới nữa. Hổ Phách vẫn hằng ngày miệt mài đọc nhữngcuốn sách y khoa nói về căn bệnh ung thư tủy. Tử Minh nhận thấy em trai mình muốntốt nghiệp xong sẽ thi vào trường y nên càng thấy lo lắng, anh không muốn đểmất một bộ não thiên tài như Hổ Phách.
- Sang Anh một tuần? Hổ Phách nhìn Tử Minh có vẻ không hài lòng.
- Ừ! Công ty chính của gia đình ta bên đó gặp chút khó khăn, anhmuốn cậu qua đó giải quyết vì hiện anh đang rất bận với lô hàng mới nhập ở đây.Tử Minh gật gật đầu, ánh mắt nâu đen nhìn cậu thuyết phục.
- Anh à! Em sắp tốt nghiệp rồi, dạo này việc học của em rất bậnrộn, anh có thể sai người khác đi mà.
Hổ Phách nhíu mày thở dài, cậu đang rất bận rộn trong việcnghiên cứu căn bệnh của Lưu Ly, hơn nữa sức khỏe cô bé đã hoàn toàn hồi phục,cậu đã liên hệ với bệnh viện về việc cho cô bé nhập viện điều trị, bỏ đi bâygiờ xem ra không ổn lắm, mặc dù một tuần cũng không phải là dài nhưng cậu khôngan tâm để Lưu Ly ở nhà một mình.
- Tại ai mà ông chú bộ trưởng của chúng ta từ chối giúp đỡ côngty? Không những lạnh nhạt với con gái người ta mà còn làm nó bị thương, họkhông tìm cách gây khó dễ cho công việc của anh là tốt lắm rồi, cậu đã gây ra rắcrối thì hãy tự mình giải quyết đi. Tử Minh cau mày.
- Trong chuyện này em không có lỗi, là do anh tự ý quyết địnhtương lai của em đó chứ. Hổ Phách cũng không chịu nhân nhượng.
- Không phải cậu đang cố gắng kiếm một khoản tiền lớn sao? TửMinh đưa tách cà phê lên miệng.-Qua đó giải quyết tốt công việc, anh sẽ cho cậumột tài khoản lớn.
Hổ Phách nhìn anh hơi nghĩ ngợi. Đúng là cậu đang cần một số tiềnlớn để chữa trị cho Lưu Ly. Nhưng dù nói thế nào cậu cũng không an tâm để cô béở lại mà đi. Cậu nhìn sang Lưu Ly, cô bé cũng có vẻ lo lắng. Tử Minh trước giờkhông ưa cô, nếu Hổ Phách đi rồi không biết anh ta có tìm cách gây khó dễ chocô hay không? Dường như đọc được suy nghĩ của hai đứa trẻ, Tử Minh đưa tay lênvuốt tóc cô bé đáng yêu ngồi bên cạnh mình dịu dàng.
- Lưu Ly! Em cũng thấy Hổ Phách nên đi sang Anh giải quyết côngviệc giúp anh đúng không? Dù sao cũng chỉ là một tuần, đâu phải là chuyến đidài ngày gì? Rồi anh ta lại quay sang Hổ Phách thuyết phục.- Hơn nữa ba mẹ bênđó cũng rất nhớ cậu, cậu không thấy thỉnh thoảng cũng phải sang thăm họ sao, dùkhông phải máu mủ ruột thịt gì nhưng ba mẹ luôn coi cậu như cọn ruột của mình.Từ sau khi lên cấp ba thì cậu không còn sang Anh gặp họ, họ nhớ cậu lắm, cậu khôngthấy mình đã vô tâm quá sao?
Lưu Ly hơi khó xử, cô bé không biết phải nói như thế nào thì HổPhách đã kéo cô bé khỏi tay Tử Minh và ôm vào lòng mình. Rồi cậu nhìn anh ta cóvẻ khó chịu, dạo này cậu để ý anh ta thường hay có những cử chỉ thân mật tháiquá với cô bé.
Tử Minh nhếch môi cười nhạt khi thấy thái độ của em trai mình.Rồi anh ta lại nhìn Lưu Ly thuyết phục.
- Lưu Ly! Em cũng lên tiếng khuyên Hổ Phách giúp anh đi.
Lưu Ly nhìn anh ta bối rối, cô không muốn Hổ Phách đi xa lâu nhưvậy, nhưng Tử Minh đã mở lời với cô rồi, thật khó để từ chối. Cô biết Hổ Pháchkhông muốn đi vì lo lắng cho cô, nhưng nếu bắt Hổ Phách giành quá nhiều thờigian cho cô như vậy có lẽ cũng không ổn, dù sao thì anh cũng còn một gia đình,cô không thể cứ mãi là gánh nặng vướng chân anh được.
- Hổ Phách! Anh hãy sang Anh giúp anh Tử Minh làm việc đi. Thămba mẹ anh nữa. Hổ Phách nhíu mày nhìn cô bé có vẻ không hài lòng. Lưu Ly vẫnmỉm cười nhẹ nhàng.-Dù sao cũng chỉ là một tuần thôi mà, anh cố giúp anh ấy lầnnày đi.
Hổ Phách ngồi im không trả lời, cậu còn đang phân vân. Bây giờsang Anh cũng tốt, sau việc này cậu sẽ kiếm được một khoản tiền lớn để chữabệnh cho Lưu Ly, nhưng một tuần xa Lưu Ly cũng khiến cậu thấy không an tâm. Đámngười ở cái thị trấn kia từ khi cậu đưa Lưu Ly về thì không có động tĩnh gìnữa, có lẽ những chúng đã buông tha cho Lưu Ly, hoặc chúng không thể tìm đượctung tích của cô bé nên đã bỏ cuộc. Nhưng cậu nhìn lại anh trai mình. Đây mớichính là điều cậu cảm thấy lo lắng, Tử Minh trước giờ là người máu lạnh, gianxảo. Anh ta vốn không hài lòng về Lưu Ly nên chắc chắn anh ta sẽ không để cô béyên, nhưng cậu không thể đoán được anh ta muốn làm gì. Bây giờ bỏ đi liệu có ổnkhông?
- Đừng lo lắng Hổ Phách! Anh sẽ chăm sóc cho Lưu Ly thật tốttrong những ngày cậu vắng nhà, cứ yên tâm mà đi làm việc đi. Thấy Lưu Ly ngồiim có vẻ buồn buồn, Tử Minh cũng ý tứ an ủi cô bằng một câu thế này:-Đừng buồn nhéLưu Ly! Hổ Phách chỉ đi vắng một tuần thôi mà, trong thời gian này anh sẽ chơivới em.
Nghe xong, Lưu Ly và Hổ Phách càng cảm thấy bất an lo lắng hơn.
Nhưng rốt cuộc thì Hổ Phách cũng đành sang công tác ở Anh. Trướckhi đi cậu vẫn không quên dặn dò đám bạn thân trông chừng Lưu Ly cẩn thận. Sứckhỏe cô bé lúc này đã hoàn toàn bình phục, có thể chạy nhảy phá phách khắp nơiđược rồi, điều này cũng khiến cậu an tâm phần nào.
Chiếc máy bay cất cánh. Hổ Phách ngồi im nhìn ra cửa sổ, bêndưới cậu là đại dương xanh thẳm mênh mông, cậu chống tay lên cằm, vậy là mộttuần này cậu không thể ở bên cạnh Lưu Ly, không được nhìn thấy cô bé cười đùa,không phải trừng phạt mấy trò nghịch ngợm của cô, không thể hàng đêm lợi dụngviệc phụ đạo để bắt nạt cô. Càng nghĩ càng thấy buồn, cậu thở dài thườn thượt.Hi vọng một tuần trôi qua thật nhanh.
Còn Lưu Ly từ sau khi Hổ Phách đi thì ngồi buồn xo ở một gócvườn. Nhưng rồi cô cũng lấy lại tinh thần rất nhanh. Hổ Phách không có ở nhàthì không có ai cản cô nghịch phá nữa, cô có thể thoải mái trèo cây hái me, thahồ nghịch ngợm với đám nhóc hàng xóm vào mổi buổi chiều, thoái mái coi animesuốt đêm mà không bị cốc đầu. Càng nghĩ lại càng thấy phấn khích, nên khi HổPhách đi cô chỉ buồn có nửa ngày rồi lại thấy vui gấp đôi.
Suốt cả ngày nay cô tha thẩn ở ngoài vườn hoa hồng nghịch ngợmvới chú rùa nhỏ, chán thì lại bắt sâu hù chị gái làm vườn, buồn thì vào giúpbác gái đầu bếp nấu ăn. Nhưng giúp không bao nhiêu mà cô gây rắc rối khiến họđau đầu gấp đôi bấy nhiêu. Sau một tiếng miệt mài nêm nếm gia vị, tất cả nguyênliệu bị cô biến thành cám heo hết. Bữa ăn trưa hôm đó bị trễ mất một tiếng, TửMinh cảm thấy rất bực mình, anh đã vất vã với công việc mà còn không được ănuống như ý, nhưng mọi người đều bao che cho cô bé nên cô vẫn bình yên vô sự.
Cảm thấy áy náy vì đã khiến cho mọi người bị Tử Minh trách phạt,chiều hôm đó Lưu Ly cùng mọi người cho cá ăn để chuộc lỗi. Bể cá vàng trêntường của Tử Minh có những con cá nhiệt đới có màu sắc khá kì lạ, mấy con nàycó vẻ rất đắt, Tử Minh phải vất vả lắm mới sưu tập được. Thế mà không biết LưuLy cho nó ăn cái gì mà sáng hôm sau cả đám lăn đùng ra chết. Sau cái chết bithảm của đám thú cưng thì Tử Minh cũng trở nên suy sụp. Mọi người lúc này sợhãi không còn dám đứng ra bao che cho cô nữa, còn Lưu Ly biết mình đã gây ratội lớn nên chỉ lẳng lặng chuồn đi chổ khác.
Sáng ngày thứ hai sau khi Hổ Phách sang Anh.
Lưu Ly ngoan ngoãn dựng giá vẻ ở một góc vườn. Những người giúpviệc bây giờ sợ cô còn hơn sợ cọp, mỗi lần nghe Lưu Ly ngỏ ý định giúp ai đó làmgì là tất cả đều đồng thanh thẳng thừng từ chối. Lưu Ly không hiểu họ trở nênđoàn kết như thế từ khi nào.
Chiếc cọ được đưa lên đưa xuống một cách nhanh nhẹn, chẳng mấychốc mà tờ giấy trắng tinh đã được tô điểm bởi những chấm màu tươi sáng, bứctranh vẽ vườn hoa hồng nhanh chóng lộ ra đẹp rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
Lưu Ly nhìn nó hài lòng, sau khi màu đã khô cô đặt bức tranh lênchiếc bàn đá rồi thu dọn dụng cụ. Nhưng con rùa nhỏ ở với cô một thời gian cũnglây tính cách nghịch ngợm của cô. Trong khi Lưu Ly còn đang loay hoay xếp gọngiá vẽ thì nó bò vào một hũ màu vàng hoe, sau đó kéo lê cái tấm thân vàng ngọccủa mình lên bức tranh Lưu Ly mới vẽ. Đến lúc chơi chán thì nó bò lại sát mépbàn và rơi bịch xuống đất. Lưu Ly nghe có tiếng động, cô bé quay lại thì thấycon rùa cả người nhuộm màu vàng chóe đang chạy bán sống bán chết.
Linh tính mách bảo cô đi lại gần chiếc bàn, và cô muốn nổi khùnglên khi thấy bức tranh mình nhòe nhoẹt màu, trên bàn hũ màu vàng vẫn còn vươngvãi và in rõ mấy dấu chân nhỏ xíu. Con rùa cảm nhận được sự tức giận của LưuLy, nó không ngoái đầu lại nữa mà chúi đầu phi như bay về phía trước. Lưu Lynổi điên cầm hũ màu ném vèo về phía nó.
Hũ màu trúng đích và rơi xuống đất, nhưng đau lòng ở chổ nókhông trúng vào con rùa mà trúng vào người Tử Minh mới đi lại gần. Chiếc sơ mitrắng của anh nhuộm vàng chóe. Tử Minh nhìn chiếc áo trắng lem nhem màu củamình, rồi ngước lên nhìn Lưu Ly, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết nam cực. LưuLy bị ánh mắt đó làm cho run lên cầm cập, cô khẽ nói bằng giọng hối lỗi.
- Xin lỗi anh…em không cố ý.
Tử Minh không nói gì, chầm chậm đi lại trước mặt cô bé. Lưu Lycàng thấy sợ hãi hơn. Hổ Phách đi chưa lâu cô đã nghịch ngợm phá phách làm chếtmấy con cá cảnh anh yêu quý nhất, bây giờ lại ném màu vào bộ đồ đẹp sạch tinhtươm của anh. Có lẽ sau lần này Tử Minh sẽ ném cô ra ngoài đường mất thôi. Bâygiờ Hổ Phách cũng đâu có ở nhà mà cản anh ấy. Lưu Ly thật muốn khóc quá, cứnghĩ đến viễn cảnh trở thành mèo hoang là cô không cầm lòng được. Bị ném đi rồicô phải làm sao đây? Tối nay ngủ ở đâu? Ăn cái gì? Càng nghĩ càng thấy sợ.
- Anh Tử Minh! Em xin lỗi…đừng ném em ra đường. Lưu Ly mắt rơmrớm nhìn anh mếu máo. Cô không muốn làm mèo hoang.
Tử Minh bật cười, khuôn mặt ngây ngốc của Lưu Ly khiến anh cómuốn tức giận cũng không được. Anh đưa tay nhéo một bên má cô bé xách lên. LưuLy lại càng mếu máo nhăn nhó hơn. Khuôn mặt phúng phính như trẻ con, làn datrắng mịn mỏng manh đỏ ửng lên. Tử Minh thấy cô bé sắp khóc thì không nỡ bắtnạt nữa. Anh buông tay ra vổ vổ vào má cô bé mỉm cười:
- Hổ Phách đi chưa được hai ngày mà em đã khiến nhà anh trở nênnáo loạn rồi. Nếu em ở đây cả đời chắc anh phát điên lên vì mấy trò nghịch ngợmcủa em quá.
Lưu Ly nhìn anh phụng phịu, khuôn mặt ngây ngô cố ra vẻ biếtlỗi. Tử Minh không bắt nạt cô bé nữa, anh đi đến ngắm nghía bức tranh của cô bémột chút rồi mỉm cười. Bức tranh đẹp như vậy mà lại bị hỏng, rồi anh thấy LưuLy đi lại tóm con rùa dưới đất, con rùa nhỏ chui tọt vào mai, thà chết chứ nhấtquyết không thò đầu ra. Lưu Ly treo ngược nó lên một cành cây gần đó rồi lạitiếp tục thu dọn dụng cụ vẽ.
- Lưu Ly! Tử Minh gọi cô bé. Lưu Ly ngước lên, Tử Minh đangcười, nụ cười rất lạ, cô bé thấy cần đề cao cảnh giác.- Có muốn ra ngoài đi dạovới anh không?
- Đi dạo? Cô bé hỏi lại khó hiểu. Tử Minh rủ cô đi dạo? Có phảihôm nay anh ta bị chó dại cắn nên thần kinh bất thường biến thành người tốt rồikhông?
Tử Minh mỉm cười, anh nhìn sâu vào đôi mắt trong veo dịu dàng.
- Không phải em đang vẽ tranh sao? Anh sẽ đưa em đến một nơi cóphong cảnh rất đẹp.
Lưu Ly nhìn anh nghĩ ngợi. Có lẽ Tử Minh không còn ghét cô nữarồi. Cô bé mỉm cười gật đầu. Tử Minh hài lòng đưa tay lên xoa đầu Lưu Ly rồivào nhà thay chiếc áo bẩn lem nhem màu và lấy xe ra cổng.
Lưu Ly cũng háo hức ôm đồm một đống dụng cụ chất lên xe, cô sẽvẽ một bức tranh phong cảnh thật đẹp tặng cho Tử Minh. Tử Minh thấy cô bé vuivẻ thì cũng hài lòng mỉm cười. Chiếc xe bon bon chạy trên đường, Lưu Ly đưa mắtngắm nghía mọi thứ đang lao vụt qua khung cửa kính. Chiếc xe đã đi trên conđường ra ngoại ô thành phố, hai bên đường là hai hàng cây xanh rợp bóng. Khôngkhí trong lành. Tử Minh mở cửa kính để cô bé ngắm cảnh được rõ hơn.
Lưu Ly vui lắm, từ khi về nhà Hổ Phách đây là lần đầu cô được đira ngoài như vậy. Khuôn mặt bé bỏng không ngừng ngớt nụ cười và hót líu lo bêntai Tử Minh như con chim nhỏ. Tử Minh cũng không lấy làm khó chịu, chỉ mỉm cườiđáp lại những câu hỏi vu vơ của cô bé.
Nhưng khi đến một ngã ba thì có hai chiếc xe hơi đen cũng rẽ vàođi song song với xe của hai người. Lưu Ly lúc đầu không để ý lắm, nhưng sau đógần 10 phút hai chiếc xe vẫn giữ nguyên tốc độ bám theo xe của Tử Minh thì côthấy bất an.
Lưu Ly bắt đầu run lên, trống ngực đập mạnh, hai bàn tay nắmchặt lấy mép váy run rẩy. Những người muốn săn đuổi cô đã tìm tới rồi sao? Côphải làm sao trong tình cảnh này? Lưu Ly cảm thấy hối hận, lẽ ra không nên tùytiện đi ra ngoài.
Hai chiếc xe hơi bám theo xe của Lưu Ly sát nút vẫn chưa có mộthành động gì đe dọa, nhưng chỉ như vậy cũng đủ khiến Lưu Ly phải sợ hãi. Côchắc chắn chẳng mấy chốc nữa chúng sẽ lao lên hất xe chở cô vào vệ đường, rồi chúngsẽ giết cô, giết cả Tử Minh. Lưu Ly mím chặt môi, một giọt mồ hôi chảy ra trêntrán, khuôn mặt cô tái nhợt. Cô hơi liếc sang Tử Minh rồi nuốt nước bọt tự trấnan. Cô phải nghĩ ra cách gì đó, Tử Minh đang đi cùng cô, nếu những kẻ đó nhắmvào cô có lẽ anh ấy cũng sẽ bị liên lụy.
Cô nhìn chiếc gương chiếu hậu. Hai chiếc xe vẫn bám theo nhưngđã giữ một khoảng cách nhất định. Cô bé nắm chặt tay, đôi mắt nhắm nghiền chợtmở ra đầy quyết đoán.
- Tử Minh! Đi chậm lại đi. Lưu Ly vừa nói vừa nắm chặt sợi dâyan toàn trên ngực.
Cách tốt nhất để Tử Minh thoát khỏi nguy hiểm là nhảy khỏi xe,dù sao kẻ mà những người đó truy đuổi là cô chứ không phải anh, nhảy khỏi xerồi cô sẽ tìm cách bỏ trốn thật nhanh, nếu may mắn có thể thoát khỏi tay bọnchúng.
- Ngồi im đi!
Tử Minh nắm chặt lấy tay Lưu Ly. Cô bé ngạc nhiên ngước lên. TửMinh nhìn cô mỉm cười trấn an.
- Không sao, anh sẽ lo cho em.
Lưu Ly nhìn anh vẫn chưa hết lo lắng. Tử Minh biết cô bé muốnnhảy khỏi xe nên nắm chặt tay cô bé giữ lại. Chiếc xe vẫn chạy đều đều với tốcđộ cũ.
Nhưng có một điều kì lạ là hai chiếc xe đó chỉ bám theo sau xecủa anh chứ không có ý định tiếp cận hay gây tai nạn. Tử Minh liếc qua chiếcgương chiếu hậu, khóe môi anh hơi cong thành một nụ cười nhàn nhạt.
- Tử Minh? Lưu Ly cất tiếng lo lắng. Tử Minh vẫn bình thản láixe, không trả lời cô, bàn tay to chắc vẫn nắm chặt lấy tay cô.
Trái tim Lưu Ly đập mạnh, cả người cô lạnh toát. Tại sao nhữngngười lái xe kia không tấn công cô và Tử Minh? Tại sao đối mặt với nguy hiểm màTử Minh lại tỏ ra bình thản như vậy? Cứ như là anh đã biết trước tất cả hànhđộng của họ vậy. Lưu Ly lo lắng, cô nắm chặt bàn tay nhỏ đang run rẩy của mìnhhoang mang. Cô thầm mong điều mà mình nghĩ trong đầu bây giờ là sai. Chiếc xehơi sang trọng của Tử Minh đi chậm dần rồi dừng hẳn lại trước một đám ngườiđang xôm tụ.
Có rất nhiều người phía trước, năm chiếc xe hơi đứng chờ sẵn ởđó xếp thành một hàng dài. Lưu Ly sững sờ, cô nhận ra một gương mặt thật quenthuộc. Bởi nó luôn xuất hiện trong những cơn ác mộng của cô hằng đêm. Trong nỗiđau luôn cào xé trái tim cô.
Dương Vỹ!
Tử Minh mở cửa xe, rồi quay sang tháo dây an toàn của Lưu Ly ra.Cô bé giật mình vội nhìn anh bằng ánh mắt tha thiết nhói đau.
- Đừng mà! Tử Minh.
Tử Minh vẫn nhìn cô lạnh lùng, rồi anh kéo cô ra khỏi xe mộtcách thô bạo. Giờ thì Lưu Ly đã biết anh ta không ném cô ra ngoài đường. Anh taném cô cho những kẻ muốn giết chết cô.
- Lưu Ly! Hãy trở về nơi thuộc về em. Đừng trách anh, vì đây làsố phận của em.
Tử Minh kéo cô tới đám người trước mặt mặc cho cô vùng vẫy giẩygiụa. Lưu Ly nhắm chặt mắt đau đớn. Đây không phải lần đầu tiên cô bị phản bội,nhưng sao cô vẫn thấy ngực mình đau nhói? Tại sao người ta lại đối xử với cônhư vậy? Tại sao lại nói đây là số phận của cô? Rốt cuộc thì cô đã làm sai điềugì?
Dương Vỹ nhìn cô nhếch một nụ cười lạnh lẽo.
- Công chúa nhỏ! Chào mừng em trở lại với anh.