Mấy bạn cho mình xin lỗi nhé. Vì chap trước có mấy bạn hối mình quá nên mình viết chương hơi gấp vì vậy mà có một vài lỗi nhỏ."-Vy Anh, Hàn Tử Phong ….mất rồi.Năm đó ậu ấy rời đi là vì bệnh ung thư máu. Gần đây lại phát bệnh. Phẫu thuật thất bại. Ngày mai người nhà sẽ cử hành hôn lễ". Chính xác là tang lễ nha mọi người. Mình rất xin lỗi vì sai sót này. Sau này nhất định mình sẽ cẩn thận hơn.Mọi người tiếp tục ủng hộ mình nhé. Xie xie
Vào truyện thôi
-----------------
Sáng hôm sau, cô bước ra khỏi nhà với áo sơ mi trắng và quần đen đơn giản. Đôi mắt sưng húp được giấu sau cặp kính mát to bản.Dáng vẻ có thể nói là rất tiều tụy.Cả đêm hôm qua cô không thể nào ngủ được. Cô tự trách mình. Trách bản thân cô sao vô tâm đến vậy. Hiểu lầm cậu ấy suốt mấy năm trời.
Anh lá xe về phía cô.Nhìn bộ dáng của cô mà đau lòng.Cô như vậy là vẫn còn yêu Hàn Tử Phong hay sao?Anh không muốn đến đó nhưng lại không muốn để cô một mình đối mặt.Anh dừng xe trước mặt cô và bước xuống mở cửa ghế phụ.
-Chúng ta đi thôi
Cô vẫn không nói gì mà lẳng lặng bước lên.
………
Tại biệt thự Hàn gia
Anh và cô cùng nhau tiến vào, mọi người xung quanh đều tản ra hai bên.Có mấy ai mà không biết hai vị này đâu. Một người là người thừa kế của Dịch gia. Còn người còn lại là bảo bối cưng của gia tộc Vũ Hoàng.Đụng tới một trong hai người này thôi là cũng đủ đi chầu trời rồi. Với lại mọi người còn chưa quên được chuyện Trịnh thị phá sản rầm rộ mấy hôm nay đâu.
Anh và cô không quan tâm mọi người xung quanh bàn tán mà đi thẳng vào trong. Giữa nhà là linh cữu của cậu.Trên bàn thờ là di ảnh. Trong hình cậu vẫn luôn tươi cười. Một nụ cười như ánh dương sáng chói vậy mà giờ đây chủ nhân của nó đã không còn nữa.Chỉ còn những nỗi đau buồn dành cho người ở lại.Cô và anh cùng thắp cho Tử Phong một nén hương sau đó tiến về phía ba mẹ của cậu.
-Hai bác nén đau buồn-Vy Anh
-Vy Anh, trước lúc mất Tử Phong có để lại cho cháu và Dịch thiếu hai bức thư. Bác gửi lại cho hai người.-mẹ của Tử Phong vừa nói vừa đưa cho hai người hai bức thư. Thấy cô có vẻ thất thần nên anh đưa tay nhận lấy.Hai người ở đó thêm một lúc nữa mới ra về.
…………..
Trên xe
Vy Anh cầm bức thư mà tay run run.Nước mắt không tự chủ mà rơi tự lúc nào.Anh dừng xe lại bên lề đường cho cô bình tĩnh một chút.Anh cầm tay cô
-Vy Anh, đừng khóc. Vy Anh là một cô gái mạnh mẽ mà phải không?-anh lấy khăn tay trong túi mình nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt.Cô im lặng một lúc lâu, cố gắng bình tĩnh và chậm rãi mở bức thư trên tay
“Vy Anh,
Khi bức thư này đến tay cậu thì có lẽ tớ cũng không còn nữa.Nhưng Vy Anh này,cậu đừng khóc nhé.Được không?Như vậy sẽ xấu lắm đấy. Tớ không muốn nhìn thấy cậu xấu xí đâu. Tớ luôn muốn Vy Anh của tớ phải luôn cười.Đừng bao giờ khóc nhé.Có lẽ quyết định quay về lần này của tớ là sai thật rồi.Nhưng biết làm sao được khi mà tớ rất nhớ cậu kia chứ.Lúc này đây bên cạnh cậu đã có một người khác rồi. Nhưng tớ biết, cậu ấy sẽ thay tớ đem hạnh phúc đến cho cậu.Có một bài hát tớ đã từng nghe rất hay đấy.Trong đó có một câu:có những thứ tình cảm được gọi là hạnh phúc; nhưng cũng có những thứ hạnh phúc được gọi là buông tay.Tớ thấy nó rất hay mà cũng rất đúng.Chính vì vậy mà tớ càng thêm tin tưởng vào quyết định buông tay cậu năm đó.Có lẽ nhờ vậy mà bây giờ cậu rất hạnh phúc.
Vy Anh, hứa với tớ nhé!Cậu nhất định phải hạnh phúc. Hạnh phúc thay cả phần của tớ.Tớ sẽ mãi mãi dõi theo cậu.
Tạm biệt cậu.Người con gái mà tớ đã yêu và sẽ mãi yêu.
Iu cậu
Hàn tử Phong”
Đọc xong từng chữ cuối cùng cũng là lúc tờ giấy bị nhòe đi vì nước mắt.Anh ôm cô vào lòng nhẹ đưa tay vỗ về cô.Một lúc lâu,nhận thấy người trong ngực mình không còn cử động. Nhìn kĩ lại anh mới biết cô đã ngủ từ lúc nào.Một tay anh nhẹ ôm cô, dịu dàng chỉnh lại tư thế cho cô dễ ngủ hơn.Anh nhìn cô tiều tụy như vậy chắc cả nagy2 hôm qua đã không ngủ rồi.Anh chậm rãi khởi động xe bằng tay còn lại. Cũng không dám chạy nhanh vì sợ con kuma ngốc trong lòng mình tỉnh giấc.
Về đến nhà cô, lại không dám nhấn chuông cửa. Sợ tiếng ồn sẽ làm cô thức giấc.Cuối cùng cũng chỉ có thể gọi điện cho quản gia nhà cô ra mở cửa sau đó bế cô lên phòng
……..
Tại Dịch gia
Anh bước ra ghế ngoài ban công với tách cà phê và lá thư của mình.Đặt li cà phê xuống bàn và bắt đầu mở lá thư trên tay. Trên lá thư lớn ấy chỉ có duy nhất 11 chữ in hoa. Không những thế mà còn được phóng to nữa:”NẾU CÔ ẤY KHÔNG HẠNH PHÚC TÔI SẼ VỀ TÌM CẬU”.Khóe miệng anh khẽ nâng lên sau khi đọc xong dòng chữ này.Anh dựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn ngôi sao đang sáng nhất trên bàu trời
-Cậu nghĩ cậu sẽ có cơ họi đó sao?-nói xong cũng quay bước vào phòng nghỉ ngơi cho một ngày mệt mỏi
End chap
Buổi tối vui vẻ