Flame Phantom (Viêm Ma)

Chương 42



– Quyết thắng!
– Quyết thắng!
– Quyết thắng!
– Quyết thắng!
– Quyết thắng…



Đi xuống khu vực sâu nhất của tàu, Hồng Ma vừa cuốc bộ vừa đưa tay chào những thi quỷ nam đang thực hiện bảo trì, sửa chữa mấy ống dẫn. Tuy đều là thi quỷ, nhưng không như quân đổ bộ nằm trực tiếp dưới quyền mình, mấy ông mày râu tao râu này được chia về nhiều bộ phận khác nhau. Gác cửa điện là hai lữ như thế, trong khi đa số nhân công cố hữu của cảng số Không cũng là thi quỷ đực rựa.



Bấm ngón tay, bà già nhẩm tính, thì tính luôn quân của mình, thi quỷ đã gần chạm mốc ba triệu. Bao nhiêu năm chiến tranh liên miên, thu được kha khá xác sống từ đủ mọi chủng tộc, đám thi ấy giờ tự sinh sôi đến mức được xem là chủng riêng rồi. Hừm, cũng như bè lũ Strigoi bên Hungollente vậy, đều là tách ra từ các thi quỷ nguyên bản ngày xưa, sau này tiến hóa thành. Ban đầu chỉ định tạo ra nhân công miễn phí, chính Hồng Ma cũng không ngờ, bẵng đi vài… vạn năm, bọn thuộc hạ không lương của mình lại phát triển thành lắm chủng như vậy. Và vì cái lý do trời hỡi nào đó, thi quỷ Viễn Đông gọi cô là “Viêm Đế”, là tổ của chúng nó. Nghĩ tới thôi đã muốn nổ nồi hơi rồi, mệt thật!



Dừng trước cánh cửa kim loại lớn bất thường, cao cỡ ba thước, rộng hai thước, bốn gốc bo tròn, xung quanh còn có bốn thi quỷ mang súng trường K20 đứng gác, Hồng Ma chào một lượt rồi ra lệnh mở cửa. Khác với những cửa thông thường vốn chỉ cần vặn tay nắm, thứ này lại yêu cầu cả một hệ thống van đặc biệt. Khóa bằng ba máy thủy lực, trên, dưới và bên trái, các van có nhiệm vụ truyền hơi nước vào, khởi động cơ quan mở. Mỗi máy lại gồm một cụm ba sáu khóa, ba cái ngoài này và ba cái bên trong, nên để mở hết cũng là cả một vấn đề.



Chờ nó khởi động, Hồng Ma khoanh tay, hướng mắt về tấm biển cấm treo bên trên. Đầu lâu xương chéo đen cùng dòng chữ “Nguy hiểm! Không phận sự miễn vào!” dập nổi trên nền kim loại, nó báo hiệu thứ bên trong cực kỳ nguy hiểm. Mà cũng phải thôi, khi con tàu phải dành ra những ba tầng chỉ để “chứa” mấy thứ bên trong, trang bị cả một siêu kết giới có thể chống vũ khí diệt tinh cầu – Hồng Ma tính thế – và bọc giáp nhiều hơn bất cứ nơi nào trên tàu. Khu vực duy nhất mà muốn vào, bắt buộc phải có lệnh từ chính Tư lệnh Quân đô bộ, ngay cả Giao Long nếu tự ý xâm nhập cũng sẽ bị tấn công.



Đứng cạnh chủ, một nữ thi quỷ trùm kín mặt, đầu đội mũ sắt, thân khoác áo bành tô da tiến lại gần, hỏi nhỏ:



– Thưa ngài, đã tới lúc rồi sao?
– Ừ, tới lúc rồi.



Gật đầu, Hồng Ma nói.



– Tới nay là đúng một ngàn năm từ khi ta dừng việc sử dụng họ, và mười năm từ lúc người cuối cùng vào buồng ngủ đông. Tới giờ đánh thức mấy người đẹp ngủ nướng của chúng ta rồi! Chuẩn bị đi!
– Rõ!



Cả bốn cô gái đều đồng loạt đứng nghiêm, đáp lời chỉ huy tối cao.



Két… Cửa kim loại mở ra, để tràn khỏi không gian bên trong luồng khí lạnh đến tê cóng cả trái tim. Sương phủ khắp, trải rộng trên hành lang dài hơn bốn mươi thước, tràn sang các khu vực khác của tàu. Bất cứ nơi nào sương ấy lan tới, trang thiết bị đều lạnh ngắt, đóng băng cả. Dĩ nhiên, vì tàu chính là Hồng Ma, khí lạnh không đủ làm hơi nước bên trong thành đá cục, chỉ vừa phủ được lớp băng mỏng dính lên mấy ống dẫn và đồng hồ. Vài thi quỷ giật mình, nhưng với bản năng, họ nhận ra đây chính là tử khí quen thuộc. Tử khí của những đồng chí đã ngủ yên suốt cả thập niên.



Bước vào, Hồng Ma vặn van, bật đèn lên. Hóa ra, nơi cô đứng là một hành lang dài, hai bên có lan can cao tới ngang bụng mình, tức cũng cỡ ngực người ta, với các thanh dầm lớn nằm cách nhau cỡ một gang bàn tay. Không đủ để lũ ngáo ngơ trên tàu đút đầu qua, dĩ nhiên không thể nhảy, nhưng vẫn vừa tầm quan sát. Hành lang kim loại, làm từ Stalinium thuần, vẫn bị đóng băng bởi tử khí của những thứ trong đây. Và khác hẳn với ngoài kia, vì chịu đựng khí siêu lạnh suốt mười năm, tuy không tổn hại gì nhưng nơi này lại trơn trượt vô cùng, còn lan can thì biến hoàn toàn thành khối những nhũ băng. Lạnh đến nỗi mấy thi quỷ đi theo phải run cầm cập, ôm chặt mình lại dù chúng nó vốn cũng là mấy nguồn lạnh rồi.



Nơi này bất thường vậy, bởi lẽ, nó chính là “nhà xác” của Quân đoàn 1.



Hầm chứa, hay chính xác là hầm mộ, khổng lồ này là nơi đang bảo quản thi hài của năm vạn mỹ nhân Quân đoàn 1, lực lượng tinh nhuệ nằm trực tiếp dưới quyền Hồng Ma, do cô ta đích thân làm Quân đoàn trưởng. Khác với chín Quân đoàn kia, vốn có bộ chỉ huy riêng, đơn vị này được coi như “thân quân” của lực lượng đổ bộ đường không. Đặc biệt hùng mạnh, họ, cùng các đơn vị nhỏ, đã tạo thành phương diện quân thứ nhất trong cuộc tổng tiến công Hoa Đông một ngàn năm trước. Sau ấy, vì cảm thấy mấy mỹ nữ của mình quá mạnh, bà già mới quyết định niêm phong lại, dùng như con bài tẩy, bí bách lắm mới đem ra.



Lần này, Hồng Ma quyết định gọi thân quân của mình dậy, không phải vì chuyện gì như tận thế – các yêu quái có thể dễ dàng xử lý – mà vì điều khác. Tuy Quân đoàn 1 là biểu tượng của quá khứ, những gì mà một đại đội của nó thể hiện trong Đại chiến Gaia, đặc biệt là trận giải vây Argönne khi họ vừa cứu được quân ta, vừa đẩy lui chiến tuyến địch và bắt đầu khiến chiến tranh đổi chiều. Vả lại, tuy mang danh là Bộ Tư lệnh U Minh, Hồng Ma vẫn được vợ cấp cho hẳn một tầng riêng ở cột buồm chính để đặt trụ sở của Bộ Tư lệnh Quân Đổ bộ đường không. Với truyền thống mỗi quân đoàn sẽ có tàu đổ bộ riêng, thường là zeppelin cũ, bà đầu đỏ đã biến chính mình thành cứ địa của nhóm quân này, nhét tất cả năm vạn gái xinh vào cái nhà mồ lạnh hơn cả trái tim người yêu cũ.



Với chiều cao ngang với ba tầng boong, tương đương với mười lăm thước, dài khoảng hai trăm thước, chỗ này xung quanh để đầy những kệ lớn, làm dính cứng vào vách. Mỗi “kệ” như thế có sức chứa lên tới hai vạn thi quỷ, chia làm hai ngàn ngăn, mỗi ngăn nhét đủ một tiểu đội mười nàng. Bên ngoài, cửa được đóng theo kiểu cửa sập, mở lên, và ở góc trái mỗi buồng chứa đều có thang đi xuống. Dù sao thì, Hồng Ma nghĩ, cái thang đó khá vô nghĩa vì đám thi quỷ bay được, nhưng cứ có đi. Đời mà, ai biết được chuyện quái gì xảy ra?



Nhưng… nghĩ thế thôi, chứ có một điều linh hồn hám gái này biết rõ!



Mười em hàng xinh tươi ngon chảy dãi nằm ép sát nhau trong cái hộp diêm chật chội, chỉ mặc áo ba lỗ ôm sát và quần đùi! Kể cả là “ngủ đông”, kiểu gọi tránh của việc nằm trong quan tài, thì như vậy cũng đủ bổ mắt rồi! Da thịt chạm nhau, lỡ có khi tàu rung lắc, mấy cái xác ấy nằm đè lên nhau, trong khi bọn nó vẫn đang “chết”, thì mở ra không biết sẽ còn bổ mắt tới thế nào đây!



– E he… E he… E he he he…!



Nghĩ chỉ đến thế, Hồng Ma đứng cười như thằng già dê, vẻ mặt lộ rõ sự đê tiện còn nước dãi thì chảy dài xuống cằm. Nhìn thấy thế, đám thi quỷ một mặt thủ thế, sợ lỡ có gì bả không kiềm nổi mà lao vô “thịt” thì toi, nhưng mặt khác cũng mừng vì ở đây không có ai khác ngoài họ. Bởi lẽ, nếu để người nào đó không thuộc thủy thủ đoàn nhìn thấy, mấy người chưa quen với cái tính dê chúa của bà già mọc sừng, thì ắt hẳn sẽ sốc toàn tập rồi đi bêu rếu khắp nơi cho xem. Còn gì tệ hơn tin Tư lệnh quân lực thứ tư là một mụ đồng tính biến thái thích thả dê với gái cơ chứ? Lúc đó thì danh tiếng của quân đổ bộ coi như toi!



Bước tới tận cùng hành lang, Hồng Ma mới xuống chiếc thang gần đó. Đi cùng cô là hai thi quỷ, nhưng thay vì cùng xuống, họ quyết định ở lại. Càng đi sâu càng lạnh, hầm mộ này còn sâu xuống nữa. Các tủ chứa hai bên vách chỉ đủ ních vào bốn vạn thi, mười ngàn nàng còn lại nằm hết ở tủ lớn phía đối diện. Hồng Ma chia họ theo biên chế năm sư đoàn, mỗi sư một vạn lính tinh nhuệ, với lực lượng chủ chốt có hẳn một khu riêng để ngủ. Đồng thời, nơi sâu nhất của tủ trung tâm, ngay trước hành lang, là nơi các sĩ quan đứng đầu Quân đoàn 1 ngủ. Nhóm quân mà ngay chính các yêu quái cường đại cũng phải nể bảy tám phần, những kẻ đã đạt rất gần tới cái danh “Thi Hoàng”, chính Hồng Ma nếu không có phong ấn cũng khó mà kiểm soát nổi.



Chúng, sáu mươi lăm ngàn năm trước, là tổ tiên của chủng quỷ hút máu hiện tại! Những hóa thạch sống thực sự!



Đặt chân đến nơi sâu nhất của căn hầm, thứ mà chắc chắn nếu thấy Viêm sẽ sướng tới bất tỉnh, Hồng Ma chậm rãi tiến lại chiếc tủ lớn phía trung tâm. Nơi này không có đèn, hệ thống chiếu sáng chỉ vừa đủ cho hành lang bên trên, cô phải dùng đến cọng “tóc ngố” của mình làm đèn. Ngoài cặp sừng, Hồng Ma còn một lọn tóc quái dị nữa, vểnh hẳn lên trên, khi cần có thể cháy như lửa và soi sáng khoảng hai thước xung quanh. Dù hay bị trêu là con cá đèn lồng, Hồng Ma cũng không thấy phiền. Nó vẫn tiện hơn mang theo đèn mỏ xuống, hay đốt đuốc, vì chắc chắn hơi lạnh dưới này sẽ khiến lửa thường tắt ngấm trong một nốt nhạc.



Tiến đến gần sát nơi ấy, Hồng Ma khuỵu gối xuống, để đầu gối phải chạm xuống sàn nhà phủ băng dày. Kéo nhẹ chiếc nắm lên, cô khom hẳn xuống, tỳ hẳn bộ ngực đồ sộ lên lớp băng lạnh. Không quan tâm, cô ấy đưa tay vào trong, kéo thứ gì đó ra.



Một quan tài.



Khác với chính những sĩ quan bậc dưới và binh lính, sĩ quan cao cấp của Quân đoàn 1 được đặc cách ngủ trong những quan tài riêng, kích thước chỉ vừa đủ một người, và đó là khi họ để tay ôm sát ngực. Nhỏ xíu, với bề ngang chừng bốn tấc rưỡi, cao bốn tấc và dài tầm hai thước, đây là “giường” của sĩ quan loại một sao vàng và bốn sao bạc. Thiếu tướng và Đại tá, khá ít cho người chỉ huy cấp quân đoàn. Dù sao, trước khi chuyển về đây, Oa Lân cũng từng là chỉ huy trưởng Quân đoàn 2, và cô ta dừng luôn ở lon bốn sao bạc, không nhích lên nổi nữa. Hồng Ma là Phó Đô đốc, hay Thượng tướng nếu xét theo Lục quân, cao một mức so với cấp hàm chỉ huy mức này. Đáng ra, nếu là Tư lệnh quân chủng thì đã không cần đích thân cầm quân cụ thể, nhưng vì điều gì đó mà bà ta không chịu từ bỏ quyền chỉ huy nhóm này. Đã vậy, còn đem họ theo trên tàu nữa.



Mở nắp quan ra – cái hòm làm bằng Stalinium nên dù đóng băng vẫn khá dễ mở và không sợ hỏng – Hồng Ma nhìn vào trong. Một thi quỷ, không, một mỹ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành đang nằm trong ấy!



Làn da xanh xao, nhưng không hiểu sao lại chẳng hề có cảm giác chết chóc, ghê rợn gì cả. Cô nằm trong hòm như nàng công chúa trên giường, tay khoanh dưới ngực, đẩy cặp đào tiên to kinh người lên trên thật cao. Thực sự, kể cả với thi quỷ thì vẫn quá đẹp. Mái tóc bạc trắng như mây trời xõa dài sau đầu, mái trước lòa xòa trên mặt, khẽ chạm lên đôi mắt nhắm nghiềm, cơ hồ như đang ngủ vậy. Bờ môi căng mọng nước, đỏ au như trái táo mới hái khác hoàn toàn cái vẻ tím tái đầy tai ương của Giao Long, trong khi da dẻ, dù nằm cả chục năm rồi, vẫn mềm mại như bé gái. Mi mắt đen tuyền, rũ xuống tựa lá liễu, cùng chiếc mũi cao đầy thanh tú và đôi môi nhìn chỉ muốn cắn phập vào khiến Hồng Ma gần như không thể kìm hãm thú tính nữa.



Nhưng, hít vào thật sâu rồi nhè nhẹ thở ra, Hồng Ma đè bẹp con quái thú bên trong mình.



Hoàn toàn trái với dự liệu, khi lôi ra, thứ đồ người con gái ấy mặc không phải áo ba lỗ và quần đùi mát mẻ, mà là quân phục đặc biệt dành riêng cho Quân đoàn 1. Là tinh nhuệ của tinh nhuệ, đóng vai trò dẫn đầu những cuộc tiến công, đơn vị này ngoài quần áo tiêu chuẩn của quân đổ bộ – áo dài tay hai túi và quần dài túm ống, đi bốt cao tới đầu gối, còn khoác thêm chiếc áo choàng đen to tướng.



Giống như chủ mình, chiếc áo không cài cầu vai, đen trũi và làm bằng da, cũng như có các đai lớn cố định ở cổ và trên ngực. Đôi tay, với bàn tay này ôm lấy bên kia, tuy có đẩy ngực cao lên nhưng vẫn bị tấm da thuộc ấy che mất phần nào. Đối với Hồng Ma, đây chính là tự bóp khi cô ngày trước đã yêu cầu lực lượng phải mặc như thế. Nhưng… Ừm, khoan. Bà già xoa xoa cằm, ngực to ẩn sau áo choàng, làm áo nhô lên, và mấy chỗ bóng loáng ấy… Chẳng phải còn nhìn đã mắt hơn sao?



“Ga ha ha ha, ta đúng là thiên tài mà!”



– Ừ, hẳn rồi, đồ biến thái!
– Ấy?



Chưa kịp làm gì bậy bạ, Hồng ma đã bị túm mỏ bởi chính cô gái đang nằm kia. Không đeo găng, nên tay cô lộ ra rất rõ, với nước da tái xanh và bộ móng tím biếc, nhọn hoắt, trông rõ cầu kỳ. Không phải móng giả, đó là hàng thật của thi quỷ, với chất độc đặc biệt chuyên dùng để biến nạn nhân thành thây ma, và khi cần thì cào mặt mấy đứa láo toét… như bà đầu đỏ này chẳng hạn. Bấu mạnh đến mức Hồng Ma tứa máu, cô gái kia lồm cồm ngồi dậy, chống tay trái ra sau. Thực sự khó, cái “hộp” này không được thiết kế để người nằm trong dễ dàng bật dậy mà! Nhưng một khi đã ra được thì coi như xong.



Đứng khỏi quan tài, người ấy vẫn giữ chặt má Hồng Ma trong tay. Bà già gần như không kháng cự, chỉ có lửa đen đang cháy ở mấy vết thương. Mà không chỉ cháy, nó còn thiêu luôn cả độc tố đang truyền vào nữa. Khác với ma cà rồng vốn là hậu duệ của Strigoi, lại là hậu thế của nhánh thi quỷ cổ đại đi sang phương Tây, thi quỷ vùng U Minh vẫn giữ nguyên sức mạnh từng có, nhất là những người thuộc, hay từng thuộc, Quân đoàn 1.



Tuy đều có thể biến nạn nhân thành thây ma, hay quỷ hút máu “nô lệ”, đẳng cấp giữa ma cà rồng và thi quỷ U Minh là một trời một vực, ngay chính thi quỷ Hoa Đông là con cháu trực hệ cũng khó sánh ngang. Bởi thế, độc và khả năng biến kẻ khác thành thuộc hạ cao hơn các nhánh khác đến mấy bậc, ngay cả rồng nếu dính phải thì dù không thành cương thi, thây ma cũng mong mình chết đi cho xong. Ngay chính Hồng Ma cũng khó mà chịu được cơn đau thứ ấy gây ra, nếu không đốt ngay tức khắc thì thật sống không bằng chết.



Hàng ngàn năm từ khi thành lập U Minh, bắt đầu thu thập lại thi quỷ và cùng người Giao xây dựng quốc gia riêng, Hồng Ma đã luôn giữ cô ấy bên cạnh, là cánh tay phải đắc lực trong các chiến dịch đồ sát và cả xây dựng chính thể nhà nước. Từ khi Kinh Dương Hoàng dựng Hồng Bàng, tới khi thái tử Lãm xưng Mạc Long Vương, lập ra triều mạc thứ nhất, tới ba lần đại chiến Trác Lộc, Hồng Bàng bị thôn tính, chiến tranh với Hoa Đông, chiến dịch Bắc Phạt giải phóng lãnh thổ và gần đây nhất là Đại chiến Gaia, người này đã luôn ở cùng Hồng Ma. Phó tướng, Tham mưu trưởng của Quân đoàn 1, và cũng chính là Phó Tư lệnh Quân Đổ bộ đường không, vốn đã quy ẩn từ lâu, nay đã thức dậy.



– Lâu không gặp… Đúng không, Lệ?

– Vâng, thưa Chúa công.



Đề đốc, Tham mưu trưởng Quân Đổ bộ kiêm Tử tước vùng Bến Lục, phu nhân Cao Mỹ Lệ đã trở lại.



Là người duy nhất không ngủ trọn vẹn mười năm, Đề đốc Lệ thức dậy ba năm trước, vào ngày cố Tổng lãnh qua đời. Việc cô ta đến viếng với nhiều người là bình thường, bởi cô từng nắm chức Tham mưu trưởng các lực lượng vũ trang U Minh trong hai thập niên ba mươi và bảy mươi của thế kỷ trước, nhưng sự tình đằng sau còn phức tạp hơn thế. Bốn người vợ của cố Tổng lãnh, ba người đã sớm khuất núi, chỉ còn đệ nhất phu nhân nghe nói vẫn còn sống đâu đó, hay ẩn dật khỏi thiên hạ. Dù ở chung nhà, cả Giao Long lẫn ngài Trung, cả các anh chị em khác đồng trang lứa, đều không biết mặt người đó.



Nhưng, đó là chuyện khác. Chuyện chỉ có Hồng Ma, Oa Lân và một số người khác biết.



Ngồi bệt xuống sàn nhà, Hồng Ma gỡ tay Lệ ra, nói:



– Tỉnh dậy sau ba năm ngủ nướng thấy thế nào?
– Đói.



Lệ trả lời tỉnh bơ, thậm chí không buồn mở mắt.



– Vậy à? Chà…



Bẻ khớp ngón tay mấy cái răng rắc, Hồng Ma mỉm cười. Đoạn, cô bảo:



– Muốn ăn gì, cứ nhào vô đây! Ta chấp hết!
– Vậy à? – Người ấy hơi nhướng mày – Mười tô bánh canh.
– Ơ cái con này…
– Đùa thôi.



Tiến lại gần Hồng Ma, Lệ cúi xuống, quỳ hẳn trên sàn. Vẫn mặc bộ quân phục, cô kéo cho mấy chiếc đai tuột ra. Cởi áo choàng, người phụ nữ đẹp đến xao xuyến tâm hồn ấy rút một đoạn dây nhỏ trong túi áo trái ra, buộc cao mái tóc bạc như cước thành chiếc đuôi ngựa sau đầu. Tóc lệ không quá dài, chỉ vừa ngang lưng, so với nhiều “suối tóc” trên tàu, nhưng lại đặc biệt quăn lên thành từng lọn to phía cuối. Lạ thật, khi từ đỉnh đầu xuống, tóc thẳng băng, sờ vào mượt như lụa, nhưng tới đoạn cuối thì lại xoắn to như trôn ốc.



Mở mắt, Lệ nhìn Hồng Ma trừng trừng. Giống như mọi thi quỷ khác, mắt cô màu đỏ máu, ửng lên hệt như hai hòn máu nóng thực sự. Nước da xanh thoáng ửng hồng, và khuôn miệng đẹp đẽ kia, tạo tác tuyệt vời nhất của tự nhiên, cất lên giọng nói ngọt ngào hơn cả rót mật vào tai:



– Em muốn máu của người, Chúa công.
– Biết mà!



Nhoẻn cười đúng kiểu “Biết mà!”, Hồng Ma chớp mắt, làm bộ thở dài hay gì nặng nề lắm. Đoạn, cô vén áo choàng, vừa đủ để lộ bộ quân phục cấp tướng với hai hàng khuy vàng và thiết kế may ôm sát người. Vô tình hay cố ý, nó đã bó chặt người Hồng Ma, kín kín hở hở khoe ra toàn bộ đường cong cơ thể, đến cả như ngực áo thì gần như muốn bung cúc vì đồi núi quá vĩ đại.



Cổ tay áo bốn vòng vàng, với chiếc lớn nhất nằm gần về phía miệng ống, trong khi ba vòng nhỏ hơn lại xuôi về khuỷu, cùng hai chiếc cúc, là biểu thị cấp hàm tướng ba sao. Ở nước ngoài, ba sao thường là Trung tướng. Nước duy nhất có hàm Thượng tướng ngoài Đế quốc là Novgoroussiya, bên đó cũng là Thiếu, Trung, Thượng, Đại và Soái. Mà, cũng chẳng sao, Hồng Ma không bận tâm.



Vén ống tay áo lên, Hồng Ma mỉm cười. Biết ý, Lệ tiến tới, há miệng và…



~oOo~



– Hả? Cậu nói mẹ cậu có cả một nhà xác trên tàu á?



Trố mắt nhìn Mộc Ma, Viêm không dám tin vào điều mới nghe nữa.



Đang ngồi chơi trong khuôn viên chánh điện, bọn nó đã về nãy giờ, và thư giãn trên ghế đá, Viêm muốn Mộc Ma kể về chuyện trên tàu. Dù chỉ ở đó mới nửa năm, nhưng đó là nửa năm kinh nghiệm quý giá mà Viêm đang thiếu trầm trọng. Kiến thức về thế giới này nhỏ hầu như không có gì, nếu biết thì cũng chỉ là mấy lần chém gió linh tinh với Giao Long hay chuyện Mộc Ma kể cho. Nhưng “Thi Hoàng” rất ít đề cập tới chi tiết, cô ấy chỉ nói sơ lược, và cũng không lâu, trong khi con chột lại dựng cả một ma trận thông tin. Mấy lúc thế này, Viêm phải dùng lại “chiêu” cũ rồi.



Cố gắng gợi chuyện, khiến Mộc Ma phun hết ra.



Tuy là trò khá bẩn thỉu, và được anh sinh viên mập dạy cho chủ yếu để chọc đám con nít, nhưng Viêm không nghĩ nó đơn giản thế. Anh đó thích quân sự, và lại học trường Y ngành tâm lý, nên chắc không phản chỉ giỡn chơi. Mà, nó có ích thật!



Tuy không khiến Mộc Ma khai được trên tàu đang làm gì, Viêm cũng thu được một số thông tin có ích, trong đó là chuyện Hồng Ma giữ quân ở đâu. Các quân đoàn đổ bộ đều có tàu và bộ chỉ huy riêng, chỉ có Quân đoàn 1 là nằm trực tiếp trên tàu, khi cần là đưa ra ứng chiến ngay. Và như vậy, điều đó nghĩa là cô ta phải luôn mang theo năm… năm chục ngàn thi quỷ đầy đủ vũ trang mọi lúc mọi nơi! Việc Hồng Ma về tàu nửa tiếng trước càng khiến nghi ngờ của nhỏ vững hơn, nếu thực sự giữ từng ấy thi quỷ trên tàu thì có một nhà xác cũng không lạ. Thuyền trưởng là hoàng đế thi quỷ mà, đem theo “thân quân” cũng chẳng sao đâu… Phải không?



Nhưng, vấn đề ở đây là, vì sao lại là “nhà xác” chứ không phải buồng ngủ như thủy thủ?



Theo những gì Mộc Ma nói nãy giờ, thêm cả những mảnh ký ức rời rạc và mấy lúc trên tàu, Viêm nhớ thân tàu Hồng Ma dài khoảng một cây sáu, bề ngang phần thân, không tính cánh, là hai trăm thước. Khoang chứa ấy tuy Mộc Ma chưa vào lần nào, nhưng mấy người thân tín của mẹ nó nói chỗ ấy to lắm, bằng ba tầng boong tàu với ba tủ lớn, nhét đầy năm chục ngàn cái mạng vào. Không khí bên trong rất lạnh, do khi “ngủ” thi quỷ sẽ xả tử khí ra tự bảo quản cơ thể và chống lại các kẻ thù xung quanh, nên nơi ấy không khác gì địa cực vùng nhiệt đới cả. Nhiệt độ quanh năm là âm bảy mươi tám độ bách phân, đừng nói là bảo quản, đem đông đá còn được!



Vậy mà… Cả một quân đoàn vào hết trong không gian vừa chật vừa lạnh như kia, sao mà chịu nổi?



Ơ mà…



Khoan…



Chậm lại xíu nào!



Xác chết, buồng chứa, ngủ, đông lạnh, nghe có gì đó quen quen.



Hừm…



– Lại nghĩ gì đó thú vị rồi đây!



Khúc khích cười bên đối diện, Mộc Ma một tay che miệng, tay kia ngồi xoa đầu Thiên, như thể đang làm với cún cưng vậy. Bé con lăn ra ngủ rồi, chắc sáng giờ chơi nhiều quá, nhưng chẳng phải sắp tới giờ cơm rồi sao?



– Cậu lo gì? – Mộc Ma cười mỉm – Thằng bé tới giờ là tự dậy à! Không nhớ hôm qua nó cũng đu theo tụi mình đi ăn à?
– Nhìn cậu thảnh thơi dữ! – Viêm trề môi – Mà, Thiên cũng là thi quỷ nhỉ? Vậy mai mốt lớn nó cũng đi uống máu à?
– Không phải thi quỷ, là thi hoàng!



Mộc Ma chỉnh ngay. Và chính cái đó càng khiến Viêm ngạc nhiên hơn.



– Thi hoàng?



Tròn mắt ngạc nhiên, Viêm chồm hẳn lên. Nhìn cu cậu mặt tròn ủm như bánh bao, đang tựa vào lòng bạn mình mà say giấc, dây cả nước dãi lên bộ quân phục, nhỏ vẫn chưa hết kinh ngạc.

Chống tay lên bàn, Mộc Ma bật “chế độ giảng viên”. Mắt trái nheo lại, nhỏ chột lại bắt đầu bải giảng hệt như thường ngày. Nhưng không phải vũ khí, lần này là về một chủng loài hoàn toàn khác với những điều Viêm đã biết trước đây.



Ngược dòng lịch sử, Mộc Ma nói, các thi quỷ đầu tiên xuất hiện vào triều Viêm Đế, niên hiệu Thần Nông của Đế quốc Xích Việt cổ đại. Được tạo ra bởi đế Thần Nông như những nô lệ, ban đầu thi quỷ là xác tù binh chiến tranh được phục sinh và mua bán ngoài chợ như hàng hóa. Các thi quỷ thời ấy, gọi là “thế hệ khởi nguyên”, do chính Thần Nông tạo ra, không có khả năng hút máu người, nhưng vẫn đủ mạnh để đánh ngang cơ với một Xích Quỷ đang… bệnh liệt giường. Nhưng sau vài trăm năm, bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu đầu tiên của “sự tiến hóa”, và thi quỷ, chủng loài có thể xem là các “người nhân tạo” đầu tiên của Thủy Tinh, bắt đầu có khả năng hấp thụ linh lực từ bên ngoài mà không cần ăn nữa.



Vào thời đỉnh cao của mình, Đế Thần Nông đã tạo ra một đơn vị khổng lồ gồm năm mươi ngàn thi quỷ nữ, được lãnh đạo bởi mười hai Tử Linh hầu, chính là các thi quỷ đầu tiên tạo ra bởi Tử Linh Thánh Pháp. Trong số đó, Đế chia cho mười Tử Linh hầu mỗi người bốn ngàn quân, riêng hai người còn lại mỗi người giữ năm ngàn, là đội cấm quân và quân cơ động nằm trực tiếp dưới quyền Đế. Trong toàn đế quốc, thi quỷ đã vượt ngưỡng ba trăm ngàn, và vì có khả năng sinh sản, tư duy lẫn ý thức, tình cảm, họ dần được xem như một chủng tộc thực sự. Sau đó, nổi lên phong trào giải phóng thi quỷ, châm ngòi cho cuộc nội chiến ở vùng trung tâm.



– Thuở ấy, Xích Quỷ bự lắm mà thưa người! – Mộc Ma cao hứng nói, không quên khua tay múa minh họa – Mẹ tớ nói đó nha, một cây vuông có chưa tới mười hộ! Tính tổng dân số thì cũng chỉ vào khoảng vài trăm triệu, tới cỡ một tỷ thôi!
– Nhiều vậy? – Viêm tròn mắt – Nhưng… Đó là sáu mươi lăm ngàn năm trước mà? Vậy vụ tiến hóa, và con người phát triển từ vượn,… thì sao?
– Đó là bên cậu thôi!



Thè dài lưỡi, bé chột bảo:



– Bên tớ thì thời đồ đá thứ nhất là khoảng một trăm hai mươi ngàn năm trước lịch Tây rồi! Sau đó phát triển, trở thành cái gọi là “nền văn minh thứ nhất”, mà đỉnh cao là Đế quốc Xích Quỷ! Bản thân đế quốc đã chiếm một vùng rộng kinh khiếp ở trung tâm Viễn Đông rồi, ảnh hưởng văn hóa còn lan sang Bắc Afrikae và Đông Gaia nữa! Bây giờ mà tới mấy chỗ đó thì cậu sẽ thấy còn nhiều di chỉ lắm!
– Di chỉ? Như thế nào?
– Thế nào… ấy à?



Hơi trầm ngâm, Mộc Ma bảo:



– Cậu có hỏi thì tớ cũng không nhớ đâu! Mà chắc mẹ tớ biết, bả sống từ thời đó mà! Mấy thi quỷ cũng hay gọi bả là Viêm Đế hay Chúa công gì đó…
– Hả?
– Kệ đi, mấy cái đó tớ cũng không rành đâu! Chắc mẹ tớ lại lên cơn rồi đòi mấy chị kia gọi thế thôi! Kệ bả!
– Nhưng… Cổ là mẹ cậu mà?



Viêm hơi xanh mặt. Con dở hơi bên kia có biết mình vừa phát ngôn gì không? Ờ mà khoan, giờ chưa được. Chưa thể khẳng định, nói bậy thì ăn cám chắc luôn.



Quyết định thế, Viêm lại đổi chủ đề, kéo Mộc Ma về chuyện thi quỷ. Nhỏ kia mặt không chút nghi ngờ, tiếp tục kể. Triều Thần Nông kéo dài khoảng một ngàn bảy trăm năm thì gặp đại họa diệt vong. Thời ấy mực nước biển thấp, vì đang kỷ Băng hà, nên bành trướng lãnh thổ đi được nhiều nơi hơn. Nhưng cuối kỷ ấy, nghe nói vì lạm dụng công nghệ cổ khiến băng tan nhanh hơn dự kiến, mà Thủy Tinh mất bốn mươi phần trăm đất liền vốn có. Một châu lục bị nhấn chìm hẳn, dấu tích còn sót lại chỉ là một lục địa nhỏ phía Tây Nam Tân thế giới. Nhiều thềm đất bị nhấn chìm sâu dưới biển, khiến lãnh thổ bị thu nhỏ đi nhiều. Đại hồng thủy tràn cả vào lục địa, nhấn chìm vùng bình nguyên suốt ba năm, làm Xích Quỷ gần như sụp đổ hoàn toàn.



Sau đại họa đó, nhiều chủng tộc trên đất bị diệt vong. Đất liền ít đi, biển dâng cao, và quốc gia không thể khôi phục lại như trước. Viêm Đế đã quyết định chia nhỏ lãnh thổ ra, vì biết không thể cứu vãn, và cho người sang các khu vực ấy. Tộc Xích Quỷ, lúc đó chỉ còn vài ngàn, buộc phải giao phối với những loài khác để duy trì nòi giống. Còn thi quỷ, họ rời đi theo các đoàn đi cư, tới những vùng đất khác nhau mà bắt đầu mọi thứ lại từ số không. Một số di tích vẫn tồn tại, nhưng do ngâm nước quá lâu nên không thể sử dụng nữa. Đã xảy ra chiến tranh giữa các nhóm di cư và chiến tranh với mấy chủng tộc bản địa, đẩy mạnh thêm quá trình tan rã của một quốc gia đã có hơn bốn nghìn năm lịch sử tồn tại.

Cuối cùng, Xích Quỷ sụp đổ. Nhưng những hậu duệ của nó vẫn tồn tại, rải rác khắp thế giới. Những người có tóc đỏ đều là mang gen Xích Quỷ trong người, trong khi thi quỷ, dù bị chia tách và tiến hóa thành nhiều loài khác nhau, vẫn sở hữu những đặc tính chung. Đó là cơ thể bất hoại, màu da tái mét, khả năng hấp thụ linh lực qua máu, kiểm soát bóng và biến đổi cơ thể. Đặc biệt, cũng vì quá trình này mà thi quỷ phương Tây yếu dần, do không phù hợp thổ nhưỡng, nên phải thay đổi, hi sinh một phần sức mạnh để lấy khả năng sinh tồn. Ở Hungollente, nơi đầu tiên có dấu tích, họ trở thành Strigoi. Di cư xuống phía Nam, Strigoi trở thành Lilyath. Tây tiến xa hơn, lại tiến hóa thành Vampyr, hay ma cà rồng theo cách gọi dân dã.



Ở phương Đông, đất tổ của Xích Quỷ, các thi quỷ cũng chia ra, trở thành ba nhánh chính. Nhánh phía Đông vượt biển sang Yamato, lúc đó chưa có người, trở thành những cư dân đầu tiên. Về sau, thi quỷ Yamato mất dần khả năng uống máu, chỉ còn lại linh lực để làm phép và xài bùa, lại thêm yêu ma đại lục di cư sang mà hình thành các quần thể riêng. Nhánh thứ hai ở Hoa Đông giữ được đại khái sức mạnh cũ, nhưng lại dần quên mất gốc gác của mình và tự coi bản thân là một phần của yêu ma Hoa Đông nhiều vạn năm sau. Chỉ còn nhánh thứ ba, thi quỷ vùng U Minh, giữ được cả sức mạnh và ký ức. Bởi, khu vực họ định cư lại chính là một hành cung cũ từ thời Lôi Đế, vua tiền nhiệm của Viêm Đế, cùng các bia lớn ghi lại những chuyện đã xảy ra.



– Ừm, ừm, ừm.



Gật gù nghe giảng, Viêm nuốt lấy từng chữ trong ấy. Nhưng kể cả khi Mộc Ma đã nói xong, vẫn có gì đó thiếu thiếu. Đúng rồi! Đập bàn bật dậy, Viêm nói to:



– Cái này thì liên quan gì chuyện thi quỷ với thi hoàng?
– Ủa hổng có hả? – Mộc Ma chưng hửng.
– Có tớ quỳ bằng cùi chỏ á!



Bĩu môi ra vẻ châm biếm, Viêm ngồi xuống, chờ một câu trả lời thích đáng. Nhưng trước khi nhỏ kịp nghe con chột đáp, thì giọng nói quen thuộc ấy đã vang lên trong đầu.



– Thi quỷ và thi hoàng cũng không khác biệt mấy đâu.



Giao Long đang nói. Nhưng dù quay ngang quay dọc thế nào, bọn nhỏ cũng không thể thấy cô. Khoảng sân này rộng, nằm ngay dưới mái hiên của tòa chánh điện, đối diện là khu nhà công văn, đường lát đá, trồng nhiều cây kiểng trong chậu, hoàn toàn không phải nơi có thể trốn được. Vậy thì Giao Long đang ở đâu, để có thể nói vào đầu như vậy? Chúng nó không biết, nhưng trong lúc loay hoay, Mộc Ma lỡ làm cu Thiên tỉnh. Chùi nước dãi, bé con nhảy xuống, vừa lúc chị trông trẻ một mắt nhìn thấy. Chộp lấy thằng nhỏ, Mộc Ma ẵm nó lên, hỏi:



– Định chạy đâu vậy cu quậy?
– Mẹ! – Bé con tròn mỏ nói.
– Mẹ? Em nghe được à? – Viêm quay qua nhìn nó.
– Mẹ! Mẹ!



Vừa nói, Thiên vừa chỉ tay lên con quạ đậu trên mái hiên. Không biết nó đã ở đó tự bao giờ, quạ đen sáu mắt đỏ ấy. Phân thân của Giao Long, mà giả sử cô ta ở đây nãy giờ, vậy thì chẳng phải đã ít nhiều biết chuyện bọn nó nói rồi à?



– Ừ, biết cả rồi.



Bình thản đáp lời suy nghĩ của Viêm, Giao quạ bảo bọn nhỏ ngồi cả xuống. Đoạn, cô mới nói, lúc này mình đang ngồi ăn đá bào ở cầu chỉ huy, tiện thể tận hưởng cuộc chém gió “cân não” của hai cô con gái đáng yêu. Không biết cô ta có ẩn ý gì không, nhưng cách nói “hai cô con gái” rõ ràng là bao hàm Viêm và Mộc Ma. Dù là con Hồng Ma, và ở mặt luật pháp thì cũng là con của Giao Long – con riêng của chồng, Viêm vẫn chưa chính thức được nhận nuôi. Giấy tờ nhỏ chưa ký, cái thẻ căn cước trong quần chỉ là đồ tạm thời, vậy thì tại sao…



– Có nhiều hơn một bí mật con cần tìm hiểu.



Vừa nói, Giao quạ vừa đập cánh bay đi. Tuy nhiên, trước lúc ấy, cô ta còn dặn Mộc Ma đừng nên nói về sự khác biệt của hai loại thi nữa. Đó không phải điều nên nói tới, thực sự, vì chính sự an toàn cho Viêm. Biết sớm chẳng được gì, mà ngược lại còn tự hại mình.



Nói đoạn, con quạ đen đập cánh, vút bay rồi biến mất giữa không trung.



Để lại bên dưới cô bé đang lặng thinh vì quá nhiều bất ngờ.



Chuyện gì đang xảy ra đây?




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv