“Thật tuyệt tình quá đi, “anh” Gluttony.” Envy vỗ vỗ ngực mình, giống như nghĩ lại còn phát sợ, trên mặt lộ ra vẻ buồn rầu. “Vừa rồi tay của “em” suýt bị “anh” cắn đứt!”
Gluttony đối diện liếm móng vuốt, khóe miệng gần như toét tới vành tai. “Nah nah, thỏ con ngoan ngoãn Ngoan ngoãn để Gluttony ăn vào trong bụng nah, được không?”
Gần như ngay lúc âm cuối vừa ra, Gluttony lại một lần nữa tấn công, Envy vừa định tránh đi, bên vành tai lại truyền đến một tiếng thở dài.
“Xin đừng cử động!”
Đó là Pride, đứng ngoài phạm vi bị văng miểng, cực kỳ hứng thú ở phía ngoài quan sát, đưa ra mệnh lệnh tuyệt đối. Nháy mắt, Envy liền cảm thấy cả thân thể đều tê liệt —— trung khu thần kinh cấp thấp đã bị bạo chúa sắc vàng kia nắm trong tay. Dù không bị ảnh hưởng quá lâu vì cùng là tân nhân loại, nhưng lúc giãy giụa thoát ra được, Envy cũng đã hoàn toàn không thể trốn khỏi đòn tập kích của Gluttony.
Roạt ——
Chỉ mành treo chuông, Envy chỉ kịp dùng sức hút một hơi, hóp bụng lại né tránh móng vuốt Gluttony, nhưng bụng vẫn bị móng tay Gluttony rạch ra một đường thật lớn. Envy ôm bụng phóng qua một bên, biết rõ mình vừa rồi có thể tránh được một kiếp, nguyên nhân chủ yếu nhất là Gluttony căn bản chỉ mang thái độ trêu đùa mèo vờn chuột.
“Thật quá đáng mà, các ngươi thật là quá đáng!” Thiếu niên tóc xám thương tâm nhét ruột bắt đầu lòi ra ngoài vào lại trong bụng, gương mặt nhăn lại thoạt nhìn rất đáng thương. “Lại có thể ỷ lớn hiếp nhỏ, chỉ có vậy thì cũng thôi đi, lại còn ỷ đông hiếp ít!”
Đối mặt với lời chỉ trích uất ức của Envy, Gluttony chỉ cười khanh khách, liếm máu trên móng vuốt, Pride thì không nhanh không chậm mở miệng. “Hả? Nhưng kẻ hèn này cảm thấy ngươi quá đáng hơn, ngươi chính là vọng tưởng độc chiếm phụ thân đại nhân!”
“Ố Ồ Daddy không phải của Envy! Không phải ”
Vừa nghe đến đây, Gluttony liền xù lông, đôi mắt thú màu vàng nheo lại. Envy rất rõ ràng, cậu bé khoác bề ngoài đáng yêu đối diện kia đã hoàn toàn nghiêm túc lên. Chân nâng lên muốn thoát đi, nhưng quản gia tóc vàng đứng ở một bên lại thờ ơ mở miệng.
“Kẻ hèn này nói, xin đừng cử động!”
Chân thiếu niên tóc xám cứng ngắc tại chỗ, dù tức khắc liền có thể tránh ra, nhưng y biết rõ đây chẳng qua là mới bắt đầu, bất luận làm gì, y cũng không thể trốn khỏi mệnh lệnh tuyệt đối của Pride —— động tác y có nhanh tới mức nào thì cũng khó mà đạt được vận tốc âm thanh. Dù không có “Mệnh lệnh tuyệt đối” của Pride, Envy cũng đánh không lại Gluttony, trong các năng lực phá hoại đơn thể, Gluttony có “Phân giải vật chất” là mạnh nhất. Envy trừng Gluttony và Pride, trên khuôn mặt thanh tú toàn là ấm ức, như cún con bị chủ nhân ngược đãi.
“Ta phải méc papa! Các ngươi ăn hiếp ta!”
Pride híp mắt. “Thế thì, kẻ hèn này sẽ mỏi mắt mong chờ!”
Lúc này, cậu bé tóc tím đã hoàn toàn nhào tới như ma thú thoát khỏi gông xiềng, mang răng nanh và vuốt nhọn, Envy trong nháy mắt này xiết hai tay lại, dùng hết sức nện xuống mặt đất.
Ầm ——
Sức mạnh của tân nhân loại lớn tới cỡ nào? Hiện tại đã có thể kiểm chứng! Gần như trong một giây, nền đá lấy Envy làm tâm bắt đầu sụp xuống, đất cát lộ ra cũng bắt đầu lún xuống, lực phá hoại khổng lồ thổi bay bụi đất, cát bụi tràn ngập cả vườn, khiến mọi thứ mơ hồ lẫn lộn.
Pride híp mắt nhìn tất cả những thứ này, tâm trạng càng rơi xuống đáy vực. Bụi đất nhuộm một lớp màu mới lên áo đuôi tôm, làm quản gia chú trọng sạch gọn lại tìm thêm được một cái cớ để giết chết thiếu niên tóc xám. Pride có thể cảm nhận được, Envy cũng không thừa cơ chạy trốn —— đương nhiên có trốn cũng không thoát được, giữa sân vẫn tồn tại hai hơi thở, một là Gluttony, một người khác là ——
Pride “Gì” một tiếng, nhìn giữa sân. Không khí tĩnh lặng lại, bụi cát cuồn cuộn cũng dần dần lắng xuống, ngoan ngoãn rơi lại trên đất, bóng dáng hai người trong sân cũng hiện rõ ra.
—— Chỗ đó có hai Gluttony.
Mũ quả dưa nhỏ xíu y như nhau, tóc ngắn màu tím y như nhau, đồng tử yêu tinh màu vàng y như nhau, trang phục Gothic y như nhau, tựa như vật và ảnh hoàn toàn giống nhau hai bên mặt gương, ngay cả nét mặt cũng không có khác biệt. Hai Gluttony cũng tò mò nhìn đối phương, một nhe răng, một lóe móng vuốt, sau đó hai cậu bé nho nhỏ đồng thời quay đầu nhìn Pride, đều mang cảm giác rục rịch.
“Ây chà chà, kẻ hèn này cũng nhịn không được phải vỗ tay cho ngươi.” Pride vỗ tay, trên găng tay không còn trắng bóc đập ra không ít bụi bặm, quản gia có vẻ thành tâm thành ý tán thưởng. “Trung Quốc cổ ở trái đất cổ từng có một quyển sách gọi là “Tây du ký”, một câu chuyện trong đó có xuất hiện một yêu quái gọi là Lục Nhĩ Mi Hầu, hắn và nhân vật chính Tôn Ngộ Không giống nhau như đúc, đạt đến trình độ thật giả bất phân, ngay cả vị sư phụ hiểu rõ Tôn Ngộ Không lẫn Quan Âm Bồ Tát đức cao vọng trọng cũng không thể nhận ra bọn họ. Sư phụ hắn niệm chú kim cô để phân biệt họ, kết quả lại giống như đồng thời làm thương tổn cả hai người.”
Pride mỉm cười. “Không thể không thừa nhận, kẻ hèn này hiện tại chính là Đường Tăng nắm chú kim cô!”
““Phục chế gien”, chỉ cần có được DNA của đối tượng, hình thái gì cũng có thể sao chép phục chế ra được!” Pride nghiêm túc quan sát hai Gluttony trong sân, hai cậu bé nho nhỏ đồng thời mở to mắt trừng lại Pride, Pride thở dài mỉm cười. “Dù không thể sao chép luôn cả não bộ, nhưng kẻ hèn này thừa nhận, “Phục chế gien” của ngươi rất xuất sắc, kẻ hèn này hoàn toàn không phân biệt được.”
Quản gia lùi một bước, tỏ vẻ mình không có ác ý. ““Mệnh lệnh tuyệt đối” của kẻ hèn này phải chọn ra đối tượng, cho nên để đề phòng vì nhầm lẫn mà thương tổn đến Gluttony, kẻ hèn này lựa chọn rút lui!”
Sau khi Pride rút lui, hai Gluttony ở đây nhìn nhau. Gluttony bên trái cười khặc khặc, tiếng hát u ám ngọt dính của thiếu niên vang lên trong sân vườn.
“Thỏ lớn bệnh, thỏ ba nhìn Thỏ năm đi mua thuốc, thỏ tư nấu Thỏ hai chết, thỏ bảy khiêng…”
Gluttony bên phải toét khóe miệng ra rất lớn, kéo lên độ cong quỷ dị.
“Thỏ hai đào huyệt, thỏ tư chôn Thỏ ba ngồi dưới đất khóc thút thít, thỏ lớn hỏi tại sao nó khóc? Thỏ ba nói, thỏ năm một đi không trở lại ”
Hai cậu bé Gothic bóng tối đồng thời nhếch miệng lên cười. “Khiêng cao cao, chôn sâu sâu, đừng cho thỏ hai/năm bò ra đó!”
(Cải biên từ “Mười con thỏ” trong đồng dao Mẹ Ngỗng, thỏ tương ứng trong miệng Envy: Phụ thân [lớn], Behemoth [hai], Sloth [ba], Gluttony [tư], Lust [năm], Pride [sáu], Envy [bảy]. Thỏ tương ứng trong miệng Gluttony: Sloth [lớn], Gluttony [hai], Lust [ba], Pride [tư], Envy [năm].)
Móng vuốt đấu móng vuốt, răng nanh đấu răng nanh, tấn công đấu tấn công, hai thiếu niên đáng yêu nhìn thế nào cũng phải là nuôi ở trong nhà lại bóp cổ lẫn nhau. Gluttony này ấn đầu Gluttony kia ép xuống đất, thoạt nhìn dường như thật sự muốn chôn đối phương vào đất Gluttony bị ấn thuận theo lực ép hướng xuống, một tay chống đất lộn một vòng từ trên xuống dưới, gót chân thô bạo đạp bả vai đối phương —— Gluttony phía trên không thể không buông tay, nhảy một bước ra sau tránh được đòn tấn công, gót chân đá vào không khí thô bạo nện xuống đất, mặt đất đã tan tành lại một lần nữa càng nứt nẻ.
Pride ở một bên nhàn nhã quan sát, y thậm chí đã trải xong chỗ ngồi, dường như muốn vừa thưởng thức trà chiều vừa xem kịch. Quản gia rất tiếc nuối, vì lý do bụi đất, đồ ăn trong tay đã không thể thưởng thức được —— trận đánh giết chen lẫn mùi máu tươi đối diện, trong mắt y tựa như một cuộc giao lưu ấm áp.
Thanh niên tóc vàng hoàn toàn không lo lắng, về lực phá hoại đơn thể, Envy làm sao cũng đánh không lại Gluttony cho được.
Đúng như Pride dự đoán, một Gluttony trong đó đã bắt đầu rơi vào thế hạ phong. Muốn duy trì mức độ vận động ngang bằng với Gluttony, cần phải phối hợp “Phân giải vật chất” để chuyển hoán năng lượng vô tận, trên thế giới không có hai chiếc lá nào hoàn toàn giống nhau từ trong ra ngoài, dù là nhân bản vô tính cũng không thể làm ra hai sinh vật hoàn toàn giống nhau —— dù là “Phục chế gien”, cũng không thể sao chép trăm phần trăm được, đối với Gluttony cũng là tân nhân loại, lại càng khó phục chế ra toàn bộ năng lực. Bởi vậy, sau một lần đối đầu đấu sức nữa, hai Gluttony vì chấn động mà tách ra tương đối xa. Gluttony bên trái cười khực khực, Gluttony bên phải cau gương mặt trắng nõn lại thở dốc, đùi phải bị xé lòi xương trắng ghê rợn.
“Đã kết thúc rồi sao?” Pride từ trong ngực lấy một chiếc đồng hồ quả quýt bằng bạc ra xem, bộ dạng tiếc nuối. “Xin ngươi hãy gắng gượng thêm một chút nữa, còn chưa tới mười lăm phút, bài truy điệu mà kẻ hèn này viết cho ngươi chỉ mới phác thảo được một nửa!”
Biết bắt chước cũng không còn tác dụng nữa, Envy khôi phục thành bộ dạng ban đầu, thiếu niên tóc xám ủ rũ ngồi xổm dưới đất, con ngươi màu xám đáng thương nhìn hai “anh trai” tàn bạo vô tình của mình, tay trái ấn tay phải bị thương nức nở.
“Papa… Papa… Đau quá… Đau quá à… Papa!”
“Khiêng cao cao, chôn sâu sâu, đừng cho thỏ năm bò ra đó ”
Gluttony ngâm nga đồng dao hắc ám, nhẹ nhàng bước về phía Envy, như một con mèo tao nhã. Pride híp mắt cười.
“Vĩnh biệt, Envy! Nhân danh Cha, nguyên tội của ngươi được tha thứ!”
“Không ——!!”
Các nguyên tội đồng loạt quay đầu lại, thấy Cha bọn họ lảo đảo chạy tới phía này. Nei Bog đang nhắm mắt, hắn không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể lần mò theo âm thanh loáng thoáng. Người nam loạng choạng, sau đó vấp té trên mặt đất bị phá nát, đá nhỏ vụn cọ trầy hai tay và đầu gối, Nei Bog lại run rẩy bò dậy giống như không phát hiện, tiếp tục lảo đảo chạy tới hướng này —— đôi tay máu me đầm đìa của hắn đã nói rõ hắn không biết đã té ngã bao nhiêu lần.
Người mặc áo choàng đen lại một lần nữa vấp ngã xuống đất, lần này ngã hơi nặng, Nei Bog tạm thời không đứng dậy được. Hắn hoảng loạn, kinh hãi kêu to như sợ không kịp.
“Không, không được làm hại hắn ——! Không được giết hắn!”
Gluttony ngây ra tại chỗ không biết làm sao, Pride trầm lặng nhìn Cha bọn họ, Envy dường như vì đau đớn mà kêu ngắn một tiếng. Tiếng kêu nhỏ bé hoảng sợ kia bị không gian tĩnh lặng khuếch đại lên vô số lần, tăng gấp đôi nỗi sợ hãi của Nei Bog. Mặt Nei Bog xoạt một cái không chút huyết sắc, sắp suy sụp.
“Các ngươi, các ngươi —— các ngươi giết Aisha, ngay cả con cô ấy cũng muốn giết ——” Người nam hét to tràn ngập tuyệt vọng, đau đớn sâu sắc thấu xương làm mỗi người nghe thấy đều sinh ra sự đồng cảm hắc ám như bị ngạt thở. Nei Bog tàn lụi dưới đất, bàn tay ướt máu kéo ra vệt máu tươi đầm đìa trên đất. “Chết chết đều chết hết… Các ngươi —— các ngươi… Luôn như vậy… Ta —— hận các ngươi, ta hận các ngươi…”
“Phụ thân đại nhân…” Âm thanh luôn cuốn hút của quản gia mang một loại khàn giọng chua xót. “Xin lỗi… Xin ngài hãy mở mắt ra!”
“… Papa!” Mùi vị quen thuộc vây lấy, Nei Bog chôn mặt trong ngực Envy, run rẩy không dừng được. Thiếu niên tóc xám ôm phụ thân mình yêu nhất, nhẹ dỗ dành. Y lộ ra nụ cười ngây thơ trong sáng với hai người bên cạnh, nụ cười kia thuần khiết không mang chút ác ý, còn gai mắt hơn bất cứ vẻ mặt khiêu khích nào.
“Chúng ta trở về đi!”
Rất lâu sau khi Envy dẫn người nam rời khỏi, Gluttony tìm thấy con thỏ nguyền rủa lấm tấm bụi đất của mình trong phế tích, cậu bé ôm chặt con thỏ, mắt to màu hổ phách chứa đầy nước mắt. Pride chậm rãi gỡ mắt kính xuống, lần đầu tiên tự tay bóp nát mắt kính của mình.
Tác giả có chuyện muốn nói: Đơn giản mà nói, chính là con thứ tư dẫn con thứ hai đi ăn hiếp con út, sau đó con út khóc tìm papa, papa quyết đoán bảo vệ thằng nhỏ…
“Cha” trong “Nhân danh Cha” mà Pride nói là chỉ Chúa trời, cũng chính là Thượng Đế. Nhân danh Cha, tức lấy danh nghĩa của thần. Đối với tiểu công bản thân là nguyên tội mà nói, được thần tha thứ có nghĩa là chết đi, phụt! (tha thứ = tha tội => tội bị xóa mất)
Phần chú thích phân biệt rất rõ hai câu đồng dao lúc đầu kia là ai hát, câu cuối cùng Gluttony nói chính là thỏ năm – Envy, còn Envy nói chính là thỏ hai. Thỏ hai trong miệng Envy, nếu nói theo ý ban đầu của y chính là Behemoth, nói theo Gluttony chính là chỉ Gluttony, bẻ cong chỗ người bị tổn hại.
Mười con thỏ
Thỏ lớn bệnh, thỏ hai nhìn, thỏ ba mua thuốc, thỏ bốn nấu, thỏ năm chết, thỏ sáu khiêng, thỏ bảy đào huyệt, thỏ tám chôn, thỏ chín ngồi dưới đất khóc thút thít, thỏ mười hỏi tại sao nó khóc? Thỏ chín nói, thỏ năm một đi không trở lại!
Lúc viết lại mười con thỏ, mỗ Đồi tự động não bổ hình thỏ của thất nguyên tội và vai chính, a a a đủ loại moe a che mặt