Behemoth phẫn nộ trừng quản gia tóc vàng trước mặt, trong mắt mang chút tổn thương.
“Tại sao?”
Pride chỉ mỉm cười, híp mắt cười trước sau như một.
“Kẻ hèn này chỉ đang kể lại sự thật mà thôi!” Pride không để tâm đến sự phẫn nộ của thiếu niên mắt xám đối diện. “Xin cậu Behemoth đừng hiểu lầm phụ thân đại nhân, mọi chuyện đều không phải lỗi của phụ thân đại nhân!” Mà là của bọn họ.
“Nhưng hắn thừa nhận!” Behemoth gầm rống chói tai, hai tay thiếu niên bấu chặt vào lòng bàn tay mình. “Hắn chính miệng nói với tôi, mọi chuyện đều là lỗi của hắn! Hắn giết chết mama ——!!”
“Ây chà chà…” Thái độ của Pride như đang đối mặt với một đứa trẻ càn quấy tùy tiện, quản gia có chút hao tâm tổn trí đẩy đẩy kính. “Phụ thân đại nhân chỉ là bị shock mà nói sảng, vì phu nhân Aisha chết ngay trước mặt ngài, khiến ngài bị một cú shock quá lớn.”
“……” Gương mặt thanh tú của Behemoth có vẻ có chút hung tợn do biểu tình vặn vẹo, cậu không nói một lời trừng Pride, mang tổn thương và chua xót do bị phản bội.
“Xin nhất thiết phải tin ở kẻ này, nếu cần, kẻ hèn này có thể mời cậu Asmodeus hoặc cậu Beelzebub đến làm chứng, tất cả mọi người ở đây đều có thể…”
“Tại sao…” Behemoth cắt lời Pride, âm thanh khàn khàn run rẩy.
“Tại sao tất cả mọi người đều muốn bao che cho kẻ đó?”
Mắt Behemoth rơm rớm nước mắt, thiếu niên lại quật cường không cho nó chảy xuống. Cậu giống như một con mèo hoang bị thương, thét chói tai vì đuôi bị đạp trúng. “Rõ ràng hắn là đầu sỏ mà! Rõ ràng chính là hắn! Hắn cũng đã thừa nhận, tên khốn đó, tên khốn đó chính miệng nói với tôi: Nei Bog giết chết Aisha ——! Giết chết giết chết giết chết ——! Hắn giết chết mama ——!”
Không màng tới tiếng gầm rú sắp cuồng loạn của thiếu niên, Pride cười tao nhã.
“Đó là bởi vì…” Tạp âm trong cả không gian đều mất đi, tiếng nói quản gia vô cùng rõ ràng trong mảnh vắng lặng. “Ngài ấy chính là Cha quan trọng nhất của chúng tôi!”
Behemoth sững sờ nhìn Pride, lời nói đó dịu dàng như nói tới người yêu, làm cả người Behemoth đều hỗn loạn. Rõ ràng quản gia vẫn nhìn mình trước sau như một, Behemoth lại cảm thấy đối phương dường như đang xuyên qua cậu nhìn một ai đó không có ở đây lúc này, người yêu nhất kia.
Tim bắt đầu quặn đau. Làm sao, làm sao đây? Behemoth rất rõ ràng, mình sắp sửa mất đi quản gia trước mắt. Cậu bắt đầu hoảng loạn, trong đầu rối thành một nùi: Mau, mau làm chút gì đi! Làm chút gì giữ người trước mặt lại ——
Behemoth biết rõ hiện tại không đúng lúc đúng nơi, nhưng cậu vẫn bất chấp tất cả nói ra, nói ra lời chôn ở đáy lòng.
“Lucifer… Tôi thích anh… Cho nên, hãy nhìn tôi, đứng ở phía bên tôi được chứ…”
Thiếu niên rõ ràng đã run rẩy ngượng ngùng cực điểm, nhưng lại bướng bỉnh nhìn thẳng vào Pride.
Vĩnh viễn không thể biết được tình cảm thật sự của quản gia từ đôi mắt híp lại của y, chỉ có thể nhìn thấy độ cong càng lúc càng mê người ở khóe miệng quản gia.
“Đây là vinh hạnh của kẻ hèn này!”
“…….” Behemoth mở to hai mắt, nhìn quản gia tóc vàng lịch sự và khiêm nhường trước sau như một, nhưng lại không có… tác dụng ở trường hợp này. Thiếu niên bướng bỉnh ngửa đầu, cố chấp hỏi. “Vậy còn anh? Nói cho tôi biết suy nghĩ của anh!”
“Không có suy nghĩ gì cả!” Pride thở dài, gỡ mắt kính xuống lau lau, giọng nói vẫn dịu dàng. “Nếu đổi lại là cậu, cậu có để tâm đến ý nghĩ của con kiến hay không?”
Behemoth quả thật không thể tin vào tai mình, cậu thậm chí sinh ra một ảo giác, lời nói cực kỳ vô lễ vừa rồi thật sự do thanh niên nhã nhặn đang lau kính trước mặt nói ra sao?
“Đối với tôi mà nói, cả thế giới này đều là bụi bặm! Mọi người chẳng qua là con kiến sinh sống trong bụi bặm —— đương nhiên, ngoại trừ tôi. Biết tại sao tôi lựa chọn trở thành quản gia không? Vì tôi phải học được, cách ép buộc bản thân “tôn trọng” mọi người.” Pride kéo lông mi lên, lộ ra nụ cười tàn bạo coi rẻ mọi thứ với Behemoth đã hóa ngốc. “Tôi không ghét cậu, cũng không thích cậu, vì tôi căn bản không quan tâm tới cậu!”
Không màng đến thân thể run rẩy của thiếu niên, Pride tiếp tục gieo rắc tuyệt vọng và ác ý.
“Đúng rồi, tôi còn phải nhờ cậu giúp một việc nhỏ. Phụ thân đại nhân vì cậu mà lại càng thu mình tự trách, dù tôi cho rằng như vậy rất tuyệt vời, nhưng “vị kia” lại cự tuyệt đề nghị của tôi, thế nên tôi chỉ có thể chữa cháy một chút!” Pride mang lại mắt kính, lịch thiệp kéo tay Behemoth. “Nào, xin cậu đi khuyên bảo phụ thân đại nhân, an ủi ngài ấy một chút nhé!”
Đó là giọng điệu không cho phép nghi ngờ, hoặc nói, đó là thái độ căn bản không quan tâm đến suy nghĩ của Behemoth.
“Xin cậu hãy giúp phụ thân đại nhân vui vẻ!”
Thật tàn nhẫn…
Anh sao lại có thể tàn nhẫn như vậy cơ chứ?
“Không ——!!!”
Behemoth nhắm mắt lại, nước mắt trượt xuống.
[Father by Đồi]
Lúc tỉnh lại, Behemoth phát hiện mình đang ở trong một căn phòng đầy gương.
Đôi mắt vô hồn của thiếu niên quét một vòng quanh phòng, vô số Behemoth trong kính máy móc xoay cổ theo. Behemoth ôm đầu gối rút người lại, vùi đầu vào khuỷu tay, không muốn thấy vẻ mặt thảm hại cực điểm của mình.
Tại sao, tại sao, tại sao…!
[Tại sao…]
Behemoth sợ hãi ngẩng đầu lên, cảnh giác đảo mắt nhìn khắp nơi. Xung quanh ngoại trừ gương ra thì không còn gì cả, trống trải đến độ có thể nhìn không sót một góc trong phòng. Vô số thiếu niên trong kính lộ ra vẻ mặt hoang mang, vừa rồi là ảo giác sao? Hay cậu đã bất tri bất giác nói ra tiếng lòng mình?
Lúc Behemoth muốn vùi đầu lại vào khuỷu tay, cậu hình như vô tình thoáng thấy, “mình” trong kính đối diện dường như lộ ra một nụ cười với cậu.
Behemoth kinh ngạc mở to hai mắt, cậu đến gần nhìn kỹ lưỡng, đó quả thật là gương, không sai chút nào. “Behemoth” trong gương cũng có động tác y như bản thể, nhưng lần này thiếu niên thấy rõ hơn một chút —— “mình” trong kính chớp chớp mắt với cậu.
Behemoth hít vào một hơi thật sâu, đây dường như là một tín hiệu, “Behemoth” trong kính lại càng không kiêng nể gì.
“Ngươi là cái gì?”
[Ta là ngươi, ngươi là ta.]
“Sao lại có thể ——”
[Sao lại không thể?] “Behemoth” trong kính nghiêng đầu nhìn Behemoth ngoài kính. [Ta chính là ngươi mà, cho nên ta biết rất rõ, ngươi tại sao lại tức giận như vậy, tại sao lại hận “hắn” như vậy, vì ——]
“Câm miệng ——!!!” Behemoth cố sức bịt kín hai tai mình, nhưng lời của “y” cũng không phải thông qua âm thanh, mà trực tiếp vang vọng ở trong đầu cậu.
[—— Ngươi đang đố kỵ với “hắn”. Ngươi đố kỵ “hắn” cướp đi mama, cướp đi Lucifer, đố kỵ một kẻ rõ ràng tệ hại như “hắn” lại nhận được tình yêu thương của mọi người, cho nên ngươi hận “hắn” ——]
“Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!” Behemoth bắt đầu la hét, cậu phẫn nộ trừng “y” trong kính. “Ta hận hắn! Vì hắn giết chết mama!”
[Trước cả chuyện này, ngươi cũng đã vì đố kỵ mà hận “hắn”!] “Behemoth” nhẹ nhàng bóc trần sự trốn tránh của Behemoth.
[Về chuyện mama bị giết, ta biết đấy, ngọn nguồn của mọi chuyện, các “em trai” vì đố kỵ mà dụ dỗ mama, mama vì đố kỵ mà quyến rũ “hắn”, sau đó ươm mầm cho tất cả mọi bi kịch, hết thảy những chuyện này đều là do đố kỵ!]
Thấy Behemoth bàng hoàng, “y” trong kính nở nụ cười gian xảo.
[Ngươi vì đố kỵ mà trút giận lên “hắn”, đây là một vòng tròn, vòng tròn bế tắc tạo nên từ đố kỵ. Còn chưa hết đâu, nếu là tất cả mọi người, vậy đương nhiên cũng bao gồm ta nữa. Mama vì đố kỵ mà sinh ta ra, ta mang theo chấp niệm của người.]
“Cái…?”
“Y” cắt lời Behemoth, màu xám trong mắt thiếu niên trong kính lắng đọng thành màu tối sâu không thấy đáy.
[Ta đố kỵ đó, ta đố kỵ tất cả! Ta đố kỵ khoảng thời gian mà các “anh trai” đã chiếm hữu “ngài” trước khi ta được sinh ra, ta đố kỵ mama dùng cái chết vĩnh viễn ở lại trong lòng “ngài”, làm ta đố kỵ nhất, là ngươi.] “Behemoth” áp sát vào mặt kính, giống như ngay sau đó sẽ phá kính chui ra. [Ngươi biết không, sau khi ta sinh ra, papa liền đá văng ta, ngài gọi ta là quái vật, ngài nói ngài tuyệt đối sẽ không thừa nhận ta. Mà ngươi, được papa yêu thương như vậy, “Chỉ cần con vui”. Ta còn nghe nói, papa còn cho ngươi một lời hứa hẹn, hê hê, tình phụ tử cảm động đến cỡ nào đây ta… Thật sự là, khiến người ta nhịn không được ghen ghét…]
Behemoth nhìn “y” trong kính, run lên cầm cập, giác quan thứ sáu đang không ngừng cảnh báo cậu, rất nguy hiểm, quá nguy hiểm.
[Cho nên, ngươi buồn cái gì nữa chứ?] “Behemoth” nhoài người lên mặt kính, mười ngón tay bấu vào mặt kính. [Ngươi hạnh phúc đến vậy, rốt cuộc còn oán hận cái gì?]
Behemoth liên tục lùi về phía sau, linh cảm xấu trong lòng càng lúc càng dày đặc.
[À, đúng rồi, suýt nữa ta quên, Lucifer từ chối ngươi, hắn còn muốn ngươi đến an ủi papa.] “Behemoth” kéo ra một nụ cười, hoàn toàn ngây thơ trong sáng. [Thật quá đáng phải không? Thế thì được rồi, để ta đến thế chỗ ngươi đi!]
[Ta đến thế chỗ ngươi, đi an ủi papa nhé?] Thiếu niên trong kính càng cười rực rỡ. [Như vậy ngươi sẽ không đau lòng, sẽ không cần phải đau lòng nữa!]
Behemoth hoảng sợ mở to hai mắt, thân thể không thể khống chế, chỉ có thể cứng ngắc tại chỗ nhìn “Behemoth” xuyên qua gương bò ra. “Y” xuyên qua mặt kính, không có quần áo, không có gương mặt, chỉ có một thân thể trắng bóc. Behemoth trơ mắt nhìn quái vật không có mặt kia bò qua, dán lên người mình.
Khoảnh khắc quái vật chạm tới cậu, cậu liền có thể cử động. Behemoth giãy giụa kịch liệt, lại đánh không lại sức mạnh của quái vật kia. Quái vật dùng tay bắt lấy cổ tay trần trụi của Behemoth, sau đó đưa cả thân thể dán qua. Thiếu niên mắt xám hoảng sợ tột đỉnh, cậu phát hiện da quái vật đang “nối” lại với da mình, chính xác hơn, da máu thịt xương của cậu đang hòa vào trong thân thể quái vật —— cả người cậu sắp hòa vào trong cơ thể quái vật.
Behemoth tuyệt vọng giãy giụa, quái vật càng lúc càng gần, chóp mũi Behemoth đã chạm tới gương mặt không có mặt kia, cậu muốn quay đầu đi, nhưng chỉ có thể cảm thấy cảm giác đau nhói như bị kim châm truyền đến từ chóp mũi —— chóp mũi cậu đã nối liền với quái vật.
Sau khi má dán má, Behemoth không cảm thấy được gì nữa cả.
Sloth dựa vào mặt gương, đôi mắt nhắm lại như đang say ngủ, y nãy giờ vẫn ở đây, mọi thứ xảy ra trong phòng hoàn toàn không ảnh hưởng đến Sloth.
Thanh niên tóc đen dường như cảm thấy gì đó, lười nhác nhấc lông mi lên một nửa, lộ ra con ngươi đỏ sậm. Căn phòng đầy gương chỉ còn lại một thiếu niên, thiếu niên có mái tóc ngắn màu xám bồng bềnh phồng lên, một đuôi tóc nho nhỏ hơi dài thắt lại vểnh lên chút ít, con ngươi màu xám vô cùng linh động, má lúm đồng tiền nho nhỏ thêm một chút gian xảo cho khóe miệng, cả người thoạt nhìn hoàn toàn ngây thơ trong sáng.
Sloth ném đồng phục Học viện Hoàng gia một bên qua, biếng nhác uể oải. “Phụ thân ở lầu ba!”
Thiếu niên tân sinh tiếp nhận y phục, cười rất vui vẻ.
“Papa, ta tới tìm ngươi đây!
[Phụ – Đồi]
Nei Bog tựa trên giường, đôi mắt trống rỗng hỗn loạn in bóng mọi vật.
Hắn cảm thấy có người ghé vào tai mình nói cái gì đó, hắn nghe không rõ, cũng không muốn lắng tai nghe, sau đó có người bẻ đầu hắn lên, đôi mắt vô thần in ra một bóng dáng màu xám.
“… Papa, ngươi đáp ứng ta rồi, cho ta một lời hứa hẹn!”
Nei Bog cố hết sức phân rõ, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được, đây là Behemoth, đó là một loại cảm nhận rất huyền diệu, không thể nói rõ.
“Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi! Thế nên, cho ta một cái tên mới, thừa nhận ta được chứ?”
Nhưng hắn chính là biết, thiếu niên đối diện kia đồng thời cũng là…
“… Envy…”
[Alice’s Land]
Cô gái từ phi thuyền đi xuống, tránh được phóng viên canh giữ ở cảng vũ trụ, nhìn khoảng không của sao Norton, nàng kéo lên một nét cười.
“Đây là sao Norton ư…”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Dưới đây là tài liệu:
Leviathan: Ác ma đối ứng với Envy – đố kỵ, biểu tượng là một loại hải quái tà ác. Thường được liên hệ cùng một loại quái vật khác: Behemoth.
Behemoth là quái vật xuất hiện trong Thánh Kinh, Sáng Thế ký kể rằng Thượng Đế ở ngày thứ sáu dùng đất sét tạo ra Behemoth và Leviathan. Trở thành quân vương đại diện cho mặt trái hy vọng trong bảy quân vương địa ngục, quân vương cường dục Behemoth.
Cuối kinh Cựu ước, sách Enoch miêu tả: Ở ngày đó, hai thú sắp bị chia tách, nữ thú gọi là Leviathan, nam là Behemoth.