“Không được!”
Công chúa Lily làm sao cũng không ngờ được, phụ vương thương yêu nàng nhất lại có thể từ chối yêu cầu của nàng, hơn nữa lại từ chối như đinh đóng cột thế này. Nàng kinh ngạc mở to hai mắt, run rẩy hỏi. “Tại… Tại sao?”
Ngồi trên ngai vàng, quốc vương bệ hạ mang khí thế uy nghiêm, gương mặt trưởng thành khôn khéo, thoạt nhìn chỉ lớn hơn công chúa vài tuổi. Để quốc vương và công chúa ở cùng một chỗ, thoạt nhìn giống anh em chứ không phải cha con, gien và biện pháp bảo dưỡng của hoàng thất luôn luôn hoàn hảo, vẻ đẹp của công chúa Lily có bốn phần là di truyền từ quốc vương bệ hạ trước mặt.
Quốc vương nhìn công chúa Lily rưng rưng sắp khóc, lại quét mắt qua thanh niên tóc bạc yên lặng đứng phía sau, giọng điệu không lên không xuống, cũng không cho phép nghi ngờ.
“Ta không cho phép!”
Công chúa Lily bắt đầu khóc, từng giọt nước mắt trong suốt to to lăn xuống từ con mắt xanh thẳm.
“Phụ vương… Van cầu ngài, cho chúng ta ở cùng nhau đi! Ta không quan tâm đến thân phận và địa vị của chàng, ta yêu chàng, ta yêu chàng…”
Lily biết phụ vương không thể cự tuyệt nước mắt của nàng, nhưng lần này nàng tính sai. Quốc vương bệ hạ vẫn lạnh mặt lắc đầu.
“Ta mệt rồi, lui ra đi!”
“Phụ vương…”
[Phụ by Đồi]
“Huh…” Dù được dỗ dành cho đến khi đi vào giấc ngủ, nhưng công chúa nhỏ lần đầu tiên bị cự tuyệt vẫn còn khóc, mày nhíu chặt, mang sự không cam lòng và khó hiểu mãnh liệt. Lust nhẹ nhàng đặt công chúa trong ngực lên giường lớn, nhìn khuôn mặt trắng nõn vì khóc mà nhuộm lên màu đỏ kia, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Cuối cùng, Lust xoay người rời khỏi phòng. Thị vệ giữ cửa cản bước thanh niên. “Quốc vương bệ hạ cho mời!”
Lust không nói gì, chỉ trầm lặng bước theo.
“Ta từ nãy đến giờ vẫn nghĩ…” Quốc vương bệ hạ dựa vào trụ giường, màn che khổng lồ cao cao thấp thấp rơi trên mép giường, khăn trải giường đen gây nên một loại khí thế cực kỳ áp chế. “Tại sao trên thế giới này lại có người như ngươi?”
Thanh niên tóc bạc đứng cách mấy bước, lãnh đạm lại lễ độ, khuôn mặt vô cùng diễm lệ tỏa ra khí chất cấm dục tự gò bó, Lust hành lễ đúng chuẩn, dùng lễ nghi để cách biệt với mọi người.
“Tôi không hiểu lời ngài nói, thưa bệ hạ!”
“Ah, đừng giả vờ!” Rõ ràng quốc vương đang ngồi, nhưng hắn lại tựa như đang nhìn xuống Lust đứng thẳng. “Ta biết ngươi là kiểu người gì. Dưới bề ngoài lạnh lẽo và cấm dục này, bản chất ngươi là như thế: dưới đất lẳng lơ dụ dỗ mọi người, còn trên giường phóng đãng rên rỉ là chuyện duy nhất ngươi phải làm. Yêu tinh *** đãng chết tiệt nhà ngươi!”
Quốc vương kiêu ngạo hạ lệnh. “Hiện tại, quỳ xuống! Sau đó cởi y phục!”
Con ngươi màu lam băng của Lust lẳng lặng nhìn quốc vương trên cao, hơi mím khóe môi, làm bản thân có vẻ không cam lòng và tràn đầy nhục nhã, càng khiến người ta mãnh liệt tràn ra một loại dục vọng tàn phá.
Quốc vương khó nhịn chằm chằm nhìn Lust, trong mắt toàn là dục vọng đen tối, khàn giọng hạ lệnh.
“Đến đây!”
[Alice’sLand]
Lily thương tâm muốn chết, mấy ngày qua bất luận nàng cầu xin phụ vương thế nào, quốc vương bệ hạ vẫn quyết tâm không cho phép nàng qua lại với người nọ. Nàng trở nên rầu rĩ u buồn, mỗi lần đều nhịn không được giận dữ, chỉ khi thanh niên tóc bạc chạy đến, nàng mới có thể hơi bình lặng một chút. Công chúa Lily nhìn Lust, sau đó đau lòng phát hiện vẻ mệt mỏi và bi thương trong mắt Lust.
“Asmodeus, chàng làm sao vậy? Khó chịu sao? Ta lập tức gọi bác sĩ đến…”
“…. Không.” Lust hình như vừa hồi hồn lại, nhẹ nhàng cắt ngang lời Lily nói. “Tôi chỉ nghỉ ngơi không tốt chút thôi!”
“Là lo lắng chuyện chúng ta sao?” Lily đau lòng ôm lấy Lust, cảm thấy thân thể Lust cứng đờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều. “Không cần lo lắng, đều giao hết cho ta, ta nhất định sẽ làm phụ vương đồng ý!”
“… Được!” Lust ngừng một chút, cuối cùng vẫn lấy hai tay ôm bả vai mảnh mai của công chúa nhỏ.
Lily nhìn bóng Lust rời đi, càng quyết tâm thuyết phục phụ vương. Bất luận là chàng hay nàng, đều đã không chờ nổi.
[Alice’s Land]
Lust lại một lần nữa bị thị vệ dẫn đến trước mặt quốc vương bệ hạ.
“Ngươi đã đến rồi!” Quốc vương cười vô cùng vui vẻ, trong mắt là dục vọng quay cuồng. “Ta nghĩ ngươi hẳn biết nên làm thế nào, cần ta dạy lại một lần không.”
Lust không nói gì, chỉ tháo dây lụa màu lam được buộc cẩn thận, tóc bạc rơi khắp đầu vai, hợp với nốt ruồi đỏ tươi kia tạo thành hình ảnh mê người. Hơi thở quốc vương càng sâu thêm mấy phần, Lust vừa cởi bỏ y phục vừa đi về phía quốc vương, cho đến khi quỳ gối bên chân quốc vương, lấy tay tự vuốt ***g ngực trần trụi, treo đôi mắt đối diện dục vọng gần như sắp bốc cháy kia.
“Xin thưởng thức tôi, chủ nhân!” Lust nói.
“Ah… Ah…”
“Đáng chết… Thân thể ngươi mẹ nó tuyệt… Ngươi cái cực phẩm chết tiệt này… Ah, nếu, nếu để Lily đến nhìn bộ dạng hiện tại của ngươi… Ngươi, nói xem nó còn có thể cả ngày la hét đòi ở cùng với ngươi nữa không…?
“… Không, không… Hahh…”
“Khóc đi… Ta thích nhìn ngươi… Khóc… Hahh… Ngươi nhớ cho ta, chủ nhân của ngươi trước sau gì cũng chỉ có thể là, ta! Ngươi là của ta!”
“… Uhm ah…”
…… Lily đứng ở ngoài cửa, hai tay nắm chặt góc váy, khóe miệng bị cắn đến chảy máu. Nàng mở to hai mắt trống rỗng, nước mắt sớm đã khô cạn. Thế giới quen thuộc của nàng, ở một khắc trước đã sớm sụp đổ.
Không thể chịu đựng được nữa, công chúa nhỏ xoay người chạy khỏi nơi này.
[Father (Phụ) by Đồi]
“Asmodeus…”
Lust nhìn gương mặt vô cùng tiều tụy của Lily, có chút chần chừ hỏi. “Công chúa Lily…?”
Lily cắn môi, bi thương đến mức phảng phất như ngay sau đó sẽ khóc ra. Nàng giữ chặt tay Lust, có chút cầu xin nói. “Asmodeus, chúng ta bỏ trốn đi!”
Lust giật mình, Lily nhìn thanh niên đang sửng sốt, cuối cùng nhịn không được nhào vào trong ngực Lust, khóc rống lên.
“Asmodeus… Asmodeus… Chúng ta bỏ trốn đi, chúng ta rời khỏi nơi này được không? Ta không làm công chúa, thoát khỏi phụ vương, đến một nơi chỉ có ta và chàng được không…”
Thân thể Lust cứng đờ, giọng nói lúng túng lại hư không.
“Nàng biết…”
Công chúa nhỏ nức nở, ôm chặt thanh niên không chịu buông tay. “Ta biết… Đây không phải lỗi của chàng, Asmodeus, chúng ta rời khỏi đi, đến một nơi mới, quên đi tất cả mọi thứ bắt đầu một lần nữa, ta cam đoan vẫn yêu chàng như trước…”
Tay Lust cứng ngắc giữa không trung nửa ngày, cuối cùng vẫn rơi vào vai Lily, ôm công chúa nhỏ đang khóc như mưa vào lòng.
“Được!”