Tống Cửu Cửu nhìn thiếu niên chớp chớp mắt, vừa tùy tiện nhét máy chơi game vào túi áo đồng phục, vừa thong thả bước tới bên cạnh cô.
Sự việc lần này đại khái có thể xếp đầu tiên trong list ba chuyện khó xử nhất xuất hiện trong mười bảy năm cuộc đời ngắn ngủi cô.
Là một nữ thần tượng đang hot, chụp trộm trai đẹp bị phát hiện thì phải làm thế nào? Online chờ gấp, bé đang rất sốt ruột.
Điều duy nhất có thể an ủi cô là chuyện này chỉ có cô và vị thiếu niên này biết, mà cậu lại nhìn không giống là loại người hay buôn chuyện trên mạng xã hội.
Tống Cửu Cửu rời mắt đi chỗ khác, cúi đầu chăm chú nhìn cái bóng của mình, cầm điện thoại trong tay mà như cầm một củ khoai lang nóng bỏng.
Cô nhìn thiếu niên đi đến trước mặt cô, bóng hai người chồng lên nhau trên mặt đất.
“Này.”
Giọng nói của cậu có chút khàn khàn nhưng cũng rất dễ nghe, giọng nói không mang chút cảm xúc nào.
Là một giọng tông trầm…
Cậu ta hát chắc sẽ rất hay chứ ha? Không thì rap cũng được nhỉ?
Tống Cửu Cửu không ngờ rằng trong tình huống này mà mình còn có thể nghĩ linh tinh được.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu đầu, vứt hết những suy nghĩ này qua một bên.
Sau đó ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của thiếu niên, đôi môi đỏ thắm nở một nụ cười có chút áy náy: “Thật xin lỗi, bởi vì tớ thấy cảnh lúc nãy rất đẹp, như trong phim vậy, nên tới nhịn không được mới chụp lại. Tớ sẽ xóa nó ngay.”
Tống Cửu Cửu rất chân thành, tha thiết tán dương sắc đẹp của cậu.
Cậu rất cao, cao hơn cô nửa cái đầu, đứng như vậy làm cô cảm thấy có chút cảm giác bị chèn ép.
Nhưng vị kia không nhìn cô, chỉ vươn tay, xòe bàn tay ra.
Khoảng cách gần như vậy giúp cô có thể nhìn rõ làn da trắng nõn của cậu, có thể nói da của cậu ta so với nam sinh bình thường thì quả thật cực kì trắng, ngón tay thon dài, đường cong tuyệt đẹp.
Tống Cửu Cửu do dự một chút, vẫn là đưa điện thoại cho cậu.
Cậu cầm lấy điện thoại, hờ hững nhìn thoáng qua: “Chụp xấu thật.”
Loading...
Phê bình xong lại chẳng làm gì, trả điện thoại cho cô.
Tống Cửu Cửu kinh ngạc nhận lấy điện thoại, đang chuẩn bị nói xin lỗi lần nữa, đã nhìn thấy thiếu niên lấy điện thoại từ trong túi ra, đưa lên trước mặt cô.
“Tách.”
Thiếu niên nở nụ cười, hình như rất hài lòng với tác phẩm của mình, cậu đùa dai lắc lắc cái điện thoại.
“Có qua có lại.”
. . . . .
. . . . .
Sau khi chụp hình xong, cậu lập tức rời đi.
Nhưng Tống Cửu Cửu hoàn toàn không còn tâm tình đi dạo, cô tiện tay chụp mấy bức ảnh rồi rời khỏi trường học.
Sau đó cô hẹn stylist, nhuộm tóc lại thành màu đen, lăn qua lăn lại một lúc lâu mới về căn hộ của mình.
Cô nằm lì ở trên giường chọn ảnh rồi đăng weibo, đột nhiên mở đến tấm hình chụp trộm kia.
Tấm ảnh dừng ở lúc vị thiếu niên đó ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng vào ống kính, như có chút giật mình, khuôn mặt có vẻ vô tội và trẻ con.
Rõ ràng chụp đẹp như vậy, thế mà cậu còn chê kỹ thuật chụp ảnh của cô?
Tống Cửu Cửu nhìn một lúc, đột nhiên vô cùng chán nản vùi mặt vào trong chăn.
Hôm nay sao cô lại làm ra hành động mất hình tượng như vậy chứ? Ngu xuẩn quá đi mất.
Cậu sẽ không cầm ảnh chụp của cô đi làm gì chuyện kỳ quái chứ! Dạo này cô bị bôi đen nhiều quá rồi.
Trong lúc bạn học Tống Cửu Cửu đang lo lắng, người đại diện lại gọi điện thoại tới.
“Hôm nay đi học thuận lợi chứ? “
“Nói như thế nào đây, cũng coi như khá ổn.” Tống Cửu Cửu miễn cưỡng trả lời.
“Vậy là được rồi. Con bé này, đã nói hôm nay chị đưa cô đi, không cho chị đi cùng thì thôi, tan học cũng không cho chị tới đón? Cả ngày nay chị đều lo lắng, ba người chị gái của cô cũng gọi điện hỏi thăm chị suốt.” Nghê Hồng lải nhải như một bà mẹ già.
“Không phải đang chuẩn bị cho album mới sao, mọi người đều bận cả, các chị cứ yên tâm làm việc đi. Dù sao em cũng chỉ là một bé cá cảnh nhỏ, sáng tác hay biên đạo múa đều không biết, Hồng tỷ, chị với các chị chuyên tâm chuẩn bị album đi. Chờ em đi học hết ba tháng này rồi trở lại làm việc tiếp!”
Tống Cửu Cửu nũng nịu nói.
“Mà từ trường về nhà chỉ đi có hơn mười phút, em che mặt thật kĩ sẽ không ai nhận ra đâu, không cần tới đón em mà, phiền lắm.”
“Sao tự nhiên lại hiểu chuyện như vậy? Được thôi, tự cô phải biết chú ý an toàn, có hiểu không? Có chuyện gì phải gọi cho chị ngay đấy.” Tiếng Nghê Hồng dặn dò từ trong điện thoại truyền tới.
“Ừm. Em biết rồi, Hồng tỷ, không phải chị còn phải làm việc sao, nhanh đi làm đi!”
Sau khi cúp điện thoại, căn phòng lại trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của bản thân.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi debut, cô ở trong nhà một mình, thật sự quá yên tĩnh rồi.
. . . . .
Tống Cửu Cửu chọn một tấm ảnh ở sân bóng rổ lúc chạng vạng tối đăng weibo.
Kèm theo dòng caption: Đã lâu không tới trong trường rồi.
Vừa mới đăng lên đã thấy fan hâm mộ nhà mình điên cuồng bình luận.
“Cửu muội, em nhớ được mật khẩu Weibo rồi à?”
“Trường này ở đâu vậy? Muốn mò đến ghê!”
“Có bác nào tìm ra được cái ảnh này chụp ở đâu không?”
“Đã quen đi học chưa, nghe nói em đang học năm ba hả? Hahahahahahaha”
“Cảnh chẳng có gì để xem! Muốn ảnh selfie! Muốn ảnh của bé Cửu ô!”
. . . . .
Tống Cửu Cửu cũng không trả lời, nín cười liếc nhìn bình luận.
Bình luận của fan hâm mộ vẫn luôn tràn đầy sức sống với một nùi meme.
Ngón tay trắng nõn vân vê lọn tóc đen trong tay.
Cẩn thận nghĩ lại thì cũng đã lại thì cũng đã lâu cô không để tóc đen, nhìn màu tóc mộc mạc vừa mới nhuộm trong gương lại cảm thấy có chút nhàm chán. Sau khi ba tháng này kết thúc, cô nên nhuộm màu tóc gì đây?
. . . . .
. . . . .
Lúc Tống Cửu Cửu nghiêm túc suy nghĩ về màu tóc tiếp theo, nhóm chat của lớp 1 năm ba – nhóm chat mà không có ai mời cô tham gia đang bàn luận ồn ào, khí thế ngất trời.
Tiên Nữ Màn Thầu: AAAAAA, tôi khổ quá mà, nguyên một ngày không nói chuyện với Cửu muội được câu nào.
Heo Heo Đột Tiến: Khổ sở+1, cầu chiến lược bắt chuyện vừa tao nhã lại vừa sang chảnh.
Lục La Nhẹ Nhàng: Khổ quá đi, hôm nay nay có một đứa lợi dụng chức quyền, thượng vị thành công, @Cửu Muội Cửu Muội Muội Muội Xinh Đẹp ra ăn một gậy của tao này.
Cửu Muội Cửu Muội Muội Muội Xinh Đẹp: Này nhá, người ta chỉ ăn cơm cùng Cửu muội, chọn đồ ăn cho cậu ấy, được cậu ấy cho sữa chuối thôi ~ Có gì để khoe đâu ~
Cô Gái Ngốk Nghếck: Tao thấy mà tao tức á!! Chanh tinh biến thân! Ước gì Cửu Muội ký tên cho tao.
Thái Thái Tử: Lầu trên nhịn xuống chút, không phải hôm trước đã thống nhất với nhau là không được làm ảnh hưởng đến việc học của cậu ấy rồi sao, nhẫn nại nhẫn nại.
Thiên Hà: Thật sự là hoa si cũng không đủ để hình dung về chúng mày.
Không Xếp Thứ Nhất Không Đổi Tên: Bây giờ nên đọc nhiều sách vào. Sắp đến kì thi tháng rồi.
Cửu Muội Cửu Muội Muội Muội Xinh Đẹp: Con mọt sách kia, hạnh phúc khi được gặp thần tượng chúng mày là sẽ không bao giờ hiểu được đâu. Mỗi ngày đều được nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó, tao có thể làm một phát hết mười bài thi! Cơ mà, câu này để tao vượt qua kì thi mới tính ha, quên đi quên đi ~
. . . . .
Trần Giai Nhạc nhắn tin xong liền buông điện thoại, cô không chỉ có thể làm hết mười bài thi, cô còn có thể vì yêu mà phát điên, cắt ghép cho Cửu muội nguyên một video. Dù sao sinh nhật cửa Cửu muội cũng sắp tới rồi, video chúc mừng sinh nhật cũng phải làm nhanh thôi.
. . . . .
. . . . .
Bởi vì hôm nay đến phiên Tống Cửu Cửu trực nhật, lại muốn tránh giờ cao điểm lúc học sinh đi học, cô cố ý đến trường từ rất sớm.
Là người đầu tiên bước vào lớp học, cô lẩm nhẩm hát một giai điệu nào đó, lấy sách giáo khoa, notebook mới mua, các loại bút đầy màu sắc từ trong cặp ra bày lên mặt bàn.
Nhìn cái bàn đầy đồ đạc, Tống Cửu Cửu tiện tay tìm hộp sữa chuối ở trong túi áo đồng phục đặt lên bàn, chuẩn bị lát nữa uống.
Dù sao bây giờ vẫn còn sớm, lát nữa thu vào sau, bây giờ chắc cô nên đi xóa bảng trước đã.
Tống Cửu Cửu đi tìm giẻ lau bảng của lớp, nghiêm túc lau bảng. Trong phòng học thật sự là quá yên tĩnh, chỉ có thể nghe được âm thanh của dòng điện đèn chân không, lau lau, bỗng cơn buồn ngủ ập tới, Tống Cửu Cửu nhịn không được ngáp một cái, đưa tay lên lau nước mắt tràn ra.
Làm học sinh thật sự là quá cực khổ, hôm qua cô làm bài tập đến khuya, lại bởi vì muốn tránh lúc đông người nên đến rất sớm, căn bản là ngủ không đủ. Vừa nghĩ đến một ngày mới sắp bắt đầu, mười mấy tiếng nữa mới tan học, cô cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Từ hôm nay trở đi, ban đêm cô nhất định sẽ không chơi điện thoại, cảm giác thiếu ngủ không hề tốt chút nào.
Cuối cùng cũng lau sạch bách, Tống Cửu Cửu mơ hồ xoay người, muốn về chỗ ngủ bù một chút.
Kết quả, khi cô quay người lại thấy chỗ ngồi bên cạnh mình có một bóng người, dưới ánh đèn phòng trắng bệch tạo hiệu ứng rất đáng sợ.
“A!”
Tống Cửu Cửu bị dọa, hít một ngụm khí lạnh, tay cũng buông lỏng, khăn lau rơi xuống đất, nhưng mà cô cũng tỉnh luôn.
Cô thấy rõ ràng không phải là cô nghĩ linh tinh, là một thiếu niên ngồi ở bàn dưới, tư thế lười nhác, trong tay còn cầm hộp sữa chuối của cô tung hứng.
Trùng hợp, là thiếu niên đẹp trai hôm qua cô chụp trộm.
Cô cảm thấy cô với thiếu niên này nhất định là bát tự không hợp, không biết tại sao mỗi lần gặp cậu là những lúc nhìn cô ngu ngốc nhất.
Rõ ràng ở trước mặt mọi người, cô đều là mỹ nữ điềm đạm nho nhã.
Thấy cậu ngồi đằng sau mình, chắc hẳn là lão đại top đầu trong truyền thuyết.
Tống Cửu Cửu quyết định cứu vãn hình tượng của mình một chút, cô chậm rãi đến gần thiếu niên, trên mặt triển lộ ra nụ cười thân thiết:
“Chào bạn học, chúng ta lại gặp nhau rồi. Cậu không ở trường nên chắc không biết, tớ là học sinh mới chuyển đến hôm qua, lại vừa vặn ngồi phía trước cậu. Tớ là Tống Cửu Cửu, hân hạnh được làm quen.”
Có thể là bởi vì mới nhuộm tóc đen, gương mặt tinh xảo của thiếu nữ trước mặt lộ ra một loại khí tức thanh thuần lại vô tội.
“Kỳ Mộ.” Kỳ Mộ trả lời.
Ánh mắt của cậu lướt qua đôi lông mày được cắt tỉa chỉnh tề của Tống Cửu Cửu, hàng mi dày cong vút, hai mắt trong suốt, sống mũi xinh đẹp, cuối cùng dừng lại trên khuôn miệng trời sinh tươi cười nhưng lại vì đang mất tự nhiên mà hơi mím lại của cô.
Tống Cửu Cửu nghe được câu trả lời của Kỳ Mộ, nhẹ nhàng thở ra, không ngừng suy nghĩ nên nói gì tiếp để làm dịu bớt bầu không khí ngột ngạt, lại thấy thiếu niên hơi nghiêng đầu, nở nụ cười có chút gian ác.
“Tiểu smart, nhuộm lại tóc rồi đấy sao?” Âm thanh trầm thấp dễ nghe lại làm cô tức điên lên.
Thằng cha bị gì vậy? Đồ nhà quê! Cứ nhuộm tóc thì là smart sao! Cái định nghĩa này chui ở đâu ra thế?!
Dù cậu nghĩ vậy thì cũng đừng có nói ra có được không! Thật sự là không có miếng duyên nào luôn, rõ ràng là bàn trước bàn sau nhưng lại không muốn sống hòa bình với cô mà!
Có thể nói tính cách của cô cũng không phải là quá quắt lắm, thế nhưng mà cô sẽ không nhịn nếu người khác công kích vẻ bề ngoài của mình! Đây là giới hạn tôn nghiêm cuối cùng của cô.