Tống Cửu Cửu thở hổn hển, cô cố mở to mắt ra để thấy rõ người trước mặt, nhưng nước mắt đã làm tầm mắt trở nên nhòe đi, cô nâng tay lên lau mạnh đến mức khiến mí mắt ửng hồng.
Cô nghe thấy người nọ bất đắc dĩ thở dài, sau đó kéo tay cô đang tự hành hạ bản thân mình ra.
Cậu nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, dùng ngón tay dịu dàng lau nước mắt giúp cô.
Cảm giác mát lạnh khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Tầm mắt cô dần dần có thể nhìn rõ.
Đứng ngược với ánh trăng khiến hình dáng đó ngày càng rõ ràng hơn, tóc đen hơi xoăn, mũi thẳng tắp, đôi mắt đen láy không thể thấy được cái gì bên trong.
Người đó đúng là Kỳ Mộ.
Ở trước mặt cậu, cô đã từng làm rất nhiều chuyện mất mặt, cũng từng hối hận khi đã khiêu khích người ta. Chỉ là vào giờ khắc này, cô cảm thấy vô cùng may mắn khi gặp được cậu ấy.
Mặc dù câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân giờ đã lỗi thời, nhưng cô cũng không khác là bao, hình như đã vô tình cảm động rồi.
Sợ hãi khi nghĩ đến, cảm thấy hổ thẹn… Những cảm xúc ấy dâng trào khiến nước mắt cô chảy ra, làm ướt ngón tay của Kỳ Mộ.
Cậu dừng lại một chút, rốt cuộc cũng từ bỏ ý định muốn lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng sờ đầu cô: “Tôi đưa cậu đi bệnh viện được không?”
“Không, như vậy mọi chuyện sẽ trở nên náo loạn, tôi mệt mỏi lắm, không muốn ứng phó với bọn họ.” Tống Cửu Cửu ách một tiếng, rầu rĩ mà nói.
Đang nói chuyện thì bên ngoài bụi cây lại có tiếng phanh xe chói tai, xuyên qua những tán cây có thể nhìn thấy ánh đèn xe chói mắt, tiếp theo là rất nhiều tiếng bước chân dồn dập đi đến hướng này.
“Thiếu gia, cậu không bị gì chứ!” Người mở miệng là người đi đầu, sắc mặt hắn nôn nóng dò hỏi. Loading...
Kỳ Mộ không để ý đến lời nói của hắn, cậu hất cằm lên ý bảo bọn họ nhìn về phía người đàn ông ngất xỉu kia, ánh mắt lạnh đến mức có thể tạo ra băng: “Trước tiên giao cho mấy người xử lý.”
Quay đầu nhìn về phía Tống Cửu Cửu, ánh mắt lập tức dịu xuống: “Cứ giao hết cho tôi, sẽ không có người nào biết, trước tiên chúng ta sẽ đến bệnh viện, cậu ngoan một chút đi.”
Cậu cúi xuống bế cô lên, nghiêng người che đi những ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh, bước nhanh đến chỗ để xe.
Ở trong lồng ngực quen thuộc, cô áp sát vào ngực cậu, nghe được tiếng tim đập bình tĩnh, cuối cùng cũng an tâm thả lỏng để ý thức trôi xa.
.
Khi Tống Cửu Cửu tỉnh dậy một lần nữa, cô bỗng thấy hoang mang. Cô kéo tấm chăn dày che kín người xuống, trong phòng không bật đèn, mùi hương tươi mát của chiếc chăn khiến cô ý thức được rằng mình đang ở một nơi xa lạ.
Cô cẩn thận nhớ lại những việc xảy ra trước khi mất ý thức.
Lúc ấy cô bị một người đàn ông xa lạ đánh vào cổ, sau đó Kỳ Mộ tới cứu cô, cuối cùng thì cô bất tỉnh trong ngực Kỳ Mộ.
Vậy tiếp theo đã xảy ra chuyện gì?
……
Cô hoàn toàn không thể nhớ được.
Cô ngồi dậy, vẫn tiếp tục đau đầu suy nghĩ.
“Đau…”
Động tác của cô chạm đến miệng vết thương, cơn đau ập tới trong nháy mắt khiến đầu óc cô tỉnh táo lại, theo bản năng xốc chăn lên nhìn vết thương trên người mình.
Cô thấy được dưới lớp chăn dày là bộ quần áo ngủ xa lạ không phải của mình, còn miệng vết thương đã được xử lý cẩn thận.
Sờ miệng vết thương đã được băng bó chu đáo, cô đi dép lê bước ra ngoài phòng ngủ.
Vừa mới kéo cửa ra một chút thì đã nghe thấy tiếng của Kỳ Mộ ở chỗ rẽ, có lẽ đang nói chuyện điện thoại với người nào đó.
“Nói lại cho ông già, ngày mai tôi không rảnh. Và tất cả hành trình công việc trong tuần này sẽ bị hủy bỏ.”
Cậu vẫn tùy hứng làm bậy như vậy.
Kỳ Mộ nói một câu ngắn gọn rồi lập tức tắt điện thoại. Nghe tiếng bước chân đang đi tới chỗ này, không biết vì cớ gì mà cô lại đột nhiên không muốn nói chuyện với cậu, Tống Cửu Cửu chạy nhanh về giường, kéo chăn qua đỉnh đầu, gắt gao che mình lại.
Trong chăn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của cô, quá mức ấm áp khiến khuôn mặt cô cũng nóng lên tạo thành một màu ửng đỏ mờ ám.
Cô hết sức chăm chú nghe tiếng bước chân của Kỳ Mộ, mỗi bước càng lại gần thì tim cô càng đập nhanh hơn.
Bộ dáng hoa si như vậy không phải là cô!
“Phốc…” Kỳ Mộ không biết nghĩ gì lại cười một tiếng.
“Tôi nhớ là trước khi ra ngoài đã đóng cửa lại rồi, cái cửa này còn biết khi nào tôi muốn vào mà mở sẵn ư?”
Cậu nghi hoặc tự hỏi.
Tống Cửu Cửu nắm chặt góc chăn, khuôn mặt vì thẹn mà đỏ lên.
Thật sự quá mất mặt, càng nghĩ càng không muốn đối mặt với cậu ấy.
Kỳ Mộ đi tới mép giường của cô, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên phá hủy bầu không khí ngượng ngùng, cô nghe thấy Kỳ Mộ đã tiếp điện thoại, lúc này Tống Cửu Cửu mới thả lỏng thân thể, nhưng ngay sau đó, lời của Kỳ Mộ lại làm thần kinh cô căng chặt trở lại.
“À, là người đại diện của Tống Cửu Cửu sao? Bây giờ cô ấy đúng là đang ở chỗ của tôi… Đang bất tỉnh nhân sự trên giường của tôi, buổi tối hôm qua đã khiến cô ấy mệt mỏi nhiều, sợ là không tiếp được điện thoại của cô.” Ngữ khí của cậu vô cùng ái muội khiến người nghe hiểu lầm.
Nghe đến đây thì Tống Cửu Cửu không thể nhịn được nữa, cô xốc chăn nhảy xuống giường, muốn cướp điện thoại của Kỳ Mộ.
Kỳ Mộ giơ cao điện thoại lên, trong miệng còn tự biên tự diễn nói: “Còn có sức sống như vậy, xem ra cơ thể không có việc gì nữa rồi.”
Mặt Tống Cửu Cửu đỏ bừng, một tay kéo ống tay áo của Kỳ Mộ xuống, tay còn lại giơ lên cao: “Đưa điện thoại cho tôi!”
Kỳ Mộ bị cô chọc cười: “Này, cậu nói như vậy thì chắc là trí nhớ có vấn đề rồi. Người khác nói cái gì thì cậu cũng tin à.”
Rốt cuộc cảm thấy đã chơi đủ, cậu buông tay xuống, đưa điện thoại cho cô.
Làm gì có điện thoại của người đại diện, trên màn hình chỉ ghi lại lịch sử cuộc gọi các số khác.
“Cậu đã biết nên mới gạt tôi!” Tống Cửu Cửu phẫn uất mà nhìn cậu.
Cô bị gì mới có thể ngu xuẩn như vậy!
Kỳ Mộ cười như thể vừa thực hiện thành công một trò trêu chọc tinh quái với một đứa trẻ, cậu nhéo lên khuôn mặt đang bực tức của cô mà nói: “Chỉ là lừa cậu chút thôi mà.”
Cô đẩy bàn tay đang không an phận của cậu ra, Tống Cửu Cửu không để ý tới cậu nữa, cô bò lên trên giường kéo chăn lại, giấu cả người từ đỉnh đầu đến chân vào chăn.
Nhìn cô gái trên giường đã cuốn thành một cái bọc nhỏ, Kỳ Mộ có chút buồn cười mà dò hỏi: “Có đói bụng không, muốn ăn một chút không?”
“Không!” Người đang ở trong chăn ồm ồm nói.
“Vậy cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi ở phòng cách vách, có việc gì thì gọi tôi.” Như biết mình đã đùa quá đáng, Kỳ Mộ khó có được một lần đứng đắn nói.
Nghe được lời này, Tống Cửu Cửu cọ tới cọ lui mới kéo chăn xuống một chút, lộ ra đôi mắt sưng đỏ.
“Chỉ là…”
Kỳ Mộ: “Ừ?”
Tống Cửu Cửu có chút ngượng ngùng nói: “Cậu có thể giúp tôi một chuyện được không…”
Kỳ Mộ nhướng mày: “Bây giờ?”
“Cậu có thể… Có thể ngồi với tôi một chút được không? Tôi có hơi sợ… ’’ Cô gian nan nói, sau đó ngượng ngùng nhắm mắt lại.
Kỳ Mộ không trả lời, nhưng tiếng bước chân đang đến gần lại là đáp án của cậu.
“Thật tiếc quá, sao cậu lại không vận dụng công phu sư tử của mình đi, thật đáng tiếc.”
Rõ ràng lời nói của cậu không có một chút cảm xúc gì.
“Còn tôi thì sao? Tôi cứu cậu mà lại không có một chút phần thưởng nào à?” Cậu nói như thể một đứa trẻ đang làm nũng đòi kẹo.
“Thêu giúp cậu cờ trường được không?” Tống Cửu Cửu đề nghị.
Kỳ Mộ sờ sờ cằm: “Cờ thì không có ích gì với tôi, mà đó cũng không phải phong cách của tôi. Lúc đến trường mới có thể mang ra kéo lên.”
“Tiêu đề tôi cũng nghĩ ra rồi, đại thiện nhân Kỳ Mộ, nhân gian sống Lôi Phong, cậu thấy thế nào?”
Tống Cửu Cửu tưởng tượng một chút, cô cảm thấy cảnh đó hơi xa tầm mắt.
Nhìn Kỳ Mộ đang hứng thú tưng bừng, Tống Cửu Cửu mở miệng đùa: “Cẩn thận ngẫm lại thì thứ như vậy sao có thể báo đáp ơn cứu mạng của cậu? Hay là…”
“Tôi lấy thân báo đáp?”