“Cô ta không phải là nhân tình của tôi, Akihito.” Asami điềm tĩnh đáp lại, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.
“Cô ta không phải là vấn đề,” Takaba thở dài. “Chỉ một lần thôi, trả lời tôi đi, làm ơn…Anh có bao nhiêu nhân tình ở bên ngoài?”
Asami châm một điếu thuốc, phả ra một làn khói trong khi quan sát cậu tỉ mỉ. Ngượng ngùng trước ánh nhìn soi mói đó, cậu cựa quậy khó chịu nhưng vẫn kiên quyết đối mặt anh chờ đợi một câu trả lời.
“Đó là vấn đề riêng tư giữa người yêu với nhau,” Asami nhếch mép cười, rít một hơi thuốc cuối cùng. Takaba lập tức quay đầu nhìn qua hướng khác và ngồi yên không động đậy, một bầu không khí im lặng bao trùm họ.
“Nói cho tôi biết, Akihito, cậu có phải là nhân tình của tôi?”
‘Mình cũng có lòng tự trọng chứ bộ,’ cậu cố gắng kiềm nén nước mắt và tránh không nhìn thẳng vào Asami. ‘Mình…khốn kiếp…anh ta nghĩ mình sẽ nhượng bộ…’ Cậu đưa tay quẹt ngang những giọt nước mắt, nghiêng đầu nhìn anh, miệng ngập ngừng nhưng không thốt ra lời.
“Phải, đồ chết tiệt!” Cậu đột nhiên hét lên, cơ thể không ngừng run rẩy.
Một lần nữa, Asami lại tiếp tục quan sát cậu, không một biểu hiện nào lộ ra trên mặt.
“Cậu đã chuẩn bị tinh thần chưa, Akihito?”
“Rồi.” Takaba trả lời ngay lập tức không do dự, nước mắt không ngừng rơi, cậu đã đầu hàng khi Asami thô bạo luồng tay vào tóc kéo đầu cậu lại và trao một nụ hôn sâu mãnh liệt.
Asami cuối cùng cũng chịu rời khỏi môi cậu nhưng anh chỉ để cậu lấy lại một vài nhịp thở rồi lại siết chặt cậu trong một cái ôm ấm áp.
“Tôi sẽ không bao giờ buông cậu ra.” Asami gầm gừ, tiếp tục liếm láp và mút chặt đôi môi đang run rẩy kia, nuốt trọn những tiếng rên rỉ thoát ra.
Bị kích động bởi đôi mắt đang ngấn nước của Takaba, Asami vòng tay ra sau nắm chặt lấy mông cậu, ép cậu quỳ thẳng lên. Asami cúi xuống cắn mạnh vào phân thân của cậu qua một lớp quần jeans. Cậu hét lên, tay nắm chặt lấy tóc anh, cậu muốn phát điên lên khi anh đùa giỡn phân thân của cậu.
Quằn quại trong sự khó chịu, cậu thả tóc anh ra, cố gắng giải phóng cho cái đang cứng lên của mình, nhưng chỉ có thể rên lên trong tức giận khi Asami chặn cậu lại, nắm chặt cổ tay cậu và kéo mạnh cậu xuống.
“Akihito, cậu sẽ xuất ra cho tôi nhưng chỉ là lúc bị trói chặt nằm trần truồng trên giường, sâu trong người là phân thân của tôi, miệng thì hét lên tên tôi…chỉ cho đến khi cậu hoàn toàn hiểu mình thuộc về ai…” Asami cam đoan. Anh trượt lưỡi mình dọc theo lỗ tai cậu, một tay nắm chặt cổ tay cậu, tay còn lại xoa bóp nhẹ nhàng phân thân của cậu qua lớp quần chật.
“Không…Asami…uhm…Tôi…làm ơn…không thể…ASAMI..” Takaba nài nỉ, cơ thể nóng như lửa đốt, cậu đưa đẩy hông về phía trước, cố gắng cọ xát mạnh hơn vào tay của Asami…Cậu điên cuồng mút và liếm láp mọi nơi trên người Asami mà cậu có thể tìm thấy cho đến khi làn môi cậu bị nuốt trọn.
Âu yếm đôi môi cậu trong những cái hôn nhẹ nhàng, Asami từ từ vuốt ve phía sau cổ và đường cong trên hông cậu. Cậu khẽ rên lên vòng tay qua cổ ôm lấy Asami. Cả hai đã quá say sưa chìm đắm trong những cái hôn đầy mê hoặc mà không nhận ra rằng chiếc xe đã ngừng lại. Cậu ngượng ngùng rời khỏi vòng tay Asami và gắt gỏng với chính mình, ‘Tại sao mình luôn làm việc này với anh ta ở trên xe hoài nhỉ…ugh, trên xe…mà không phải là một nơi nào khác, geez.’
Cậu nhích tới gần cửa xe và nhận ra quần của mình bị ướt khiến cậu thấy khó chịu và xấu hổ. Asami liếc mắt nhìn cậu, tay nới lỏng cái cà vạt rồi nở một nụ cười đểu. Anh cởi áo khoác ngoài ra đưa cho cậu rồi cúi xuống hôn cậu một lần nữa trước khi bước ra ngoài. Takaba trèo ra khỏi xe, tay giữ chặt cái áo khoác để che lại cái quần jeans bị ướt.
Cậu bước qua Suoh, cảm thấy như bị phơi bày ra tất cả. Cậu vội vàng theo bước Asami qua hành lang vào trong thang máy. Trong lúc theo Asami lên căn hộ trên tầng thượng cậu không khỏi thắc mắc, ‘Asami đã đưa bao nhiêu người về đây?’ Cậu nghiến răng khó chịu, ‘Tên yakuza chết tiệt…Anh ta chẳng bao giờ trả lời mình…Hừm, lần này mình sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu.’ Cậu bước về phía cửa sổ lớn, tai loáng thoáng nghe Asami căn dặn Suoh.
“Đồ khốn. Anh không bao giờ chịu trả lời tôi.” Cậu tức giận lên tiếng sau khi Suoh cúi đầu chào và bỏ đi.
“Tôi muốn có bao nhiêu nhân tình cũng được.” Asami nhếch mép cười, giọng nghe có vẻ kì lạ, rồi đưa tay kéo Takaba vào lòng mình.
“Vậy tôi cũng sẽ có bấy nhiêu người yêu mà tôi muốn…” Takaba lên giọng thách thức, nhưng rồi phải rên lên đau đớn khi vòng tay Asami siết chặt lại.
Cậu hét lên trong đau đớn và giận dữ, cố gắng thoát khỏi vòng tay Asami nhưng thay vào đó là một cú đẩy mạnh vào tường. Asami giật mạnh áo ngoài của cậu, xé toạt cái áo thun trong và lách một chân vào giữa hai đùi cậu.
“Cậu. Sẽ. Không. Ve vãn. Một. Ai. Cả. Aki.” Asami lớn tiếng ra lệnh. Takaba thì bướng bĩnh nhìn qua chỗ khác.
“Cậu thuộc về người nào?!” Gầm lên trong sự im lặng của Takaba, Asami giận dữ cắn mạnh vào vai cậu rồi đến cổ khiến cho cậu phải hét lên đau đớn.
“Anh…Anh…Dừng lại…Tôi thuộc về anh!” Cậu nức nở trong khi Asami ẵm cậu vào phòng ngủ và quăng cậu lên giường.
“Cậu còn nhớ những gì tôi đã nói trên xe không, Akihito?” Asami cất tiếng hỏi, mắt ánh lên một tia nhìn đáng sợ, cùng lúc đó anh đã cởi hết đồ ra.
Run rẩy lùi dần về phía đầu giường, cậu khẽ gật đầu, một tay xoa lên những vết cắn trên cổ và vai.
Asami nắm chặt cổ chân cậu rồi kéo mạnh cậu xuống giường. Anh lột phăng cái quần jeans và quần trong của cậu trước khi lấy cái cà vạt cột tay cậu vào đầu giường.
“Lập lại đi,” Asami ra lệnh, dùng tay tách hai chân cậu ra và quỳ gối giữa chúng. Anh cọ xát phân thân của mình vào cái đang cương cứng của cậu.
“Asami!” cậu hét lên, cố gắng cọ mạnh hơn vào cái của Asami. “Ra…Tôi. Có thể. Ra…Bị trói…Lấp đầy…Ôi chúa ơi, Asami, Fuck Me… Please. Just. Fuck. Me…”
“Oh, Tôi sẽ khiến cho cậu thỏa mãn thật sự, Akihito…” Asami gầm gừ còn Takaba thì van vỉ và cầu xin.
“Cậu. Thuộc về. Tôi.” Asami đâm sâu vào người Takaba bằng một cú đẩy mạnh những tiếng rên rĩ và la hét của cậu đối với anh thật hấp dẫn.
Nâng mông của Takaba lên cao, Asami tiếp tục đẩy vào rút ra khỏi người cậu liên tục không ngừng. Dương vật của Takaba cương lên khó chịu, cậu nài nỉ anh chạm vào nó. Nhưng thay vào đó Asami lại cấu mạnh đầu nhũ của cậu. “Của tôi!” Asami nhấn mạnh rồi cấu mạnh vào cái còn lại.
“Làm ơn…LÀM ƠN! Asami…Chạm vào nó! Tôi không thể…” Takaba kêu khóc, rên rĩ, van xin cho một sự giải thoát. “Làm ơn…Để tôi xuất ra…Asami…Của anh…Tôi thuộc về anh, LÀM ƠN!”
Asami đưa tay xuống thô bạo nắm lấy phân thân của cậu rồi liên tục vuốt ve nó lên xuống trong khi vẫn đẩy ra vào người cậu mỗi lúc một mạnh hơn.
“ASAMI!” Cậu hét lên, bắn ra những dòng dịch thể nóng bỏng. Mông của cậu siết chặt lấy cái phân thân đang ở sâu bên trong cho đến khi Asami làm đầy cậu bằng thứ chất lỏng nóng và đặc sệt.
Để cho cơ thể cậu đổ sụp xuống giường, Asami cởi trói cho cậu rồi nhẹ nhàng xoa bóp dấu bầm đỏ trên cổ tay cậu trước khi đứng lên và trở lại với một cái khăn nóng từ phòng tắm. Nhẹ nhàng lau chùi cơ thể cậu, Asami nghiêng người tới và trao cho cậu một nụ hôn say đắm dịu dàng. Nhìn xuống dáng vẻ buồn ngủ của Takaba, Asami nắm lấy cằm cậu, quan sát đôi mắt cậu mở to ngạc nhiên.
“Akihito, tôi chỉ có một nhân tình. Tôi chỉ muốn có một nhân tình thôi.” Nhếch mép cười trước cái nhìn hoang mang của cậu, Asami tiếp tục, “Chỉ có thân thể này mới được nằm trên giường của tôi.”
Mắt ngấn nước, Takaba ngập ngừng rồi quyết định lên tiếng hỏi, “Không một ai khác?”
“Không bao giờ.”
Takaba nhướn người dậy để hôn lên khuôn mặt đang cười đểu đó lần nữa rồi lại một lần nữa, cậu khóc và cười cùng một lúc. Asami lại nhếch mép cười rồi ôm cậu vào lòng, một tay kéo tấm ra đắp lên cả hai.
“Cậu có thể ngủ trong vòng nửa tiếng. Sau đó, tôi trông chờ cậu sẽ chứng minh mình thuộc về ai.”
——————————–
Takaba đang nằm trên giường, trong đầu đang thắc mắc không biết còn nơi nào trên người mình là không bị đau. ‘Tên chết tiệt…Ai lại làm tình trong hàng giờ đồng hồ liền như vậy chứ?’ Hít mạnh một hơi, cậu nâng người dậy rồi thở hắt ra khi cảm nhận cơn đau ở lưng và mông. Một lúc sau, cậu trượt người xuống sàn, cố gắng bò tới chỗ quần jean để lấy chiếc điện thoại.
Nhìn một lượt qua những cuộc gọi nhỡ, cậu nhấn gọi lại một trong những số đó để thu xếp một cuộc gặp mặt liên quan đến công việc với Thám tử Resol. Sau đó, cậu gởi tin nhắn cho Takato báo ngày mai sẽ gặp cậu ta ở nhà mình để nói chuyện.
Trong lúc cậu định đi tắm và ăn một cái gì đó thì Asami bước vào, miệng nhếch mép cười trước cảnh cậu đang ngồi khó nhọc trên sàn.
“Không đi được àh, Akihito?”
“Anh đi chết đi!” cậu hét lên và cố gắng lùi lại. “Là lỗi tại ai khiến cho tôi không đi được chứ?”
“Chúng ta phải nâng cao khă năng chịu đựng của cậu. Chúng ta sẽ phải luyện tập thêm.” Asami bế cậu lên, miệng nở một nụ cười đểu trước vẻ hoảng sợ của cậu.
Asami bồng cậu vào phòng tắm nơi nước nóng đã sẵn sàng cho cậu. Nhẹ nhàng đặt cậu vào trong bồn tắm, Asami rời khỏi phòng tắm rồi trở lại một lúc sau đó với những thức ăn thơm ngon. Trong khi cậu ăn chúng một cách vui vẻ, Asami lơ đãng xoa nhẹ tóc cậu.
Sau khi cậu đã ăn uống no nê, Asami giúp cậu đứng lên, nhẹ nhàng tắm gội cho cậu. Anh lướt tay qua những vết bầm trên hông, đùi, mông, và cổ tay của cậu, rồi chạm nhẹ vào những vết cắn trên vai và cổ. Asami nhếch mép cười khi thấy phân thân của cậu đang cương lên. Anh tắm sạch người cậu rồi quấn một cậu vào trong một cái khăn lông. Tiếp đó anh đặt cậu ngồi trên thành bồn tắm rồi quỳ xuống giữa hai chân cậu.
Nhìn sâu vào mắt Takaba, Asami vuốt ve phân thân của cậu, anh ngẩng đầu lên mút chặt lấy môi cậu trước khi cúi xuống ngậm lấy nó. Cậu rên lên khoái cảm, hai tay luồn vào tóc Asami và nắm chặt nó khi cậu căng người xuất ra trong miệng anh. Nuốt lấy hết chất lỏng của cậu, Asami nâng cậu lên rồi ẵm cậu đi vào phòng ngủ.
Asami đặt cậu ngồi xuống giường nơi một số áo quần đã được soạn sẵn ra, tất cả đều mới tinh, một cái áo thun có cổ màu xanh, một chiếc quần jeans, quần trong và một đôi tất.
“Cám ơn,” cậu ngượng ngùng nói lúc Asami giúp cậu mặc đồ. Cậu nhướn người hôn nhẹ lên môi Asami, mặt hơi ửng hồng.
“Tôi chăm sóc những thứ thuộc về mình.”
Asami nâng người cậu lên một lần nữa rồi bế thẳng ra phòng khách. Đặt cậu ngồi xuống ghế sofa, anh đưa cậu cái điều khiển tivi.
“Cậu có kế hoạch gì không?”
“Lát nữa tôi có một cuộc hẹn về công việc.” Takaba lơ đãng trả lời, tâm trí đã bị cuốn vào một chương trình trên tivi.
“Xe sẽ sẵn sàng cho cậu.”
“Oh, được rồi. Anh đi à?” cậu hỏi, ngẩng đầu lên trong vô thức để chờ một nụ hôn tạm biệt.
“Ừ,” Asami đáp lại, hài lòng với hành động của cậu, anh cúi xuống để cảm nhận làn môi ngọt ngào đó. “Lúc nào cũng có người ngoài cửa nếu cậu cần gì đó.”
Takaba gật đầu, quan sát Asami rời khỏi nhà. Cậu cảm thấy một chút trống vắng khi cánh cửa đóng lại.
—————————-
Một lúc sau đó, Takaba khập khiễng bước ra khỏi tòa nhà và tiến tới một chiếc xe màu đen. Một trong những cận vệ của Asami đang đứng đợi ở cửa xe. Một lúc sau, cậu đã ở trước quán cafe. ‘Mình có thể quen với việc được hộ tống này.’ Cậu dựng cổ áo lên che đi dấu cắn trên vai và cổ.
Bên trong quán, cậu đưa mắt tìm kiếm Thám tử Resol và nhìn thấy ông ta ngồi ở một góc xa cùng với một người đàn ông nữa. Khập khiễng bước tới, cậu mỉm cười chào rồi kéo ghế ngồi xuống.
“Đây là Đặc vụ Krej. Anh ta muốn tôi giới thiệu cho hai người quen biết. Thật ra, Anh ta mới là người có việc cần thảo luận với cậu,” Thám tử Resol nói, giọng có một chút xin lỗi.
“Với tôi?” Takaba hỏi trong ngạc nhiên rồi nhìn người đó kĩ hơn. Người đó cỡ ngoài bốn mươi, nhìn khỏe khoắn và nghiêm nghị.
“Thôi, tôi đi đây, hai người cứ tự nhiên nói chuyện.” Thám tử Resol nói rồi đứng dậy bỏ đi.
‘Ông ta bị sao vậy?’ Takaba thắc mắc trước khi hướng sự chú ý tới người đàn ông ngồi trước mặt.
Đặc vụ Krej nhìn thẳng vào mắt cậu. “Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Tôi muốn cậu chụp một vài tấm hình của Ryuichi Asami.”