Edit và beta: meomeoemlameo.
Ngàn tính vạn tính, cũng không tính đến chuyện Thẩm Tuyển Ý vừa chạm đất đã thành hòm lại là người chạy để giữ mạng, trở thành người thắng chung cuộc.
(Vừa chạm đất đã thành hòm: Trong game Pubg, người chơi vào ván sẽ nhảy dù xuống map, thua thì sẽ biến thành hòm. Vậy nên thuật ngữ vừa chạm đất đã thành hòm là để chỉ những người thua từ đầu game.)
Ngoại trừ Lạc Thanh đuối sức quyết định ngồi chờ nước dâng chết đuối thì bốn người còn lại đều trúng đạn mà chết. Tập này quay xong, đạo diễn phái thuyền tới đón năm người trên đảo về.
Nhìn thấy Thịnh Kiều lại là người đã chết, mấy người đều kinh ngạc khôn xiết, Phương Chỉ nói: “Nó giả vờ ngây thơ vô số tội đấy! Nó chắc chắn cố ý nổ súng!”
Còn quan tâm anh ta nổ súng thật hay là lỡ tay làm gì, kết cục đã định rồi. Lên bờ xong, Thẩm Tuyển Ý đã ở kia chờ sẵn từ lâu bèn vọt tới, lôi kéo cánh tay Thịnh Kiều nói: “Người anh em, em phải tin anh, anh thật sự không biết anh còn một viên đạn mà!”
Thịnh Kiều: “Tôi tin anh có quỷ ấy.”
Mấy người đều xông tới đập anh chàng một trận.
Mệt mỏi cả ngày, tổ chương trình rốt cuộc cũng đưa họ đến khách sạn nghỉ ngơi một đêm để ngày mai bay về nước. Thịnh Kiều tắm rửa xong thì mệt mỏi nằm nhoài lên giường, để Đinh Giản giúp cô đấm chân, cầm di động của mình ngồi chơi.
Từ khi lịch trình của mình bận rộn lên, Thịnh Kiều liền giao tài khoản fan club cho Trà Trà và Phương Bạch quản lý, lịch trình official đều để hai người họ tuyên bố. Nhưng bài post chào buổi sáng chúc ngủ ngon vẫn do cô viết, cô cũng hay lên đọc comment của fan Kiều, xem họ có kiến nghị gì hay yêu cầu gì mới không.
Đầu tiên cô vào group chat của fanclub lượn một vòng, lại đăng nhập vào tài khoản Phúc Sở Ỷ. Cô phát hiện số lượng tin nhắn mới trong group chat nhóm tiếp ứng của Hoắc Hi đã lên đến 999, click mở thì thấy mọi người đều đang hưng phấn thảo luận về hoạt động Liên hoan Triều Âm tối mai.
Liên hoan Triều Âm là lễ hội âm nhạc quy mô lớn hằng năm, mỗi năm đều sẽ mời những minh tinh và lưu lượng hàng đầu tham gia. Các ca sĩ lớn, các nhạc sĩ, các công ty phát hành đĩa nhạc đều sẽ trình diện cả. Rất nhiều ca sĩ đều lựa chọn biểu diễn ra mắt ca khúc trong liên hoan âm nhạc này, năm nào cũng khiến một số bài hát nổi đình đám lên.
Thịnh Kiều chào hỏi mọi người trong group chat, mọi người phát hiện cô tới, đều nhiệt tình hỏi: “A Phúc, tối mai cậu đi không?”
Phúc Sở Ỷ: / khóc to, không đi được.
Thư Tình: Thương cậu quá. Tối mai anh nhà mình sẽ ra mắt bài hát mới đấy! Giá vé của bọn đầu cơ đã độn lên 5000 rồi.
Hoắc Hoắc: Ekip vũ đạo của bài hát mới là studio Street Dance DG đứng đầu cả nước đấy, vờ lờ không dám nghĩ luôn, tớ sợ tớ chết tại chỗ luôn á.
Phúc Sở Ỷ: Các cậu đều đi à?
Thanh Phong: Phải đi chứ, lần đầu bài hát mới nhảy hát trên sân khấu đấy! Vờ lờ có bị chặt đứt chân tớ cũng phải bò tới xem!
Phúc Sở Ỷ: A a a hâm mộ quá! Vậy các cậu nhất định phải quay video cho tớ xem nhé!
Thư Tình: Quay mạnh chứ, phải quay, còn định chụp ảnh ấy, chụp xong sẽ gửi cho cậu retouch nhé.
Hoắc Hoắc: @ toàn thể thành viên, mọi người phải mang hết lightboard đi nhé, phải tặng cho cục cưng màn tiếp ứng tốt nhất, để biển vàng kim chói sáng cả trường quay!
Em yêu nhất cục cưng Hi: Có đối thủ, không thể thua.
Thư Tình: Đêm nay mọi người đi ngủ sớm một chút nhé, chuẩn bị giọng cho tốt.
……
Thịnh Kiều lại khóc chít chít spam mấy tin hâm mộ ghen tị căm hận, lại lên Super Topic dạo một vòng, nhìn thấy newsfeed đều đang spam chuẩn bị xuất phát, như thể toàn thế giới chỉ có mình cô không được tới hiện trường.
Huhuhu đau lòng tột đỉnh.
Chờ Đinh Giản đi rồi, cô chui vào trong chăn, khóc chít chít chọc mở WeChat, nhắn tin cho Hoắc Hi: “Album bao giờ lên kệ ạ, em muốn nghe bài hát mới, muốn xem màn nhảy mới.”
Qua một lát Hoắc Hi rep cô: Khoảng một tháng nữa.
Thịnh Kiều: Vậy show đầu tiên của đêm mai anh phải cố lên nha.
Hoắc Hi: Có phải em muốn đến xem show không?
Thịnh Kiều:……
Hoắc Hi: Anh tìm vé giúp em.
!!!
A a a a a cực kì muốn đi luôn á!!!
Huhuhuhuhu nhưng nhỡ bị phát hiện thì phải làm sao đây?
Thịnh Kiều nhịn đau từ chối, còn giả bộ như không hề hấn gì: Mai em có công việc không thể đi được, em sẽ xem live stream, cố lên nha ~
Hoắc Hi không reply cô, cô nhắn anh “Nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon” rồi cũng chuẩn bị đi ngủ. Cô tắt đèn, nằm xuống giường, đang thiu thiu ngủ, di động rung lên, cô cầm lên thì thấy Hoắc Hi gửi video sang.
Cô nửa mở một con mắt click vào, hình ảnh trên video là một phòng tập nhảy rất to, Hoắc Hi mặc quần áo thoải mái đội mũ lưỡi trai, chờ lúc âm nhạc vang lên, anh liền bắt đầu nhảy trước gương.
Thịnh Kiều hét lên một tiếng bật dậy khỏi giường.
Vờ lờ, bản luyện nhảy của bài hát mới nè!!!
Đây là video độc quyền không up rộng rãi gì đây! Đây là điệu nhảy thần tiên phương nào thế này!!
Cô quả thực muốn điên mất thôi, lăn qua lộn lại xem hơn mười lần, chưa kịp cả rep tin nhắn. Một lúc lại che ngực, một lúc lại che miệng, một lúc lại huhuhu, một lúc lại a a a.
Nửa giờ sau, Hoắc Hi nhắn tin sang: Đừng xem nữa, ngủ đi.
Không đâu cục cưng! Em còn có thể xem một vạn lần nữa!!!
Huhuhu đến bản luyện tập đã đẹp như vậy rồi, đến lúc lên sân khấu sẽ còn bùng nổ đến mức nào đây. Cho dù không thể tới hiện trường, cô cũng sẽ ngồi tiếp ứng với live stream ở nhà!!!
Đêm nay Thịnh Kiều xem video không biết bao nhiêu lần, cuối cùng đến mức biết hát luôn cả bài hát mới. Ngày hôm sau thức dậy cô buồn ngủ vô cùng, ngáp ngắn ngáp dài tới sân bay, lên máy bay về nước.
Về nước đã là buổi chiều, fan đón máy bay vẫn là biển người tấp nập, Thịnh Kiều lại bị đoàn quân màu đỏ vây quanh, Nhóm Ý Nhân xung quanh sôi nổi hô to:
—— Cục cưng, buổi tối gặp nhé!
—— Con trai, con iu, tối phải ăn nhiều một chút mới có sức nhảy nhé!
—— Chồng ơi, buổi tối gặp nhá a a a, chúng em chờ anh!
Phương Chỉ hỏi: “Buổi tối em còn việc gì à?”
Thẩm Tuyển Ý: “Vầng, em phải tham gia một bữa tiệc tối, hát hai bài.”
Thảo nào hôm nay anh chàng lại yên tĩnh trên trên máy bay như vậy, hoá ra là đang nghỉ ngơi dưỡng sức.
Mấy người lên những chiếc xe khác nhau, Thịnh Kiều dựa vào hàng ghế sau lướt Weibo, nhìn thấy Hi Quang đều đã tập hợp ở ngoài nơi tổ chức sự kiện, cô hâm mộ gần chết, lại vội chọc vào video để an ủi sự đau lòng.
Weibo kêu ding một tiếng, nhắc nhở cô nhận được một cái tin nhắn.
Cô click vào thì thấy, là Lương Tiểu Đường inbox sang: Chị Tiểu Kiều, đang làm gì đấy? Tối nay đi Triều Âm không chị?
Thịnh Kiều: Chị thật ra muốn đi lắm / khóc to.
Lương Tiểu Đường: Đi đi ạ! Em mới bị đứa chị em đi cùng bùng kèo, nó có việc đột xuất không đi được, trên tay em bây giờ có hai tấm vé! Có đi không? Có đi không chị?!
Thịnh Kiều:!!!
Lương Tiểu Đường: Nhà mình mãi về sau mới lên sân khấu đó, chúng ta có thể vào muộn một xíu, đông người như thế chị không thể bị phát hiện được đâu!
Thịnh Kiều: Em đừng có dụ dỗ chị nữa!
Lương Tiểu Đường: Thật sự không đi ạ? Thế thì em đành phải chuyển vé ra ngoài vậy.
Thịnh Kiều:……
Lương Tiểu Đường: Chạy xong show đêm nay anh nhà mình phải đi đóng phim rồi, có lẽ rất lâu nữa không được xem sân khấu. Tối hôm qua có người đi xem diễn tập, nghe nói diễn sân khấu khủng lắm!
Thịnh Kiều:!!!
Lương Tiểu Đường: Em chuẩn bị ra ngoài đây, em mang vé lên Super Topic chuyển ra ngoài nhé.
Thịnh Kiều: Đừng đừng đừng, chị đi chị đi chị đi!
Lương Tiểu Đường: Ha ha ha được ạ, chúng mình tập hợp lúc 8 rưỡi ngoài chương trình nhé. 7 giờ đi thảm đỏ, chắc mọi người đều vào lúc đó rồi, chúng ta cứ nhân lúc tăm tối thì vào.
Thịnh Kiều: Âu kây!
Cô đồng chí nhỏ Thịnh cuối cùng không thể chịu được sự dụ khị, về đến nhà xong liền nhanh chóng tắm rửa thay một bộ quần áo không đáng chú ý. Chờ vừa đến lúc, cô đội mũ đeo khẩu trang kĩ càng, vội vã ra ngoài.
Lúc đến ngoài cửa soát vé, bên trong đã có tiếng nhạc loáng thoáng vang ra, Thịnh Kiều gọi điện cho Lương Tiểu Đường, hai người gặp nhau ở tiệm bán báo ven đường.
Nhìn thấy cô lại trang điểm kín mít như cũ, Lương Tiểu Đường nói: “Yên tâm! Tuyệt đối sẽ không bị nhận ra đâu!” Lại hỏi, “Chị có mang lightboard không? Tối nay nhà mình phải battle tiếp ứng đấy.”
Thịnh Kiều lôi trong túi xách ra môt chiếc lightboard mềm màu vàng kim có chữ “Hi”, Lương Tiểu Đường cười như nắc nẻ: “Trời ơi đến lightboard mà chị cũng có nữa, em chịu chị em phục chị luôn. Em còn tưởng rằng chị không có, còn mang thêm một cái cho chị nè.”
Hai người bắt đầu qua cửa kiểm soát an ninh đi vào.
Lúc này mặc kệ là nghệ sĩ hay là fan thì hầu như đều đã vào cả, nhân viên kiểm tra ăn không ngồi rồi nói chuyện phiếm, không để ý lắm tới cô. Thịnh Kiều thở phào thật mạnh, cầm vé đi qua cửa, cùng vào khán đài với Lương Tiểu Đường.
Lúc cô đi vào, suýt thì bị đám lightboard màu vàng kim và màu đỏ lóe mù mắt.
Thịnh Kiều nói: “Vờ lờ, Thẩm Tuyển Ý đêm nay cũng diễn à?”
Lương Tiểu Đường: “Đúng vậy! Cho nên mới phải battle tiếp ứng đấy!”
Thịnh Kiều nhìn tấm vé trong tay, lại nhìn vị trí phân bố của biển vàng kim và biển đỏ, có dự cảm không lành: “Vị trí của chúng mình sẽ không phải là ngồi giữa biển đỏ đấy chứ?”
Lương Tiểu Đường: “……………… Em mua vé bên bọn đầu cơ, chỗ ngồi là ngẫu nhiên ạ.”
Người đang hát trên sân khấu là một ca sĩ tình ca người Đài Loan, hai người tìm mãi, ở giữa một mảnh lightboard lấp lánh ánh đỏ, tìm thấy hai vị trí của mình.
Thịnh Kiều và Lương Tiểu Đường ngồi xuống, phóng mắt nhìn quanh, tất cả xung quanh đều là Ý Nhân. Lightboard màu vàng kim gần nhất cũng phải cách đây ba hàng ghế.
Hai cô còn chưa lấy lightboard ra, chị gái Ý Nhân ngồi cạnh đã nhiệt tình hỏi: “Hai em cũng là nhà mình à?”
Thịnh Kiều không nói gì móc lightboard của mình ra, vừa bật lên, ánh sáng vàng kim bắn ra tứ phía.
Nhóm Ý Nhân xung quanh: “………………”
Giữa một rừng đỏ tự dưng có một ánh vàng kim.
Lương Tiểu Đường cũng lấy lightboard ra, lightboard của cô bé rất to, hai chữ “Hoắc Hi” vừa sáng vừa chói, phát ra ánh sáng vàng kim rực rỡ chói loà giữa biển đỏ.
Khi máy quay live stream camera đảo qua thính phòng, Club Hi Quang đang ở nhà xem live stream nhìn thấy hai điểm sáng vàng kim quật cường lập loè giữa biển đỏ, suýt thì cười muốn xỉu.
Họ sôi nổi đăng lên Super Topic hỏi: Hai vị chị em nào thảm thế, bị Ý Nhân vây quanh vậy?
Phúc Sở Ỷ share nói: Là tớ đấy, muốn khóc.
Hi Quang cười suýt chết.
Trong group chat tiếp ứng, Thư Tình tag cô: A Phúc, không phải cậu nói không có thời gian đi sao!
Phúc Sở Ỷ: Không nhịn được!!! A a a các cậu ở đâu ý? Xung quanh tớ đều là Ý Nhân, run bần bật.
Thư Tình: Ha ha ha ha chúng tớ ở đối diện cheo chéo với cậu đấy, chỗ cái mảnh biển vàng lớn nhất đó. Bọn tớ có người đi mua vé một loạt bên bọn đầu cơ nên vị trí tương đối tập trung, hầu hết Hi Quang đều ở bên này.
Hoắc Hoắc: A Phúc! Đây là sứ mệnh của cậu! Cho dù cậu chỉ có một mình, cậu cũng quyết không thể nhận thua! Phải làm biển đỏ của chúng nó không được thuần túy nữa! Quẩy lên!
Phúc Sở Ỷ:……
Chính chủ không lên sân khấu, hai nhà đều yên tĩnh như gà, từng người ôm lightboard chơi di động.
Lương Tiểu Đường trộm thì thầm bên tai cô: “Không phải chị quay chung gameshow với Thẩm Tuyển Ý sao? Không đánh nhau à?”
Thịnh Kiều nghiến răng nghiến lợi: “Hận không thể đánh nát cái đầu chó của anh ta ấy chứ.”
Chờ mãi chờ mãi, đến gần 9 giờ rưỡi, toàn bộ Ý Nhân bên cạnh la hét kinh hồn, Thịnh Kiều bị dọa đến mức run lên, biết ngay là Thẩm Tuyển Ý sắp lên sân khấu rồi.
Trong nháy mắt, Ý Nhân trong cả trường quay đều bắt đầu hô to “Thẩm Tuyển Ý”, tiếng tiếp ứng gần như vang lên toàn bộ khán đài, đến các minh tinh ngồi trên hàng ghế khách mời cũng không khỏi quay đầu lại nhìn.
Lương Tiểu Đường dí sát vào tai cô giữa những tiếng thét chói tai: “Tí nữa nhà mình phải hét to hơn nhà nó!”
Trong lúc Host thực hiện lưu trình, tiếng tiếp ứng vẫn chưa từng ngừng lại, chờ lúc ánh đèn sân khấu tối đi, nơi nơi chìm trong bóng đêm, ở giữa chợt xuất hiện một quầng sáng đỏ, giữa quầng sáng có một bóng người xuất hiện.
Tiếng la hét vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Thịnh Kiều nhìn về phía màn hình lớn, Thẩm Tuyển Ý ngày hôm qua còn mặc áo ngụy trang nhảm shit hết cỡ, giờ phút này đứng ở giữa sân khấu, mặc áo lụa màu đỏ, vừa xuyên thấu vừa mỏng tang, cơ bụng như ẩn như hiện, cần bao nhiêu thính có bấy nhiêu thính.
Anh chàng cong môi, bắt đầu biểu diễn hát nhảy trong tiếng nhạc. Khả năng gây bão thật sự rất ổn, vừa hát vừa nhảy mà vẫn ung dung không thở dốc chút nào, mỗi một động tác vũ đạo đều cực kì mạnh mẽ, hấp dẫn con mắt mọi người.
Nhảy đến đoạn sau, Thịnh Kiều nghe thấy giọng các chị em Ý Nhân bên cạnh nháy mắt lạc cả đi.
Nhảy xong bài đầu, bài thứ hai là ballad. Anh chàng thở hổn hển, điều chỉnh lại nhịp thở, đứng ở trên sân khấu, đôi tay nắm giá mic vặn qua vặn lại, Ý Nhân bên cạnh gào rất to: “Thẩm Tuyển Ý! Đừng chơi giá mic nữa! Chơi em đi!”
Hai bài hát biểu diễn xong xuôi, Ý Nhân lại bắt đầu hô to tên anh chàng rất đều nhịp, Thẩm Tuyển Ý quăng một cái hôn gió về phía thính phòng, cười tươi không cần tưới, lui khỏi sân khấu.
Giữa lúc Host đi ra sân khấu, Lương Tiểu Đường hưng phấn nói: “Tới rồi tới rồi tới rồi!”
Khán đài mới nãy bị tiếng “Thẩm Tuyển Ý” che phủ nháy mắt biến thành “Hoắc Hi”. Toàn bộ Hi Quang đều lấy ra hết sức bình sinh, giơ lightboard gào tên Hoắc Hi đến khàn cả giọng, một hai muốn dìm tiếng tiếp ứng vừa rồi của Thẩm Tuyển Ý xuống.
Thịnh Kiều và Lương Tiểu Đường đương nhiên cũng làm theo cả đội, gào thét tới mức vô cùng làm càn giữa một đám Ý Nhân.
Đám minh tinh trên hàng ghế khách mời đằng trước lại sôi nổi quay đầu lại.
Ánh đèn sân khấu tối đi, lúc âm phù thứ nhất vang lên, Club Hi Quang thu cái là thu liền, tiếng tiếp ứng tức khắc bặt hẳn. Mọi người đều muốn nghiêm túc lắng nghe bài hát mới, Thịnh Kiều nghe thấy giai điệu quen thuộc, kích động giậm chân tại chỗ.
Sân khấu bừng sáng, Hoắc Hi đã đứng trên thang máy, bắt đầu biểu diễn theo tiết tấu.
Giữa luyện tập trong phòng và sân khấu chính thức thật sự có sự khác biệt rất lớn, bất kể là ánh đèn hay hiệu quả của dàn nhạc đều bùng nổ đến độ da đầu Thịnh Kiều tê dại.
Khi thang máy dần dần hạ xuống, Hoắc Hi tháo mũ tùy ý ném về phía sau, túm cổ áo của mình giật hai cái, gương mặt điển trai trên sân khấu đẹp đến mức không ai sánh nổi!
Giai điệu càng lúc càng kịch liệt, bão cuồng phong cũng càng ngày càng bùng nổ, nhanh chóng đã kéo sự chú ý của cả trường quay. Hết bài hát này, Thịnh Kiều đã gào khản cả cổ.
Huhuhu cũng may cô tới, bằng không bỏ qua show diễn đầu tiên tuyệt hảo đên nay thì đúng là nuối tiếc trọn đời.
Đêm nay anh siêu sexy!!!
Chồng em siêu sẹc xy lên hình lấy mạng em!!!
Hoắc Hi chỉ biểu diễn một bài hát này, sau khi hát hết thì vẫy vẫy tay với thính phòng, xoay người đi xuống sân khấu.
Tiếng tiếp ứng vang mãi không tiêu tan.
Thịnh Kiều che lại lồng ngực còn kinh hoàng, kéo kéo Lương Tiểu Đường, hai người rón rén đi khỏi khán đài. Lúc xuống thang lầu, xung quanh đều là Hi Quang đang rời khỏi hội trường. Mọi người đang thảo luận hăng say về sân khấu vừa nãy, đều bị vẻ đẹp trai làm cho điên đảo luôn.
Thịnh Kiều cúi đầu cả quãng đường, bị Lương Tiểu Đường lôi kéo nện bước nhanh hơn, thang lầu còn chưa hạ xuống hết, di động đã vang lên.
Cô cúi đầu cũng không thấy gì cả, nhận máy theo bản năng, sau khi kết nối được bèn alo một tiếng.
Bên cạnh có một Hi Quang kích động hét lên: “Hoắc Hi là người đẹp trai nhất thế giới!”
Hoắc Hi ở đầu bên kia điện thoại: “…………”
Thịnh Kiều ở đầu bên này điện thoại: “…………”
Sau một lúc lâu, anh nói: “Thế là, em vẫn tới à?”
Thịnh Kiều: “………… Dạ.”
Anh dường như mỉm cười, giọng điệu vẫn nhàn nhạt: “Chờ anh ở bên ngoài.”
Thịnh Kiều: “???”
A a a a a a a a a a chồng siêu sexy của em muốn gặp mặt lấy mạng em!!!