Edit và beta: meomeoemlameo.
Lại đến ngày diễn ra Concert của Hoắc Hi. Lần này concert ở Quảng Châu, Thịnh Kiều lại vụng trộm bay đi vào tối hôm trước.
Concert thứ ba cũng là buổi cuối cùng trong tour diễn, fan đều rất quý trọng cơ hội này, rốt cuộc kết thúc buổi diễn này xong, hết năm nay cũng không còn cơ hội tham gia hoạt động chỉ dành riêng cho idol và fan này nữa.
Cô đi dạo Super Topic, phát hiện rất nhiều masternim và tổ chức tiếp ứng đều chuẩn bị đủ loại merch muôn vàn kiểu dáng, nào là quạt trong suốt, standee, móc chìa khóa, card kỷ niệm, banner thiết kế riêng, Thịnh Kiều xem tới mức thèm nhỏ dãi.
Loại merch miễn phí do fan tự chế để phát ở concert này đúng là chỉ có một lần duy nhất, hơn nữa số lượng có hạn ai tới trước được trước, nếu mỗi loại mình có một cái thì tốt biết bao nhiêu huhuhu.
Ấy, tại sao lại không thể chứ?
Từ sau khi bình yên trà trộn vào hai buổi concert mà không bị phát hiện, lá gan của đồng chí nhỏ Thịnh rõ ràng lớn hơn rất nhiều. Cô thay xong quần áo, tìm mũ và khẩu trang mang cẩn thận, ngó trái ngó phải trước gương, cảm thấy thế này căn bản sẽ không bị ai nhận ra đâu!
Hi Quang cũng không thể suốt ngày săm soi ảnh chụp và video của cô được. Tuy rằng họ đều biết cô trông như thế nào, nhưng cũng không tới nông nỗi nhìn thoáng qua dáng người là nhận ra được.
Hơn nữa các cô tuyệt đối đánh chết cũng không thể tưởng tượng được Thịnh Kiều lại đi xem concert live lãnh fan merch……
Tưởng tượng như vậy, cô lập tức cảm thấy hơi phiêu, đeo vòng tay màu vàng kim lên, hưng phấn chạy tới sân vận động.
Vừa đến gần sân vận động, khắp nơi toàn là những đám người túm năm chụm ba, trên người ai cũng có một món đồ màu vàng kim tượng trưng cho Hi Quang. Họ lao tới từ khắp nơi trong cả nước, hẹn hò với nhau ở ngoài khu vực diễn.
Thịnh Kiều xuống xe, sờ sờ khẩu trang và mũ, có cảm giác lo lắng như chuột vào ổ mèo. Mãi đến khi cô thành công tìm được masternim đầu tiên phát merch, cũng xen lẫn trong đám fan xếp hàng mười phút nhận được túi quà cho fan, đối phương còn mỉm cười với cô, cô đồng chí nhỏ Thịnh liền hoàn toàn bung lụa, trắng trợn táo bạo đi dạo khắp xung quanh.
Giương mắt nhìn lại, bốn phía toàn là fan tụ tập, chẳng những có merch phát miễn phí, mà còn có cả đồ tiếp ứng được bán đặc biệt. Cô dí sát vào gần, chọn chọn lựa lựa mua mua, thật là hận không thể mua bổ sung toàn bộ cả hai buổi concert lần trước.
Lúc tìm được fansite cuối cùng, ba lô của cô đã chứa đầy, khi hàng dồn lên tới lượt cô, thì chỉ còn thừa một túi quà merch cuối cùng. Đối phương đưa cái túi màu vàng kim qua, cười nói: “Cậu may lắm nhé, đây là phần cuối cùng rồi đấy.”
Thịnh Kiều duỗi tay nhận lấy, ngẩng đầu vui vẻ nói: “Cảm ơn!”
Vừa thấy gương mặt đối phương, đôi mắt dưới vành mũ trợn tròn.
Lại còn là Lương Tiểu Đường.
Trên người cô bé không còn chút ảnh hưởng nào từ vụ quấy rối tình dục lần trước, nụ cười tươi trên mặt đẹp như ánh mặt trời, khác nhau như trời với đất với vẻ sợ hãi yếu đuối lúc Thịnh Kiều cứu cô bé ra khỏi văn phòng.
Đây có lẽ chính là dũng khí và sức mạnh mà thần tượng tặng cho fan.
Thịnh Kiều nghĩ thầm, chắc chắn là cô bé không nhận ra mình, nhận merch xong là định đi ngay. Ai dè cô giựt hai cái, Lương Tiểu Đường vẫn túm chặt chiếc túi vàng kim không bỏ ra, đôi mắt bình tĩnh nhìn cô, vẻ mặt kinh hoàng khó tin như gặp động đất.
Thịnh Kiều nhìn ánh mắt của cô bé thì biết, em ấy nhận ra mình rồi.
Toang rồi, ngàn vạn lần đừng gào lên nhé.
Sau một lúc lâu, fan đứng thu dọn đồ đạc bên cạnh gọi cô bé: “Tiểu Đường, làm gì đấy?”
Lương Tiểu Đường bừng tỉnh ngay, nhìn người đối diện đang trốn tránh với ánh mắt phức tạp. Dừng một chút, cô bé không nhịn được bật cười, cô bé thấp giọng nói: “Chị Tiểu…… Chị gái, gan của chị cũng lớn quá rồi.”
Thịnh Kiều nheo mắt với cô bé.
Cô bé buông tay ra, thì thầm bảo: “Chị ơi, chị chờ em tí nhé.” Sau đó cô bé xoay người cất cái hộp poster phía dưới đi, nói với bạn bè: “ Tớ có tí việc, tí nữa trở về tìm các cậu nhé.”
Nói xong, cô bé đứng dậy lôi kéo cổ tay Thịnh Kiều bỏ đi.
Qua phố, người hơn vắng đi một chút, Lương Tiểu Đường đưa cô đến một tiệm trà sữa, sau khi gọi hai ly trà sữa thì ngồi xuống đối diện cô.
Thịnh Kiều đang sửa sang lại balo nhét đầy đồ tiếp ứng của mình.
Lương Tiểu Đường nhìn cô hồi lâu, bụm mặt cười như nắc nẻ, “Thật sự, không thể tin nổi. Chị lại còn là Hi Quang, sao chị có thể là Hi Quang được chứ?”
Thịnh Kiều hỏi: “Chị không thể à?”
“Chị lại còn tới nhận merch, chị đang làm cái trò gì thế?”
Thịnh Kiều: “…… Merch tinh xảo thế này chỉ làm một lần rồi thôi, thử hỏi ai mà không muốn chứ?”
Lương Tiểu Đường lại là cười run bần bật.
Nhân viên cửa hàng bưng lên hai ly trà sữa, cô bé thu ý cười, khẩn thiết nói: “Chị Tiểu Kiều, em vẫn luôn muốn nói với chị, cảm ơn chị ạ. Thật sự rất cảm ơn chị, em biết bài post về sau trên diễn đàn sinh viên là do chị up lên, ân tình của chị đối với em, cả đời này em cũng không quên.”
Cô bé dừng một chút, rũ mắt, lại thấp giọng nói: “Còn nữa, em xin lỗi.”
Thịnh Kiều biết tại sao cô bé lại xin lỗi, trước kia, chính cô cũng từng đứng trước gương xin lỗi cô gái này.
Cô giơ tay xoa đầu Lương Tiểu Đường: “Đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy.”
Hi Quang vĩnh viễn đều là người một nhà.
Lương Tiểu Đường nhìn cô, dường như hơi muốn khóc, cô bé cũng chẳng nói gì, đưa cốc trà sữa qua, “Em mời chị uống trà sữa.”
Thịnh Kiều nói: “Không dám bỏ khẩu trang.”
Lương Tiểu Đường: “……”
Không được, buồn cười lắm rồi.
Mạo hiểm nguy hiểm bị nhận ra mà vẫn muốn tới nhận merch, đây là kiểu fan tình ý chân thành gì đây?
Thịnh Kiều không dám uống trà sữa, bưng cái ly xoay vòng vòng thưởng thức, hỏi cô bé: “Em cũng là thành viên của fansite Đám Mây à?”
Lương Tiểu Đường gật gật đầu: “Em phụ trách phần cắt nối biên tập video ạ.”
Bản thân cô bé học trong ngành truyền thông, xem như là công việc chuyên ngành của mình, Thịnh Kiều nói: “Thảo nào video của fansite Đám Mây lần nào cũng cắt ghép đẹp nhất, nhìn rất chuyên nghiệp trau chuốt!”
Lương Tiểu Đường nói: “Cái này mà chị cũng biết nữa? Chị còn dạo Super Topic ạ?”
Thịnh Kiều: “Chị còn cày rank mua vote nữa đấy.”
Lương Tiểu Đường cười sắp ngất đi luôn, lấy di động ra nói: “Em với chị có thể follow lẫn nhau được không ạ?”
Thịnh Kiều báo ID clone của mình, Lương Tiểu Đường vừa nghe đã sợ xanh mặt: “‘Phúc Sở Ỷ’ hóa ra là chị à? Trời ơi, chúng em đều siêu thích phong cách chỉnh ảnh của chị, hồi xưa chị trưởng fansite còn hỏi chị đã có nhóm chưa, muốn đào chị đến làm masternim cho hội đấy ạ!”
Thịnh Kiều xua xua tay: “Chị chỉ đi được mỗi concert thôi, những buổi còn lại không theo được đâu.”
Lương Tiểu Đường nói: “Cũng đúng nhỉ. Lịch trình của chị cũng nhiều, hơn nữa đi các dịp khác thì có khả năng rất lớn sẽ bị lộ.” Cô bé bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hạ giọng nói: “Trời ơi, trước đây không phải chị còn tham gia gameshow cùng anh nhà sao? Chị nhảy hố từ lúc đó à?”
Thịnh Kiều: “Chị nhảy hố từ mấy năm trước rồi.”
Lương Tiểu Đường: “!!!”
Cho nên đây là xì tai đu idol mẫu mực gì thế này?
Bây giờ nhớ lại biểu hiện của chị ấy ở trong gameshow, có thân phận Hi Quang này, hình như đã có thể lý giải cặn kẽ. Nếu không nhìn hành vi của chị ấy theo hướng thành khiến, đó thật sự là sự yêu quý mà Hi Quang dành cho anh nhà.
“Cho nên chị mới có thể chửi thằng chó đạo nhạc trên chương trình đúng không ạ!” Lương Tiểu Đường cảm động đến suýt khóc, “Đây là chuyện chỉ Hi Quang mới có thể làm thôi á!”
Thịnh Kiều: “Suỵt suỵt! Nói nhỏ thôi!”
Lương Tiểu Đường: “……”
Ha ha ha ha ha ha ha vẫn buồn cười quá cơ, trời đất ơi làm sao lại có kiểu minh tinh thế này chứ.
Cô bé hỏi: “Em thấy ảnh chụp của chị lần nào cũng có vị trí rất tốt, lần nào chị cũng cướp được vé vào khán đài trong ạ?”
Thịnh Kiều nói: “Cái này thật ra không phải, vé là do Hoắc Hi cho chị.”
Lương Tiểu Đường: “???!!!”
Huhuhu hâm mộ ghen tức nhưng không ghen ghét.
Lương Tiểu Đường ôm ngực: “Em hỏi vấn đề cuối nè, anh nhà có biết chị là fan ảnh không ạ?”
“Ảnh biết. Chị nói em nghe anh nhà mình chiều chuộng fan cực luôn! Ảnh thật sự tốt lắm ấy, không chỉ là biểu hiện ra ngoài giới đâu, mà bình thường cũng lương thiện lắm dịu dàng lắm, anh ấy là người tốt nhất trên thế giới!”
“A a a a a!”
Hai fan đồng thời che tim gào lên.
……
Đúng là tâm trí cùng chung idol có khác.
Gào xong, Lương Tiểu Đường lại nảy lên một tâm trạng khó tin, thở dài nói: “Thật sự không bao giờ nghĩ tới, có một ngày em và chị sẽ ngồi chung với nhau thảo luận về anh nhà, chị trông còn u mê hơn cả em……”
Thịnh Kiều: “…… Đa tạ đa tạ.”
Một buổi concert nhận được merch và đi cà phê trà sữa u mê chung với chị em, mới là một buổi concert hoàn chỉnh.
Đến chiều sắp tới lúc vào khán đài, Lương Tiểu Đường vội vàng tập hợp quay video chúc phúc cùng thành viên nhóm fansite, chỉ có thể từ biệt với Thịnh Kiều. Trước khi đi cô bé còn bảo đảm: “Em nhất định sẽ không nói chuyện này ra đâu, chị yên tâm!”
Thịnh Kiều cười gật đầu với cô bé.
Trời dần ngả tối, Thịnh Kiều vẫn để sát mở màn mới đi vào, vừa mới ngồi xuống, di động của cô rung lên, nhận được một tin WeChat. Cô bật lên thì thấy lại còn do Hoắc Hi nhắn cho cô.
Anh hỏi cô: Tới chưa?
Thịnh Kiều: Tới rồi ạ! A a a anh mau lên sân khấu đi!
Hoắc Hi: Xem im lặng nhé, đừng có gào, đừng để lại bị khản tiếng nữa.
Thịnh Kiều: Em mang theo thuốc ngậm ho rồi ạ!
Hoắc Hi:……
Thịnh Kiều: Còn năm phút đồng hồ nữa thôi!! A a a anh mau đi chuẩn bị đi đừng nhắn tin nữa ạ!
Anh không rep tin nữa. Dàn nhạc vang lên, bắt đầu tiếng nhạc mở màn, tiếng la hét vang lên bốn phía, Thịnh Kiều nháy mắt đầu cũng hòa chung bầu không khí, điên cuồng tiếp ứng.
Cuối cùng chẳng có gì bất ngờ lại khản hết cả cổ.
Nhưng không hô thì không được mà.
Bài hát cuối cùng, cô không về sớm như lần trước, cô muốn ở lại, với tất cả người hâm mộ, nói lời tạm biệt với anh trên sân khấu.
Mãi đến khi anh rời khỏi sân khấu bằng thang máy, trong sân vận động vang lên tiếng mời mọi người đi ra theo trật tự, Thịnh Kiều mới đứng dậy theo fan rời khỏi khán đài. Cô ra ngoài gọi xe, lao thẳng tới sân bay.
Vừa mới lên xe, cô liền nhận được cuộc gọi của Hoắc Hi, vừa nghe thấy giọng nói gần như không ra tiếng của cô, anh lạnh giọng nói: “Lần sau còn như vậy, anh không cho em tới xem concert nữa.”
Thịnh Kiều: “……”
Tuy rằng là concert của anh, nhưng em cũng rất mệt mà.
“Đêm nay về Bắc Kinh à?”
“Dạ, em đang trên trên đường đến sân bay rồi nè.”
“Đi đường cẩn thận.”
“Dạ dạ!”
“Được, cúp nhé.” Dừng một chút, anh lại nói thêm: “Về đến nhà thì nhắn tin cho anh.”
“Có lẽ lúc đấy khuya lắm rồi, anh cũng ngủ rồi ấy ạ.”
“Không đâu.” Anh thấp giọng nói: “Anh phải đi tiệc mừng công, cũng khuya lắm, phải nhớ nhắn tin cho anh.”
“Vâng ạ.”
Cúp điện thoại rồi, Thịnh Kiều lấy một viên kẹo ngọt ngậm ho nhét vào miệng, đang ăn, Bối Minh Phàm lại gọi điện tới. Cô cũng không dám cho anh ta biết mình lén tới xem concert, nhấc điện thoại, đầu bên kia hỏi: “Tiểu Kiều, đang làm gì đấy?”
“Em ốm, đang ngủ ạ, anh thấy không giọng em khàn cả đi đây này.”
“A? Sao lại ra nông nỗi này, có nghiêm trọng không?” Bối Minh Phàm bèn nóng nảy, “Uống thuốc chưa?”
“Em uống rồi ạ, không có vấn đề gì lớn đâu ạ!”
“Aizz, làm sao lại khàn cả tiếng đi thế này? Ngày mai có đi làm được không? Anh nói với cô này, anh giúp cô giành được slot chụp trang trong và phỏng vấn của Red Magazine, ngày mai cô nhất định phải khỏe lên nhé!”
Những cái gọi là bốn tạp chí lớn năm tạp chí nhỏ trong showbiz đều là tượng trưng cho tiếng tăm và sức ảnh hưởng của nghệ sĩ. Cùng là một tạp chí, nhưng sức ảnh hưởng của việc lên trang bìa và lên trang trong hoàn toàn không giống nhau, Red Magazine là một trong bốn tạp chí lớn, trang bìa không phải lưu lượng hàng đầu thì cũng là ảnh hậu. Với sức ảnh hưởng của Thịnh Kiều bây giờ, có thể nhận được ảnh trong và phỏng vấn ở trang trong thì Bối Minh Phàm và Trung Hạ đã tốn không ít công sức.
Vốn là định để kỳ tiếp theo, nhưng nghệ sĩ ban đầu của kì này mới sáng nay lại bị bóc phốt, Red Magazine chắc chắn không thể dùng người đó nữa, vì thế phải để Thịnh Kiều tạm thời trám slot.
Kết quả giọng con bé khàn tới mức này, ngày mai đi phỏng vấn làm sao được nữa?
Bối Minh Phàm sốt ruột nói: “Hay là bây giờ anh qua cô một chuyến, đưa cô tới bệnh viện nhé.”
Thịnh Kiều: “…… Không cần không cần. Phỏng vấn thì cuối cùng vẫn viết ra mà, em vẫn nói chuyện được, không ảnh hưởng mấy đâu ạ.”
Bối Minh Phàm ngẫm lại thấy cũng đúng, chỉ có thể nói: “Thôi được rồi, vậy cô nhớ phải uống thuốc rồi đi ngủ đi nhé, sáng mai anh sẽ gọi Phương Bạch tới đón cô.”
Thịnh Kiều vâng dạ, đến sân bay xong thì thuận lợi lên máy bay mà không bị ai phát hiện, chạy thẳng về Bắc Kinh.
Ôi, đu idol đúng là không dễ dàng.
Về đến nhà đã là rạng sáng, cô xuống lầu mua ít thuốc hạ sốt, uống trước khi đi ngủ, lại nhắn tin báo bình an cho Hoắc Hi. Quả nhiên anh còn chưa ngủ, reply bảo cô nghỉ ngơi sớm một chút.
Sáng mai còn có công việc, Thịnh Kiều không thức đêm chỉnh ảnh up lên Weibo nữa, tắm rửa xong cô liền đi ngủ.
Những Hi Quang follow ‘ Phúc Sở Ỷ ’, giương mắt trông mong hóng ảnh đẹp cả đêm……