Lúc cậu bước vào lớp, mọi người còn đang tranh luận sôi nổi, đám nữ sinh coi Historia là tâm điểm mà vây quanh cô. Mấy người bọn họ như đang mở hội nghị bàn tròn bàn chiến trận nhưng trên thực tế lại chỉ đang nói chuyện phiếm trong trường.
“Sao mà mình biết được, mình có quen anh ấy đâu.”
Giọng của Historia phát ra từ trong đám đông, chỉ có khi cô nói chuyện thì những nữ sinh kia mới im lặng, bởi thế mà tiếng cô trong phòng học trống trải lại càng thêm chói tai.
Eren vẫn như trước, lựa chọn việc ngó lơ, cậu không có dư sức để đi quan tâm mấy cô gái này đang nói chuyện gì. Nhưng Historia thì lại không giống thế. Nữ sinh tóc vàng vừa thấy Eren đến, bèn uyển chuyển qua chỗ cậu chào hỏi.
“Chào buổi sáng, dạo này cậu hay đến muộn lắm nhé.”
Eren không trả lời, tại chỗ ngồi lấy sách ra khỏi cặp.
“Đúng rồi, thay vì hỏi mình chuyện liên quan đến Reiner Braun, mấy bạn nên hỏi cậu ấy nè.” Cô chỉ vào Eren mà nói với các nữ sinh quanh mình, ánh mắt nhìn quanh một vòng lại về đến trên người Eren.
“He, mà cậu hẳn cũng nghe chuyện rồi phải không? Là tin lớn về ngôi sao trường ta, Reiner Braun đấy.” Nói đến cuối cô hơi lên giọng, “Cậu biết là ai làm Annie có bầu không? Chẳng cần mình phải nói, đáp án cũng đã quá rõ ràng rồi.”
“Annie là ai?”
“Bữa trước mình kể rồi, là nữ sinh lớp bên, vì có bầu mà nghỉ học ấy.”
Eren nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Sao tôi phải quan tâm?”
“Vì bố đứa bé là Reiner Braun.”
Tên ngốc hết thuốc chữa này.
Historia chưa từng mở miệng chửi bậy, cô chỉ trộm liếc mắt trong lòng, mím môi giả vờ vô tội. Cô rất không hài lòng với cách nói chiếu lệ của Eren. Theo cô, cậu nên xúc động hơn. Tốt nhất là nên nhìn chằm chằm vào bàn và hỏi thật to xem tin đồn này là từ đâu mà ra. Cậu đáng ra phải lột bỏ lớp ngụy trang người bình thường kia mà lộ ra bộ mặt thật của mình.
Đối với Eren Jaeger, Reiner Braun không phải là người qua đường mà là một người sẽ theo dõi cậu, sẽ nhét thư vào hộc bàn của cậu, con mắt của anh ta mỗi khi đi qua lớp đều hận không thể dính chặt lên người cậu. Historia có sự nhạy cảm của phụ nữ, vậy nên cô biết ẩn ý trong ánh mắt kia là gì, nó tràn đầy sự buồn bã cùng bi thương, chỉ có ai yêu một người mà không được đáp lại mới có thể có loại ánh mắt này mà thôi.
Thế nhưng Eren cũng không thích Braun, mà có khi lại còn chán ghét anh ta. Nghĩ tới đây, Historia có chút vui mừng trên nỗi đau của người khác. Có lẽ hai người họ đều ghét tên đàn ông ngoại trừ to quá khổ thì chẳng có gì kia. Bóng bầu dục là một thể thao người người ưa thích, thế nên thân là đội trưởng, anh ta được đẩy lên đỉnh cao của trường, không làm cái gì cũng được rất nhiều người ưu ái, lại còn ra vẻ thụ sủng nhược kinh nữa chứ. Đây là thứ Historia không thể tha thứ nhất. Mà học sinh trong trường còn ghép hai người họ lại với nhau, đặt tên cho họ là cái gì mà, cặp song sinh tóc vàng? Thật buồn nôn, thật ghê tởm. Historia nhìn chòng chọc vào Eren, chờ mong có thể nhìn ra một biểu cảm ghê tởm giống mình trên mặt cậu.
Nhìn mà xem, tên biến thái theo dõi cậu, giả vờ làm đồng tính luyến ái muốn làm chút gì đó với cậu, giờ lại quay đầu làm con nhà người ta ôm bụng bầu kìa, cậu không có gì muốn nói sao?
“Lời đồn này là do ai nói?”
“Không phải lời đồn, là sự thật. Có người tận mắt nhìn thấy Braun xuất hiện ở khoa phụ sản bệnh viện.”
“Chỉ vì thế mà mấy người khăng khăng khẳng định Reiner làm Annie có thai.” Giọng điệu của Eren nhàn nhạt, không có cảm xúc gì đặc biệt.
“Như thế là đủ rồi. Không dưng một nam sinh trung học đến khoa phụ sản làm gì cơ chứ?”
“Có thể là đưa mẹ đi khám bệnh.”
“Cậu đang nói đỡ cho anh ta.” Historia lúc này rốt cuộc đã hiểu, cô tức giận siết chặt nắm đấm, “Cậu gọi thẳng tên anh ta, lúc nhắc đến anh ta giọng cậu cũng thay đổi. Giữa hai người các cậu đã có chuyện gì? Có phải anh ta rốt cuộc tỏ tình với cậu không? Theo dõi cậu lâu như vậy, anh ta rốt cuộc đủ can đảm để hành động?”
Lời này nói ra, tất cả mọi người đều giật mình, tin này so với tin Reiner làm Annie có bầu còn kinh hoàng hơn nữa, khiến cho các nữ sinh kia đều sắc mặt biến hóa không ngừng, tập trung nhìn về phía Eren, bao vây quanh cậu.
Eren ngửi thấy rất nhiều mùi nước hoa, đủ loại hoa quả cùng cây cỏ, thế nhưng lại chẳng có cái nào là vị cam.
“Đừng tự tiện đưa ra kết luận.” Eren nói với Historia, “Tôi và anh ấy không có quan hệ gì cả.”
“Nói dối.”
“Không tin có thể tự đi hỏi anh ấy.”
Historia chống cằm, phát ra một tiếng hừ nhẹ. “Vậy cậu định giải thích ánh mắt của Braun như nào đây? Đến Darcy cũng không có đắm đuối nhìn Elizabeth như vậy. Nhìn qua là biết anh ta thích cậu đến điên rồi, nhìn thêm một chút là có cảm giác như thể anh ta sắp thấy Chúa Giê-su hiển linh vậy.”
“Tôi nói cậu tự đi mà hỏi anh ấy.”
Historia vẫn không chịu buông tha: “Đừng phủ nhận nữa, mình đã từng thấy cậu nhắn tin cho anh ta rồi. Từ đầu đến cuối cậu vẫn luôn nói dối. Ngay từ đầu cậu và Braun đã ——”
“Tôi phải nói sao cậu mới hài lòng đây?” Eren đột nhiên hỏi, cắt ngang lời Historia, khiến cô sửng sốt một giây, “Reiner là gay, anh ta thích tôi, nhưng tôi thấy anh ta thật tởm lợm nên từ chối. Anh ta đi khoa phụ sản là do chán nản vì bị tôi từ chối, thế là khiến Annie mang thai. Nói thế đã hợp ý cậu chưa?”
Historia ngẩng đầu nhìn cậu.
Eren cũng đăm đăm nhìn lại, cậu không sợ ánh nhìn của đối phương, ngay cả khi sau lưng Historia đều là ánh nhìn thù địch đến từ đám nữ sinh kia.
Cậu chậm rãi mở miệng: “Historia, tại sao cậu lại ghét anh ấy đến vậy?”
Cô gái tóc vàng bị câu hỏi này chặn lại, môi hé mở rồi lại mím chặt, khi mở ra lần nữa, giọng nói của cô ấy không còn lớn nữa.
“Mình, mình chỉ…”
Một cảm xúc kỳ lạ chiếm trọn trái tim cô. Cô không khỏi suy nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra từ đầu đến giờ, từ ngày cô bước vào khuôn viên trường đến giờ phút này.
Reiner Braun luôn xuất hiện ở những nơi anh không nên xuất hiện. Ngày nhập trường, anh không cẩn thận đụng vào cô, làm rớt túi trứng cô đang cầm trong tay. Anh lịch thiệp xin lỗi, vội xoay người lấy khăn tay trong túi xách ra.
Đó là một chiếc khăn mới tinh, bao bì ni lông còn nguyên vẹn, chưa mở keo dán niêm phong. Historia thấy anh ngồi xuống, lộ ra một vòng xoáy vàng về phía mình, cô nhìn thấy vầng trán được ánh mặt trời phản chiếu của anh, cảm xúc không thể ngăn cản của cô phá vỡ kết giới và tuôn ra như thác lũ.
“Thật kinh tởm,” cô nói.
Reiner nghe thấy và dừng lại một giây.
“Anh thật kinh tởm, tránh xa tôi ra.”
Cô vứt lại một câu này liền vội vã chạy đi, dây buộc tóc bị gió thổi rơi xuống đất, khiến mái tóc vàng như màu lúa bay lên, có gì đó dính dính ở mắt cô, hình như là đường kẻ mắt cô đã tỉ mỉ vẽ lên. Cô cảm thấy tầm nhìn của mình trở nên mờ đi, cô lấy mu bàn tay lau mắt, càng lau lại càng mờ, chỉ còn lại đường nét của mọi thứ trước mặt, và màu sắc trở nên lốm đốm. Cô cảm thấy mu bàn tay ươn ướt, khi duỗi tay ra mới nhận ra nước mắt đã dính đầy mực kẻ mắt.
Chẳng ai có thể giải thích được nỗi chán ghét vô duyên vô cớ cô dành cho Reiner là từ đâu mà ra, cũng chẳng ai có thể giải thích được tại sao cô lại đau buồn đến vậy.
Cũng giống như bây giờ.
Tí tách tí tách, những giọt nước mắt rơi trên bàn. Các nữ sinh đồng loạt lao tới, đưa cô đủ loại khăn tay. Cô nhìn những chiếc khăn mới tinh, thơm tho kia lại nhớ tới chiếc mà Reiner đưa mình, cô càng khóc to hơn.
“Mình không nhớ gì cả, mình không biết tại sao mình lại ghét anh ấy đến thế.”
Historia khóc xong một trận, dùng giọng mũi nghẹn ngào nói. Cô muốn đổ mọi tội lỗi lên chiếc khăn kia nhưng Eren không phải kẻ ngốc, cậu không tin. Tiếp đó, cô bắt đầu thử bới móc khuyết điểm của Reiner, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến khuôn mặt của anh, cô lại không khỏi buồn bã, cô nghĩ mình sẽ không bao giờ trả lời được câu hỏi này.
Đối với nước mắt của cô, Eren cũng không có phản ứng gì cả, cậu chỉ yên lặng ngồi đấy, lặng lẽ nhìn cô.
Cậu thử thông qua cô bé trước mắt mà tìm về Historia trong trí nhớ của mình. Mái tóc vàng óng, làn da tỏa sáng, sự dịu dàng như thiên thần chưa từng có chút bén nhọn nào của cô. Nhưng cậu lập tức hiểu, thật ra cậu chưa từng hiểu cô. Khi còn sống, cô chưa từng nhắc đến sự thống hận bản thân mình dành cho ba kẻ phản bội kia, nhưng mầm mống hận thù đã từ lâu cắm rễ ăn sâu rồi. Cô nhất định đã từng hận Reiner, Bertholdt, Annie… Nhưng cô nhịn xuống, những thứ cô phải gánh vác chẳng ít hơn ai, so với việc trút bỏ hận thù, cô có chuyện quan trọng hơn phải hoàn thành.
Tước đoạt đi ký ức của họ, để họ chỉ có thể mang theo cảm xúc nồng đậm dành cho nhau mà sống lại, đây rốt cuộc là sự trừng phạt hay là cứu rỗi? Nếu là cứu rỗi, tại sao lại chỉ có Reiner là nhớ được mọi chuyện, Nàng cũng nghĩ Reiner là tội nhân sao? Nàng cho rằng người đàn ông kia vẫn chưa trả giá đủ cho tội ác của mình, nhất định phải chịu đựng nỗi đau mà mình đã chịu đủ cả quãng đời trước một lần nữa?
Eren chưa kịp nghĩ tiếp, đã có người gọi tên cậu.
“Này, có tiền bối khóa trên đứng chờ cậu bên ngoài đấy.”
Học sinh đến báo tin vỗ vỗ vai cậu, trong mắt hiện lên một tia bất định. Trường có hệ thống cấp bậc nghiêm ngặt, rất ít học sinh lớp trên đến lớp dưới để tìm ai đó, các đàn anh và đàn chị cũng khinh thường giao du với đám hậu bối.
Cậu ra ngoài, gặp được Bertholdt Hoover đang dựa ban công hút thuốc.
“Trường cấm hút thuốc.”
“Tôi biết, tôi chỉ hút một điếu này thôi.” Bertholdt phun ra một làn khói.
“Anh không sợ trường đuổi học sao?”
“Tôi không quan tâm, dù sao những thứ nơi này dạy đều là thứ tôi đã biết từ lâu rồi.”
Hai người họ im lặng một hồi, Eren chờ anh mở miệng nói ra lời kia.
“Anh cũng nhớ lại rồi phải không?”
“Ít nhiều, có chút chuyện còn khá mơ hồ nhưng đại khái thì tôi cũng đều đã nhớ ra rồi.”
Eren dựa lưng vào lan can, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Cậu nghĩ hôm nay trời thật đẹp, không hợp nói mấy chủ đề nặng nề: “Anh nhớ từ khi nào?”
“Sau khi đánh cậu ở bệnh viện.” Anh nói, “Nhưng hình như cũng không phải là do tôi chủ động nhớ ra, mà có lẽ là do cậu. Khi tâm trạng của cậu có biến động lớn, cậu sẽ ảnh hưởng đến bọn tôi, thức tỉnh trí nhớ của bọn tôi, đây chắc là khả năng đặc biệt của Thủy tổ. Dựa theo quy luật này, có lẽ tiếp đến mọi người cũng sẽ nhớ ra thôi.”
“Đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?”
“Phụ thuộc vào đối tượng.”
Trong lời nói của anh có chứa ẩn ý.
“Chí ít thì đối với Reiner, đây là chuyện xấu.” Khi nhắc đến cái tên này, Bertholdt lộ ra một nụ cười ấm áp hiếm có nhưng cách nói chuyện lại vẫn như cũ, “Hẳn cậu cũng biết cậu ấy đã xin thôi học.”
Eren không biết chuyện này.
“Lúc đăng ký khám ở khoa phụ sản, cậu ấy bị người chụp ảnh được. Nhà trường có lý do để nghi ngờ cậu ấy khiến nữ sinh nào đó có thai, đây là bê bối lớn nhất với một đội trưởng của đội bóng bầu dục.”
“…Họ chỉ cần điều tra thì sẽ biết chuyện không phải vậy.”
“Điều tra như nào đây? Cậu muốn nói những người kia biết sở dĩ cậu ấy đến khoa phụ sản là vì thân là một người đàn ông, cậu ấy lại có thai sao?”
Bertholdt véo phần cuối điếu thuốc, và Eren nhìn anh làm hơi cuối trước khi ấn nó lên bệ cửa sổ.
“Cậu quá ích kỷ, Eren, từ trước đến giờ vẫn thế.”
“Nếu anh đang nói đến chuyện đứa bé —— ”
“Tất nhiên tôi không phải chỉ nói về việc kia, là toàn bộ.”
Bertholdt dường như đã thay đổi, anh không còn hiền lành như trong trí nhớ của cậu. Này cũng không thể trách anh, ký ức của anh chỉ dừng lại trong một khắc bị Armin ăn thịt. Khi đã sẵn sàng giết đối phương, họ cũng liền tạm biệt từ “bạn bè.” Vậy nên anh lấy lại bản chất của một chiến binh, cũng không còn cần phải tử tế với bất cứ ai nữa.
“Tôi nhớ lúc cuối, cậu đưa tôi ra khỏi con đường rồi nói rất nhiều thứ. Đã là người chết rồi mà tôi còn bị ép nghe cậu thao thao bất tuyệt nữa. Giờ mà nói lại mấy lời kia chắc cậu nghe xong cũng tự thấy xấu hổ.”
Anh cụp mắt xuống.
“Eren, nếu đã không bỏ được như vậy, sao cậu còn phải làm thế? Ích kỷ quyết định để người khác sống, ích kỷ quyết định chết, cậu nghĩ mình đã làm được một điều vĩ đại, thấy mình là một người hùng thật vĩ đại phải không?”
“Tôi chưa từng muốn làm người hùng.”
Cậu nói thật, cậu chỉ là muốn để những người kia có thể sống một cuộc sống hạnh phúc mà thôi.
“Nhưng cậu hẳn đã nghĩ tới chuyện nếu cậu kết thúc chiến tranh theo cách này, bạn bè của cậu sẽ luôn nhớ đến cậu, kể cả Reiner. Cậu ấy căn bản không thể quên cậu, hẳn cậu ấy sẽ cứ luôn lay lắt trong sự day dứt thống khổ cho đến chết.” Bertholdt nói ra một sự thật tàn nhẫn, anh quan sát mọi biểu hiện vi mô trên khuôn mặt Eren, “Cậu đã từng nghĩ vậy phải không? Đây là suy nghĩ ích kỷ và hẹp hòi nhất trong lòng cậu, chẳng qua là cậu chưa từng nói ra.”
“Đừng có tùy tiện suy đoán suy nghĩ của tôi, tôi chưa từng nghĩ như vậy!” Cậu phẫn nộ nói, “Anh không muốn biết tại sao tôi lại làm như vậy sao? Rất đơn giản, bởi vì tôi muốn bạn bè của mình hạnh phúc, nếu anh còn sống thì anh cũng sẽ được tính vào! Đừng quên là ai phản bội ai trước, nếu không phải là vì anh và Reiner ————”
Cậu dừng lại.
Lại lặp lại những lời ngày đó.
Dưới những tán cây khổng lồ, mái tóc vàng của Reiner mờ mờ ảo ảo, không chút sắc màu mà chỉ là một sắc trắng đơn bạc. Cậu hung tợn chửi rủa, tuyệt vọng mong có thứ gì đó nhuộm lên tóc anh, dù là máu, dịch thể, hay là vụn thịt tứ chi, dù là gì thì cũng đều tốt hơn hiện tại. Màu trắng là màu của của sự thuần khiết và công lý, anh là một tên phản đồ, anh sao dám ——
Reiner ngồi quay lưng về phía cậu, không nói gì, như thể anh không nghe thấy tiếng mắng chửi của Eren. Lưng anh vẫn thẳng, chỉ để lại cho cậu bóng lưng rộng lớn cùng một cái ót. Hơi nước từ trọng lượng cơ thể mang đến nhiệt lượng cao, trong hơi nước trắng xóa cậu hạ quyết tâm hết lần này đến lần khác phải khiến anh chết, chết càng thống khổ càng tốt.
Bertholdt cũng không biết Eren đang hãm sâu trong ký ức, anh nhẹ nhàng nói một câu: “Cậu có biết Reiner chết như nào không?”
Đây là một điều khác mà cậu không biết. Lúc ngồi trong con đường, cậu được hưởng quyền lợi quan sát và chi phối người Eldia, thế nhưng sau khi chết, cậu lại hóa hư vô, ngay cả trí nhớ cũng bị Ymir tịch thu, chuyện sau này tất nhiên cũng sẽ không cho cậu biết.
Nhưng Bertholdt chết sớm hơn cậu, sao anh có thể biết được?
Cậu hoài nghi nhìn anh, muốn tìm vết tích nói dối của đối phương. Chỉ xét đến việc anh nhắc đến chuyện này đã là cực kỳ đáng nghi rồi. Anh như là đang chờ, chờ lớp ngụy trang của Eren bị dập nát, vậy nên mới lôi cái chủ đề đau buồn như vậy ra.
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đấy, tôi chẳng việc gì phải lừa cậu cả.” Bertholdt không muốn giải thích thêm. “Tôi cũng là nghe Reiner nói qua một lần, thật hay giả tự cậu phán xét.”
“Anh ấy sẽ không nói với anh chuyện này.”
“Phải, cậu hiểu cậu ấy hơn tôi nghĩ đấy, nhưng tiếc là không phải là toàn bộ. Hôm đó vì câu nói của cậu mà cậu ấy chịu kích động rất lớn. Lúc về nhà còn gặp ác mộng mà nói mớ rất nhiều. Tôi dựa vào đó mà đoán được câu chuyện thôi.”
“Hôm nào?”
“Cậu biết là hôm nào.”
Đôi lông mày rũ xuống của anh luôn khiến anh có vẻ hiền lành, nhưng sự thật mà anh nói ra lại luôn lãnh khốc vô tình.
Eren giữ im lặng, chờ anh nói tiếp.
“Một cái chết rất phù hợp với cậu ấy: Tự nhiên.” Giọng Bertholdt không dao động cũng không bình tĩnh. “Cậu ấy sống đến năm 83 tuổi, là người sống lâu nhất trong số những người chúng ta quen biết, ngay cả đám nhỏ cũng ra đi trước cậu ấy.”
Eren thấy khóe miệng mình có chút tê dại, cậu giật giật, chưa kịp nói gì, Bertholdt lại mở miệng.
“Cậu ấy nghĩ kết cục của hai người nên hoán đổi cho nhau. Người chết đáng lý ra phải là cậu ấy, nhưng cậu lại thay cậu ấy đi chết, vậy nên cậu ấy cũng có nghĩa vụ phải sống hộ cậu.”
“…Tôi chưa từng yêu cầu anh ấy làm như vậy…”
“Vậy thì lúc xét những ai đáng được hạnh phúc, cậu nên loại trừ cậu ấy.” Anh nghiêm túc nói.
“Tôi chỉ mong anh ấy được hạnh phúc.” Eren nở một nụ cười cứng ngắc, “….Mắng tôi dối trá cũng được, người đã giết mẹ mình, vậy mà tôi lại mong anh ấy được hạnh phúc. Anh biết không, tôi đã nghĩ tới rất nhiều lý do để biện minh cho anh ấy. Sau khi anh chết, tôi đã đến Marley, mỗi ngày tôi đều tỉ mỉ quan sát mọi hành động của anh ấy, ấy vậy mà lại cảm thấy anh ấy thật đáng thương, cảm thấy những chuyện anh ấy làm cũng có thể được tha thứ.”
Khi cậu hít một hơi thật sâu, xương ức của cậu có chút đau nhức, “Tôi đến chỗ anh ấy, tôi nói với anh ấy rằng: Reiner, tôi tha thứ cho anh, vì hai chúng ta về bản chất chẳng có gì khác nhau cả, những gì anh làm trong mắt tôi tuy là tội ác tày trời nhưng cũng không sao cả, vì một lát nữa tôi cũng sẽ làm một việc tương tự.”
Cậu tìm vẻ khuyến khích mình nói tiếp đi trên mặt Bertholdt, nhưng lại không tìm thấy, dẫu vậy cậu vẫn nói tiếp.
“Tôi nghĩ nếu mình có thể hiểu anh ấy thì sẽ có thể giảm bớt mối hận thù trong mình, nhưng khi tôi thử nói chuyện với anh ấy, anh ấy lại chỉ một mực xin lỗi, khóc xin tôi hãy giết anh ấy đi.”
Trong mắt Bertholdt có một thoáng u sầu, “Hóa ra sau khi tôi chết, cậu ấy trở nên như vậy.”
“Tôi biết anh ấy một lòng muốn chết, nhưng như lời anh nói, tôi quả thực đã rất ích kỷ. Tôi yêu cầu anh ấy sống, cũng đồng thời phá hủy tia hi vọng cuối cùng của anh ấy.”
“Đây là cậu trả thù?”
“Không, không phải.” Eren cứng nhắc nói.
Cậu không muốn nói những điều còn lại.
Sau khi hạ quyết tâm, cậu tìm những người quan trọng đối với mình, nói cho họ kế hoạch của mình. Nhánh cây phát sáng khiến khuôn mặt cậu trắng bệch lại nghiêm túc, họ nghĩ cậu không biết sợ.
Nhưng sự trưởng thành của cậu chỉ là trên bề mặt, và điều điều khiển cậu làm tất cả những điều này là nỗi sợ hãi mà cậu không thể từ bỏ trong lòng. Sau khi thừa hưởng sức mạnh của cự nhân, tuổi thọ của cậu chỉ còn vài năm, cái chết giờ đây chỉ còn là vấn đề thời gian, nhưng cậu không muốn chết. Cậu đương nhiên muốn xóa bỏ chiến tranh, nhưng cậu cũng hy vọng rằng mình có thể sống sót.
Nếu không thể sống sót, ít nhất cũng phải để ai đó có thể nhớ đến mình.
“Cậu muốn tất cả những người còn sống sẽ nhớ kỹ mình phải không?” Lời Bertholdt nói ra chính là sự thật mà cậu không muốn thừa nhận.
Eren hít sâu một hơi: “…… Tôi không muốn chết.”
Không quan trọng, sớm muộn gì họ cũng sẽ biết.
“Tôi cũng không muốn.” Bertholdt dừng một chút, “Có lẽ chẳng ai thật sự muốn chết cả. Ngoại trừ Reiner. Reiner, cậu ấy…”
“Tôi cũng tìm anh ấy trong con đường.” Eren lẩm bẩm, giống như đang nói chuyện với chính mình, “Chúng tôi đã ở bên nhau rất lâu, tưởng chừng như hàng ngàn năm quá khứ dài đằng đẵng vậy. Chúng tôi nói rất nhiều chuyện, hầu như ngày nào cũng nói. Trong rất nhiều điều tôi nói với anh ấy, có phải anh ấy chỉ nhớ kỹ câu ‘Sống mới là hình phạt thích đáng nhất cho anh’ không?”
Cậu nghĩ cậu rốt cuộc đã hiểu.
Trước kia cậu còn không hiểu cảm giác áy náy với Reiner là từ đâu mà ra, nhưng giờ thì cậu đã có đáp án chính xác.
…Reiner còn chưa thấy mình đã trả giá đủ rồi sao?
Chỉ sống thôi là phương thức chuộc tội ngu dốt nhất, thứ mà anh nên làm là phải khiến bản thân mình nhớ kỹ Eren, nếu người khác không nhớ nổi, thì nghĩa vụ của anh sẽ càng nặng nề hơn. Sau khi bạn bè đều đã ra đi, anh vẫn còn kéo dài hơi tàn tiếp tục sống, tuổi tác ngày một tăng. Mỗi ngày anh đều mở mắt và bắt đầu thở, coi việc đó như là một sứ mệnh. Tuổi già khiến chân tay đờ đẫn, não luôn không nhớ nổi mọi thứ, nhưng có một việc anh từ đầu đến cuối không hề quên, đó chính là anh phải sống.
Cậu vừa thấy đau lòng lại vừa buồn cười: “Anh ấy thật sự là… thật sự là khó hiểu mà, trước kia cũng vậy mà giờ cũng thế. Lúc nào cũng làm chuyện khiến bản thân khổ sở như vậy rồi vờ khờ khạo chạy đến trước mặt tôi, nói cái gì mà phải làm đối tượng phát tiết cho tôi… Thật không thể hiểu nổi mà… Bỗng dưng ở đâu nhảy ra một người nói như vậy… Đợi đến khi mọi chuyện sáng tỏ, lúc tôi muốn đối xử tốt với anh ấy thì ký ức lại ùa về. Sau đó anh lập tức chộp lấy điểm này mà nói cái gì… ‘Chúng ta kết thúc mối quan hệ này đi’.”
Bertholdt không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu.
“Không phải nói muốn tìm tôi sao?” Hai khớp hàm của cậu nghiến vào nhau, chân răng đã bắt đầu có chút ê ẩm, “Cái sự cố chấp chết tiệt kia của anh đâu? Chỉ vì tôi đồng ý không gặp nhau nữa mà muốn cứ vậy biến mất không tăm hơi sao?”
Trời vẫn sáng sủa như vậy, vẫn là một bầu trời quang đãng không chút thích hợp để bàn một chủ đề nặng nề, vậy nên Eren xả xong một chút thì chỉ siết tay đặt lên cửa sổ. Cậu nhìn đàn chim bay trên trời, đợi cho chút xót xa trong lòng kia tan biến.
Bertholdt lặng yên một hồi mới mở miệng: “Mới đầu tôi còn do dự không biết có nên đưa nó cho cậu không.”
“Nó?”
“Một phong thư.” Giọng anh rất trầm, “Reiner đưa tôi để gửi cho cậu.”
Tai của Eren ù đi, trong giây lát cậu không nói nên lời. Cậu bắt đầu quét từ trên xuống dưới, túi quần, ba lô và thậm chí cả mũ trùm đầu của Bertholdt, xem xét mọi nơi trên người người kia có thể chứa đựng bức thư.
Đưa nó cho tôi, nhanh lên!
Cậu muốn nói như vậy. Reiner sẽ chỉ viết thư cho cậu, ngay từ ngày đầu thấy cậu ở trường, anh liền làm mọi cách để hai người có thể ngẫu nhiên gặp. Anh từng đút thư vào ngăn bàn cậu, tính ra vẻ nặc danh nhưng chiều hôm đó, bóng lưng rời khỏi phòng học của anh đã bị Historia bắt được. Ngày hôm sau Historia đứng trong đám nữ sinh nói rằng bản thân đã gặp được một tên theo dõi kinh tởm, tóc vàng, áo sơ mi kẻ đỏ. Họ đều lộ ra ánh mắt xem thường, mà Eren rút thư ra, thấy trên đó chỉ ghi một dòng chữ in: anh muốn gặp em.
Hôm đó cậu vò nát lá thư kia rồi ném nó vào thùng rác, nhưng hiện tại thì cậu cuống quít biết bao, sợ nhiều lời thêm một chữ là sẽ đánh mất lá thư này.
“Bertholdt ——”
“Eren, sao cậu vẫn còn ở ngoài này?”
Là Armin gọi cậu, thiếu niên tóc vàng thò đầu ra từ cửa sổ phòng học, hiếu kỳ nhìn về phía bên này.
Eren đang run lên, nhưng cậu che giấu rất kỹ. Cậu không thể để người khác thấy mình đang run rẩy được.
“Ối, Eren! Người đứng đối diện cậu có phải là tiền bối Hoover không?” Cậu tươi tắn chào hỏi đối phương, “Huấn luyện viên trong đội hùng biện của trường lúc nào cũng nhắc đến tên anh cả, thầy ấy nói anh tuy nhìn kiệm lời hướng nội nhưng lúc tranh tài tuyệt sẽ không cho đối phương chút mặt mũi nào.”
Bertholdt cười cười: “Rất hân hạnh được gặp cậu, Armin Arlert.”
“Anh biết tên em ạ?!” Armin vừa mừng vừa sợ.
“Tất nhiên rồi.” Anh nói, “Tôi đã biết cậu từ rất lâu rồi.”
Armin lách qua một đống người, chạy về phòng học mà khoa tay múa chân với Mikasa, hưng phấn nói gì đó, thi thoảng lại liếc mắt sang bên này. Eren không rảnh đi quan tâm đến chuyện đó, hiện tại, cậu chỉ muốn có được lá thư này thôi.
Bertholdt thu lại ánh mắt đặt trên người Armin, cơ thể thẳng tắp của anh trong một thoáng giãn ra, như thế rốt cuộc đã bỏ được thứ gì xuống vậy.
“Cho cậu đấy.” Anh lấy một lá thư ra từ trong túi, đưa cho Eren, “Đừng hỏi sao tôi đột nhiên lại đổi ý, khẩn trương cầm lấy đi, tôi cũng không dám chắc bản thân sẽ không đổi ý lần nữa đâu.”
Eren tay mắt lanh lẹ đoạt lấy. Phát hiện phong thư đã bị người khác mở ra, cậu tức giận nhìn đối phương.
“Anh xem qua nội dung bên trong rồi?!”
“Tất nhiên là trước khi đưa cho cậu tôi sẽ xem rồi.” Anh bình thản trả lời.
Cậu không thèm hỏi Bertholdt lý do vì sao lại kiêu ngạo như vậy, dù sao câu trả lời anh đưa ra luôn là vậy —— Vì anh là người biết Reiner lâu nhất. Đời trước là vậy, anh dựa vào điểm này để được hưởng ưu đãi của Reiner, mà lần này cũng là thế, bất cứ chuyện gì liên quan đến Reiner, anh đều được quyền ưu tiên cao nhất.
Từ trong phong thư, Eren rút ra một lá thư, tờ giấy gấp lại có thể nhìn thấy những vết mực không rõ ràng, cậu rất vui vì nó là do tự tay Reiner viết.
“Có lẽ mọi thứ cũng không quá tệ.”
“Cái gì?”
“Tôi đang nói đến chuyện khôi phục ký ức. Có một số việc mà chỉ khi nhớ ra rồi, mới có thể hiểu rõ khi ấy là mình nghĩ như nào và liệu vào thời điểm đó, ta liệu có bất kỳ cảm xúc phẫn uất hay hối tiếc nào không…”
Bertholdt vẫn luôn nói chuyện đầy ẩn ý như vậy nhưng Eren lười đi chơi chữ cùng anh.
Cậu chăm chú nhìn bức thư trên tay, tâm tình thấp thỏm, run rẩy mở ra.
–
“Dọn xong hết đồ đạc rồi chứ con?”
Sàn phòng ngủ của anh trải thảm dày nên khi Karina bước vào, Reiner không nghe thấy tiếng bước chân. Anh thò đầu ra khỏi những chiếc hộp xếp chồng lên nhau, tìm kiếm mẹ mình.
Karina bưng thuốc cùng một chén nước tới cho anh và đặt chúng trên tủ đầu giường.
“Cảm ơn mẹ.”
Dù là với mẹ mình, anh vẫn luôn dùng giọng điệu khiêm tốn như vậy.
“Con cũng sắp gần hết đồ rồi, chút thứ linh tinh thì mình đến nhà mới rồi mua sau cũng được. Con không muốn nhét hết vào hành lý, như thế thì nặng lắm.”
Karina gật đầu: “Con nghỉ ngơi chút đi, uống thuốc đã.”
Reiner nghe lời cầm lấy viên thuốc. Viên thuốc hình bầu dục màu xanh nhạt, trông cực kỳ bình thường, không nặng bao nhiêu, anh uống một ngụm nước rồi nuốt vào cổ họng, không nếm ra mùi vị gì.
Hiệu thuốc anh từng đến trước đây đã đóng cửa do quản lý không tốt, hẳn Karina đã phải đến một hiệu thuốc khác để mua thuốc. Vì đứa con trong người, anh cũng bắt đầu tìm hiểu về việc mang thai, bao gồm cả cách bổ sung vitamin B11 để tạo môi trường tử cung tốt hơn.
Chuyện anh mang thai đã không còn là bí mật ở nhà nữa. Anh không có bố, người duy nhất bầu bạn với anh vẫn chỉ có mẹ. Ngày đó anh do dự mãi cuối cùng vẫn nói ra chuyện này với mẹ mình. Bầu không khí khi đó giữa hai người lập tức trở nên rất xấu hổ, anh bất động thanh sắc dùng nĩa đẩy đẩy đậu hà lan trong đĩa, chờ đợi lửa giận cùng sự chế nhạo của mẹ ập lên người mình. Thế nhưng không ngờ được là Karina lại chỉ mệt mỏi nở một cười với anh, những vết chân chim nơi đuôi mắt bà hằn lên càng sâu.
“Ăn nhiều rau một chút đi.” Bà nói.
Bàn tay siết chặt cái nĩa của Reiner khưng lại.
“…Con mang thai.”
Anh nghĩ có lẽ Karina không nghe thấy mấy lời vừa rồi, nên lại lấy hết dũng khí lặp lại lời đã nói một lần nữa.
“Mẹ nghe thấy rồi.” Mẹ anh nói, “Mẹ muốn con ăn nhiều rau vào, như vậy mới tốt cho đứa bé.”
Reiner không nói gì nữa, anh vụng trộm quan sát nét mặt của mẹ mình. Mới đầu anh còn nghĩ có lẽ Karina cũng đã nhớ ra chuyện kiếp trước, nhưng vì bà vẫn cố chấp nhắc đến người chồng vô ơn đó với bản thân, thường xuyên chạm vào tóc anh và nói với anh rằng anh phải tiến lên và trả thù người đàn ông đó, anh lại thấy khả năng này là cực kỳ bé nhỏ.
“Mẹ.” Hình như đã từ rất lâu rồi anh không gọi bà thân mật như vậy, “Chuyện có thai… có lẽ con sẽ không thể tiếp tục đến trường, bóng bầu dục cũng không cách nào tiếp tục. Đã để mẹ thất vọng rồi, con xin lỗi.”
Karina nhìn anh: “Tiếp theo con muốn như nào?”
“Có lẽ là sẽ xin thôi học, cứ tiếp tục ở trường thì sớm muộn gì chuyện này của con cũng sẽ lộ ra thôi. Con cũng đang nghĩ đến chuyện dọn nhà, đi tới nơi nào đó xa một chút để sinh đứa bé này ra.”
“Con đã bàn qua với người kia chưa?”
“Người kia?”
“Bố của đứa bé.” Mẹ anh thở dài, “Là cậu nhóc tóc đen mắt xanh kia phải không? Con đã nói với thằng bé là mình muốn rời khỏi nơi này chưa?”
Eren.
Hai chữ này đập vào đầu lưỡi suýt chút nữa nhảy ra ngoài, Reiner nghiến răng và nuốt ngược nó trở lại.
“Không, con sẽ không nói chuyện này cho cậu ấy.” Anh nhẹ nhàng lắc đầu, “Cậu ấy có chuyện mình cần làm, những chuyện đó quan trọng hơn việc làm bố nhiều.”
Anh đã lược bỏ rất nhiều thứ, chẳng hạn như nguồn gốc của đứa trẻ này, chẳng hạn như Eren từng nói rằng cậu không muốn đứa bé này, chẳng hạn như khi hai người ngồi im thin thít dưới ánh đèn màu cam lúc chạng vạng, họ đã xác định rằng từ nay trở đi, cả hai sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Karina đặt nĩa xuống, chậm rãi đứng dậy đi đến trước mặt anh. Bà vuốt tóc mái hơi dài của Reiner ra đằng sau.
“Lúc bố con đi, mẹ còn đang cho con bú. Khi đó con chỉ là một cục thịt bé nhỏ, lúc khóc lúc gào, chưa từng mang đến niềm hạnh phúc khi được làm mẹ cho mẹ.”
Bà nói, giọng khô khốc, nghe như rơm rạ nghiền nát, “Mẹ đã không nghĩ rằng sự xuất hiện của con là một phúc âm, cũng nghĩ rằng chính con là nguyên nhân đã khiến bố con bỏ đi.”
Reiner không biết thì ra Karina đã từng nghĩ vậy. Nếu là không có ký ức của kiếp trước, hẳn anh sẽ rất đau buồn. Cả đời này anh chỉ muốn có được sự tán thành của người khác, thế nhưng ngay cả mẹ anh cũng coi anh là tảng đá vương thân. Có lẽ anh sẽ giống đời trước, lúc nào cũng chỉ nghĩ làm sao để chết, làm sao để khiến chính mình hoàn toàn biến mất, để người bên cạnh sống dễ dàng một chút.
Nhưng hiện tại, anh chẳng qua chỉ là thấy cô đơn mà thôi. Cùng lắm thì là lặp lại cuộc sống kia lần nữa, anh đã quen rồi.
Karina ngồi xổm xuống, nắm chặt lấy tay anh: “Reiner, tuổi thơ con chẳng vui vẻ gì là vì mẹ đã cố tình làm vậy. Con là thứ duy nhất còn sót lại của người đàn ông kia. Mà mẹ hận ông ta, lại còn phải giả vờ yêu con. Mẹ là mẹ mà, người mẹ nào chẳng phải yêu thương con mình… Mẹ không thể không nhồi nhét suy nghĩ này vào đầu mình, phòng một ngày nào đó mẹ đưa con ra công viên rồi vứt con ở đó.”
“…Như thế là phạm pháp.” Reiner giả vờ kéo khóe miệng lên một cách dễ dàng.
“Con nói đúng, thế là phạm pháp, người nhát gan như mẹ sẽ không dám làm.” Không hiểu sao Karina nước mắt lưng tròng, nước mắt rơi lã chã trên quần và mu bàn tay của Reiner…
“… Nhưng ai có thể nghĩ ra được… Reiner, hiện tại mẹ yêu con rất nhiều, con là đứa con duy nhất của mẹ, mẹ không thể nào có thể nhìn con chịu dù chỉ là một chút xíu đau khổ. Sai lầm lớn nhất mà mẹ từng mắc phải là đổ hết mọi thất bại của mẹ lên đầu con… Mẹ xưa nay chưa từng là người vợ lý tưởng của ông ta, nhưng sao mẹ dám thừa nhận đây? Sau đó con trở thành dê thế tội, trở thành công cụ trả thù của mẹ… Là mẹ, mẹ là người tồi tệ, nhưng Reiner à, con không như mẹ, con sẽ không làm như vậy……”
Hai bên má nhăn nheo và trũng sâu của Karina đã già đi rất nhiều, nhưng những giọt nước mắt của bà rơi ra vẫn nóng hổi, tươi sống… chúng cứ thế tuôn rơi. Trong một lát, Reiner không thể nghe thấy bà đang nói gì, lời bà vì giọng nói nghẹn ngào mà trở nên mơ hồ, vậy nên anh chỉ có thể nắm tay mẹ mình và lắng nghe bà liêm miên lải nhải.
Cả cuộc đời trước họ chưa từng cẩn thận nói chuyện với nhau. Chiến tranh kết thúc không bao lâu thì Karina mắc bệnh rồi qua đời, trên vai anh lại gánh thêm sức nặng của một sinh mệnh. Sau đó anh nhớ bà, sống thay bà —— Đây cũng chính là lý do vì sao anh lại khăng khăng muốn một mình nuôi đứa bé này. Anh thấy đây cũng không phải là vấn đề gì khó khăn, dù sao thì anh vẫn luôn giỏi chăm sóc người khác. Sau khi Eren chết, anh là người sống lâu nhất, trên thân treo đầy nỗi niềm thương nhớ thân nhân và bạn bè.
Một đứa bé mà thôi, còn nhẹ hơn ác mộng nhiều.
Anh nói ra suy nghĩ của mình cho Karina. Tất nhiên là cũng đã lược bớt chuyện của kiếp trước, anh chỉ nói là mình có thể xử lý tốt mọi chuyện.
Karina vẫn tràn ngập nước mắt, nhưng giọng nói đã bình tĩnh không ít: “Đây là thứ mẹ lo này, con lúc nào cũng muốn gánh vác mọi chuyện cả.”
“Nhưng con không thể ép người kia làm bố của đứa bé này.”
“Cậu ấy không muốn sao?”
“Không.” Reiner lắc đầu, “Là con, là con nói không muốn có quan hệ gì với cậu ấy nữa, cậu ấy cũng đồng ý.”
“Con à, có chuyện này là con đã sai ngay từ đâu rồi.” Karina lau đi nước mắt trên mặt, đứng lên.
“Không có chuyện gì là quan trọng hơn việc làm bố.”
Thế là anh viết một lá thư.
Anh đã cân nhắc rất lâu, xóa đi sửa lại không biết bao nhiêu lần, xé rất nhiều giấy để hoàn thành bản thảo cuối cùng. Trên tờ giấy trắng đó, anh không viết gì nhiều, chỉ nói với Eren rằng anh sẽ bỏ học và chuyển nhà, và rằng anh vẫn sẽ sinh đứa bé này, bởi vì anh không muốn qua loa kết thúc một sinh mệnh, anh nhất định phải chịu trách nhiệm với cậu bé, hoặc là cô bé này.
“Chắc lúc cậu ấy nhận được thì mình đã đi rồi.” Reiner nghĩ vậy, rồi giao thư cho Bertholdt vốn cũng đã khôi phục ký ức.
“Cậu chỉ viết vài câu thế này thôi sao?” Bertholdt mở thư ra và quét qua một lần, “Cậu viết như này, mình không nghĩ cậu ta sẽ đến tìm cậu đâu.”
Rainer lắc đầu: “Mình không muốn cậu ấy tới tìm mình.”
“Vậy thì ít ra cậu cũng nên viết: Sở dĩ cậu sẽ sinh đứa bé này là vì cậu cũng giống cậu ta, cậu cũng sợ cô đơn.”
Anh thấy thật ra mình và Karina cũng chẳng khác nhau là mấy. Mẹ anh là muốn dùng anh làm công cụ trả thù, mà anh thì muốn dùng đứa bé này để làm công cụ bầu bạn.
Cho dù là thế nào, đứa bé này khi được sinh ra cũng không nên là vì thực hiện một sứ mệnh như vậy.
Trong chín tháng mang thai, anh nhất định phải dần dần uốn nắn điểm này.
Reiner đứng bên hàng rào trong vườn, đợi chiếc xe tải cuối cùng của công ty chuyển nhà chạy tới. Đã hơn một tháng trôi qua, bụng anh vẫn chưa lộ ra ngoài nên anh vẫn mặc chiếc áo phông bó sát vào người. Anh liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại và quay lại để xác nhận số hộp, một, hai, ba… Có gì đó đang xào xạc trong lùm cỏ, anh phản ứng nhanh và quay lại nhìn, hồi hộp và mong chờ. Anh không biết sự mong đợi này đến từ đâu, chỉ có thể nhìn chòng chọc về hướng đó.
Một con mèo từ trong bụi cỏ chui ra.
Khi gặp, họ bắt đầu là vì một con mèo, ly biệt hẳn cũng nên là nhờ con mèo này kết thúc. Anh nghĩ ít nhất anh sẽ có một chút thất vọng, nhưng anh thế mà lại nhẹ nhõm cười. Đối với cái kết đầy kịch tính và cân xứng này, đối với con mèo không hiểu chuyện gì, ngồi trên bãi cỏ và liếm lông của nó.
Nhưng anh vẫn không khỏi nghĩ thầm, anh tìm được em rồi.
Bây giờ… bây giờ có phải là đến lượt em tới tìm anh không?
Sao em không thể tới tìm anh? Dù có là mèo cũng không sao mà.
Một con mèo với cái đầu đầy lông và đôi mắt xanh lục. Đôi mắt đó đầy linh tính đang nhìn chằm chằm vào anh, anh sẽ nói với em rằng đừng sợ, anh sẽ ở bên em, sẽ vĩnh viễn không để em phải cô đơn.
Anh bước tới và nhấc con mèo lên khỏi mặt đất, cơ thể con mèo mềm và nhẹ, với những sợi lông dính chặt vào ngón tay anh. Nó kêu lên một tiếng “meo meo”, móng vuốt vỗ vỗ lên cổ áo anh.
“Reiner, xe tới rồi.”
Giọng của Karina từ cách đó không xa, anh nhận ra mình nên đi nhưng cái móng của con mèo đã móc vào áo phông của anh, anh kéo mạnh, suýt thì làm rách áo. Vì thế anh cau mày, đây là chiếc áo phông thể thao yêu thích của anh, anh còn hy vọng sẽ có thể mặc lại nó sau khi sinh để chơi bóng. Anh trừng mắt nhìn con mèo, giả vờ giận dữ nhưng tên nhóc này vẫn bám trên áo anh, dù thế nào cũng không chịu buông ra.
“Reiner.”
Anh nghe thấy ai đó gọi tên mình, nhưng không phải Karina.
Anh không nhìn lại, vì trên tay anh ta vẫn ôm một con mèo đang tác oai tác quái.
Eren vòng qua đi lại ngay trước mặt anh, lúc này anh rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy cậu. Cũng mới chỉ có mấy tuần thôi mà cậu đã trông như người xa lạ, nhưng lại cũng thật quen mắt. Gương mặt ấy cùng gương mặt của Eren Jaeger ngàn năm về trước trùng điệp một chỗ. Là gương mặt của người đã từng tàn nhẫn nguyền rủa anh, cũng là gương mặt đã dịu dàng mừng anh về lại quê nhà.
Anh cho rằng sau khi trải qua rất nhiều chuyện, Eren đã học được cách che lấp cảm xúc của mình. Trong con đường kia, bộ dáng thờ ơ, lạnh nhạt của cậu khiến người ta không khỏi cảm thấy cậu đã nhìn thấu tất cả.
Mà cậu cũng thật sự đã nhìn thấu mọi thứ. Cậu bày ra một tang lễ, người tham dự là tất cả bạn bè cậu và người được chôn cất là chính bản thân cậu.
Một người nguyện chết, vừa nghiêm túc lại vừa đạm mạc.
Nhưng Eren lại đã đạp đổ hình tượng ấy, trên mặt cậu giờ đây, ngoại trừ mồ hôi do chạy một mạch tới, còn có một chất lỏng trong suốt khác.
Đôi mắt xanh biếc của cậu đựng đầy nước mắt, một vài giọt đã nhỏ xuống gò má thành thục của cậu.
Em rất muốn gặp anh.