Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm gương mặt cô, uống một ngụm nước xoài ép, không nói chuyện.
Tiếng ca uyển chuyển động lòng người vang lên.
"Lúc quay về nơi chúng ta bắt đầu, còn nhớ rõ ngày đó cũng là ngày mưa, anh ôm chặt em vào trong ngực, nói anh sẽ yêu em đến vĩnh viễn."
Cho dù năm trước Tần Chỉ Ái rời khỏi Cố Dư Sinh, cũng không nghe lại ca khúc này, lời ca giai điệu, trong mỗi một chữ, mỗi một âm điệu, đều quen thuộc như vậy, quen thuộc đến khiến cô hốt hoảng.
Cô thật sự rất sợ, sợ mình bỗng nhiên không nhịn được, mà đánh mất vẻ bình tĩnh, cô ổn định hô hấp, mặt mày mờ mịt nhìn Cố Dư Sinh dưới ánh đèn mê ly, mở miệng: "Tên bài hát này là gì thế? Nghe rất hay."
Đương khi nói ra những lời này, Tần Chỉ Ái nhịn không được mà tự khen mình dưới đáy lòng, lúc trước hai năm làm diễn viên thế thân, hơn nửa năm đóng thế Lương Đậu Khấu, thật đúng là không vô ích.
Một màn lại một màn muốn thử Tần Chỉ Ái của Cố Dư Sinh, khác với Tần Chỉ Ái bình tĩnh trong tưởng tượng, hắn liên tục nghe được hai câu nghi hoặc trong lời nói của cô, rốt cục mới nói chuyện: "Kết Thúc."
Ngữ khí hắn trả lời thực lạnh nhạt, giống như chỉ tùy tiện nói chuyện phiếm với cô.
"Ờ." Tần Chỉ Ái nâng lên một bàn tay, cầm ống hút, lại quấy vài cái trong ly nước xoài ép, lại không uống, ngữ khí nói chuyện dường như không khác Cố Dư Sinh, đều nhẹ nhàng bâng quơ tuỳ ý như vậy: "Ai hát thế?"
Cố Dư Sinh nhấp một ngụm nước xoài ép, nói ra tên người hát.
"Sao tôi chưa từng nghe nói qua." Tần Chỉ Ái thật sự bội phục mình, nói dối, mặt không đỏ tim không nhảy, thậm chí mí mắt cũng không chớp.
Cố Dư Sinh thản nhiên "Ừ" một tiếng, qua một lát, nói: "Tôi cũng không sao thuộc được."
Tần Chỉ Ái còn chưa nghĩ phải làm sao trả lời những lời này, thì hắn lại mở miệng: "Sở dĩ tôi biết bài hát này, ngôi sao ca nhạc này, là bởi vì một cô gái."
Cô gái hẳn là cô đi......
Trong đầu Tần Chỉ Ái mới vừa hiện lên suy nghĩ này, Cố Dư Sinh lại mở miệng nói tiếp: "Cô ấy hát cho tôi nghe, ở trên quảng đường suối phun Vạn Triệu dành riêng cho người đi bộ."
"Đêm đó, tôi và cô ấy đi xem phim trước, sau đó ăn cơm ở quán Trần Nhớ, rồi hai người tản bộ ở trên đường dành riêng cho người đi bộ......"
"...... Cô ấy nói rất nhiều với tôi, bảo tôi không được hút thuốc, không nên uống rượu, còn nói sẽ hát một bài cho tôi nghe......"
Tần Chỉ Ái thật sự không nghĩ tới, vậy mà Cố Dư Sinh vẫn nhớ lại chuyện cũ.
Vào lúc cô nghe bài hát 《 kết thúc 》 này, cô đã cố gắng không nhớ lại trong đầu, không để cho quá khứ này hiện ra.
Chỉ là một câu lại một câu tuỳ ý của Cố Dư Sinh, lại dễ dàng thức tỉnh trí nhớ cô, một đêm đó, hình ảnh cô hát cho Cố Dư Sinh nghe, như tái hiện lại hôm qua, từng màn lướt qua trước mắt cô.
"Giọng cô ấy hát rất êm tai, tôi cảm thấy, so với ca sĩ hát còn dễ nghe hơn......"
Ngày hôm qua, sau khi hắn đang nhìn thấy vết sẹo trên đùi cô, theo phản ứng và lời nói hoàn mỹ không dấu vết của cô, hắn vẫn là không tin.
Đầu tiên nhìn thấy, hắn đã cảm thấy cô giống với phiền toái nhỏ, thời gian hành kinh, vết sẹo, hai khuôn mặt khác nhau lại có hai chuyện giống nhau, khiến cho cảm giác này của hắn trở nên hết sức mãnh liệt.
Cho nên đêm nay hắn quay về Bắc Kinh, đến đây muốn thử hết một màn lại một màn như vậy.
Nhưng mà, thật sự nói đến chuyện cũ với cô, lúc này trong ngực hắn, cũng tràn đầy tiếc nuối và thương cảm.
Cố Dư Sinh sợ mình còn chưa thử xong, thì đã thua trước rồi, hắn lấy tay tìm kiếm điếu thuốc, lễ phép hỏi: "Có thể chứ?"