Nghĩ đến lúc cô đón tiếp Lương Đậu Khấu, khi đứng trước phòng Cố lão gia quá lâu, sau đó cô lại phải đi mua ba con sói, chịu lạnh chịu rét, rồi phải ngồi họp ba tiếng đồng hồ, lại đứng ở ban công gió lớn như vậy, có thể là do quá lạnh nên bị như vậy.
“Cô đau ở đâu?” Cố Dư Sinh thấy cô tỉnh lại, bình tĩnh lại nhưng trong âm điệu vẫn có chút lo lắng.
Tần Chỉ Ái sững sờ nhìn hắn, hốt hoảng mới từ từ phản ứng lại, sao hắn lại ở trong phòng của cô?
Chẳng lẽ sau khi cô vào phòng ngủ rồi, hắn vẫn cứ đứng ở đó sao?
Cố Dư Sinh thấy cô không nói lời nào, cho là cô khó chịu đến nỗi nói không nổi, sau đó không chút đắn đo vén chân, khom người muốn nâng cô lên: “Tôi đưa cô đến bệnh viện.”
“Không, không cần.” Tần Chỉ Ái hoàn toàn tỉnh táo lại, vội vã đưa tay ra cản động tác của Cố Dư Sinh, bởi vì đau đớn mà giọng nói của cô run rẩy đến kỳ cục.
Nghe cô từ chối, Cố Dư Sinh nhíu mày, sắc mặt lại trở nên trắng bệch như vậy, còn không chịu đến bệnh viện?
Cố Dư Sinh chần chừ chưa tới một giây đồng hồ liền có thể thoát khỏi ngăn cản của cô mà ôm ngang cô từ giường đi đến cửa phòng.
“Cố, Cố tổng…” Tần Chỉ Ái càng lo lắng, cô lại đau đến rên khẽ một tiếng.
Bước chân của Cố Dư Sinh lại càng nhanh hơn, đi đến cửa còn chưa kịp đưa tay cầm tay nắm cửa đã bị Tần Chỉ Ái cắn răng cầm tay hắn lại, chẳng còn ngại ngùng hay e lệ gì đó, liền vội vàng bật thốt lên: “Tôi,… tôi bị đang bụng kinh.”
Cố Dư Sinh lập tức dừng bước.
Tần Chỉ Ái nhắm mắt lại, thở vừa gấp vừa ngắn, có chút suy yếu đứt quãng, lại nói tiếp: “…Có thể là vừa rồi ngồi ở ngoài hơi lạnh… uống chút nước nóng là sẽ hết đau thôi.”
Cố Dư Sinh giống như nghĩ đến chuyện cũ, ôm cô đứng ở cửa mới từ từ sửng sốt một chút, mới đưa cô trở lại giường, sau đó giật chăn che kín người cô, mới đi nấu một bình nước nóng, sau đó mới rót một ly nước đưa đến bên giường cho Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái nói “Cảm ơn” xong, muốn nhận ly nước nhưng bụng đau đớn khó chịu, không có sức cầm ly nước.
Cố Dư Sinh ngồi bên giường, duỗi cánh tay đỡ cô ngồi lên, sau đó mới đưa ly nước đến bên miệng cô, tự mình đút cho cô uống.
Tần Chỉ Ái uống được nửa ly, mới lắc đầu với Cố Dư Sinh, liền né đầu đi.
Cố Dư Sinh cũng không ép cô, đặt ly nước xuống đầu giường, nhìn chằm chằm cô nằm thoi thóp trên giường một chút, không nói tiếng nào, quay người rời khỏi phòng.
Hắn đi cũng là chuyện bình thường, dù sao nam nữ không có mối quan hệ gì lại lại ở chung trong cùng một phòng mới không hợp lý....
Tần Chỉ Ái gạt bỏ lạc lõng trong lòng, cuộn mình lại, chịu một cơn đau nữa ập đến.
Lúc cô đau, quần áo ngủ đều ướt đẫm mồ hôi, cửa phòng ngủ lại được đẩy ra lần nữa, cô ngẩng đầu lên nhìn một cái, thấy Cố Dư Sinh mang theo một cái túi quay lại.
Hắn nhìn cô một cái, không lên tiếng, thẳng tay đẩy cửa phòng tắm.
Trong chốc lát, hắn lại đi ra với một túi chườm nóng trong tay.
Tần Chỉ Ái sửng sốt một chút, nhận túi, vừa mới đặt lên bụng, Cố Dư Sinh bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Mấy ngày nay cô vẫn đang có kinh sao?”