Tiểu Vương bị hỏi lại đến nghẹn, sau một lát lại mở miệng: “Cố tổng, vừa nãy anh nói thật sao?”
Cố Dư Sinh nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Tiểu Vương có thể thấy Cố Dư Sinh thật sự quyết tâm, không nói nữa.
Trong xe lại trở nên yên tĩnh.
Lúc sắp lên máy bay, Tiểu Vương dùng dũng khí còn lại nói: “Cố tổng, tại sao anh lại muốn thu mua công ty game kia?”
“Bởi vì…” Cố Dư Sinh vốn muốn nói “bởi vì muốn tìm phu nhân của cậu.” nhưng lại không nói lại im lặng.
Nếu cô bé kia không phải là Tiểu Phiền Toái thì sao đây?
Tất cả đều chưa có gì chắc chắn.
Cố Dư Sinh trầm ngâm trong chốc lát, không trả lời thẳng thắn câu hỏi của Tiểu Vương, “Tôi cho cậu thời gian ba ngày, ở đây phải giải quyết xong xuôi.”
Thứ ba tuần sau cô bé kia sẽ đi phỏng vấn, hắn muốn mua được công ty trước, còn phải giải quyết tất cả những chuyện bên Thượng Hải mới có thể nhận cô ấy vào làm.
......
Có thể đi theo Cố Dư Sinh nhiều năm như vậy, tất nhiên phải có chút bản lĩnh.
Cố Dư Sinh cho Tiểu Vương thời gian ba ngày, Tiểu Vương chỉ cần một dùng một ngày rưỡi đã có thể giải quyết xong mọi việc thu mua.
Hợp đồng vốn định ký vào thứ sáu, sau khi Tiểu Vương gọi điện thoại báo cáo cho Cố Dư Sinh, hắn liền dứt khoát trả lời: “Đặt vé cho tôi về Bắc Kinh vào ngày thứ ba, thứ tư tôi trở về Bắc Kinh, sáng thứ tư ký hợp đồng.”
Tại sao lại phải gấp như vậy? Tiểu Vương hỏi thầm nhưng vẫn phải đồng ý.
Tám giờ tối thứ ba, Cố Dư Sinh từ Thượng Hải bay về Bắc Kinh.
Chín giờ rưỡi sáng thứ tư, Cố Dư Sinh đến công ty game xem thử.
Mười giờ rưỡi Cố Dư Sinh ký hợp đồng thỏa thuận thu mua thành công.
Ngoại trừ Chủ tịch thay đổi, ngoài ra trong công ty nhân lực đều không có bất kỳ thay đổi nào.
Buổi chiều, Cố Dư Sinh có những chuyện khác cần phải xử lý, lại dặn dò Tiểu Vương một câu: “Buổi chiều cậu đến xem những tư liệu của tất cả các nhân viên thực tập cầm về khách sạn cho tôi.”
Có lộn hay không vậy? Công ty nhà mình tuyển người hắn còn chưa thèm quan tâm, giờ đi mua công ty hay là đi mua hồ sơ nhân viên thực tập đây? Công ty nhỏ như vậy, tuyển dụng thì có gì phải xem lại hồ sơ nhân viên chứ?
Tiểu Vương có cảm giác rõ ràng rằng mình càng ngày càng không thể hiểu nổi Cố Dư Sinh.
.......
Hết việc, trở lại khách sạn, đã là hơn 10 giờ tối.
Cố Dư Sinh còn chưa vào sảnh lớn của khách sạn, nhìn qua kính đã thấy Tiểu Vương ngồi trong sảnh chờ hắn.
Cố Dư Sinh đi vào cổng, gọi cho Tiểu Vương, đợi cậu ấy bắt máy lại nói hai chữ “thang máy” xong lại cúp máy.
Tiểu Vương hiểu ý của hắn, đứng dậy, chạy vội về phía thang máy.
Đi thang máy lên đến tầng cao nhất, Cố Dư Sinh cầm thẻ mở cửa phòng của mình, người còn chưa bước vào đã hỏi Tiểu Vương: “Tài liệu đâu?”
Tiểu Vương vội vã đưa hắn.
Cố Dư Sinh vừa cầm tài liệu vừa tháo cravat, tiện tay ném lên giường, sao đó mở hai nút áo, ngồi xuống, liền lục trong những tư liệu Tiểu Vương đưa.
Đầu ngón tay hắn nhanh chóng tìm, mãi đến khi tìm thấy ba chữ Tần Chỉ Ái, sau đó mới rút tài liệu của cô ra, nhìn cẩn thận không sót một chữ.
Họ tên: Tần Chỉ Ái.
Giới tình: Nữ.
Tuổi: 26 tuổi.
Cố Dư Sinh nhíu mày, 26 tuổi, nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp, hình như là học hơi trễ, là học lại sao?