Chỉ một lúc sau, bút lại chuyển động, viết chưa được vài chữ, bút lại được đặt ở trên bàn, giáo trình bị đóng lại.
......
Ngày hôm sau, Tần Chỉ Ái đi học cả ngày, buổi tối về đến nhà, ngườirất mệt mỏi, sau khi tắm rửa sạch sẽ, liền bò lên giường ngủ.
Nửa đêm bị tiếng sấm ngoài cửa sổ đánh thức, Tần Chỉ Ái đi vào nhà vệ sinh một chuyến, sau khi trở lại, cô liếc nhìn giờ trong màn hình điệnthoại, ba giờ sáng, cách giờ hắn bay không còn bao nhiêu thời gian.
Nhất thời cơn buồn ngủ lại hoàn toàn biến mất.
Cô ngồi cứng trên giường một lúc, mặc đồ dài, rón rén nhẹ nhàng rakhỏi phòng ngủ, đi tới ban công, mở cửa sổ ra, gió đêm có chút lạnh,nhìn chằm chằm bóng đêm, ngớ ra.
Đến khi Tần Chỉ Ái tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã sáng dần, dù là mùa xuân nhưng buổi tối ở Bắc Kinh vẫn có chút lạnh, tay cô rất lạnh.
Lúc trở lại phòng ngủ chui vào trong chăn, lăn qua lộn lại, nằm mộtlúc lâu, mới cảm thấy ấm lại, sau đó cô liền nhắm mắt, cố gắng ép bảnthân mình ngủ, nhưng cũng không ngủ được, mơ mơ màng màng nghe thấytiếng Hứa Ôn Noãn thức dậy, rồi lại đi ra khỏi nhà, cũng không biết đãqua bao lâu, cuối cùng cô vẫn nằm trên giường cầm điện thoại, liếc nhìnthời gian, cũng sắp đến 12 giờ trưa, buổi chiều có tiết học, cô thầmtính toán thời gian một chút, lại gõ tin nhắn gửi cho lớp trưởng xinnghỉ, sau đó rửa ráy mặc quần áo, bắt taxi tới sân bay.
Tần Chỉ Ái đợi ở sân bay nửa tiếng đồng hồ, không ngờ thật sự nhìn thấy xe của Cố Dư Sinh.
Lục Bán Thành lái xe, quẹo vào bãi đậu xe T2.
Tần Chỉ Ái trực tiếp đi vào phòng chờ T2, trốn sau cây cột trong soát vé của khoang hạng nhất, đứng chưa được 10 phút, liền nhìn thấy Cố DưSinh cầm vé máy bay đi tới, theo sau hắn là một vài người, có Ngô Hạo,có Lục Bán Thành, còn có Tiểu Vương.
Cố Dư Sinh đi vào lối dành cho khách đi khoang hạng nhất, hoàn thànhviệc kiểm soát hành lý xong mới đứng nói chuyện với mọi người một chút.Sau đó hắn giơ tay lên vỗ lên vai Lục Bán Thành và Ngô Hạo, rồi mới nhận laptop trong tay Tiểu Vương, đi vào cửa hải quan.
Lục Bán Thành, Ngô Hạo thấy người đã đi vào, mới tản ra.
Sau khi nhìn thấy họ đi khỏi sân bay, Tần Chỉ Ái mới đi ra từ saucột, nhìn vào lới đi tới khoang hạng nhất, cô đúng lúc có thể nhìn thấybóng lưng của Cố Dư Sinh.
Người đàn ông một tay cầm túi, bước đi thong dong, thận trọng, từngbước từng bước, đi xa khỏi tầm mắt của cô, mãi đến khi cô không thể nhìn thấy hắn nữa, trong tầm mắt chỉ toàn là những người xa lạ, Tần Chỉ Áimới khôi phục lại tinh thần.
Cố Dư Sinh, tạm biệt…
Em nghĩ, anh mãi mãi cũng không biết ngày đó anh rời đi, ngoài những người bạn kia còn có một cô gái, đang chào tạm biệt anh.
Tần Chỉ Ái buông mí mắt, quay người rời đi.
.....
Cố Dư Sinh nghỉ ngơi trong phòng VIP, đúng lúc này không biết vì saolại bỗng dưng nhói lên một cái, tay run lên, ly café nóng rơi xuống,trúng vào tay còn lại của hắn, nóng đến lòng hắn, cả người hắn kinh ngạc đứng lên, những người xung quanh kinh ngạc trố mắt nhìn, một lúc lâumới trở lại bình thường.
-
Tám tháng sau.
.......
Lúc Tần Chỉ Ái nhận được điện thoại của giáo sưChu, cô chỉ vừa mớitỉnh ngủ: “Tiểu Ái, chiều ngày hôm nay có một buổi tọa đàm quan trọng,em phụ trách đi đón người nha, ba giờ rưỡi.”