Nói xong, Cố Dư Sinh trầm mặc, đưa tay muốn đóng cửa.
Đầu ngóntay hắn vừa mới đụng đến cửa đã không dùng sức nữa, hắn chợt nhớ nhữnglời mình nói hình như không thích hợp cho lắm, thu lại cánh tay, sắc mặt lãnh đạm liếc nhìn Lương Đậu Khấu trong vườn, lại bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, mặc kệ cô có trả lời câu hỏi của tôi hay không, tôi cũngsẽ bắt cô cút!”
Một giây sau, Cố Dư Sinh mở cửa, dùng sức, cửa nhà ở trước mặt Lương Đậu Khấu đóng sầm lại, phát ra những âm thanh đinhtai nhức óc thật lớn.
.......
Trong vườn lập tức trở nên yên tĩnh lại.
Lương Đậu Khấu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, dại ra, yên lặng một lúc cô mới hiểu ra những lời của Cố Dư Sinh là có ý gì.
Ý của hắn rất rõ ràng, dù cô có thừa nhận mình có tìm người đóng thế haykhông, hay cô có trả lời những điều mà hắn hỏi hay không thì hắn cũng sẽ đuổi cô ra khỏi nhà mà thôi!
Thì ra từ lúc hắn mở miệng hỏi câuthứ nhất: “Cô ấy đâu?” hắn cũng đã biết, cô không phải là “Lương ĐậuKhấu” từ trước đến nay ở trong căn nhà này với hắn.
Chu Tịnh nóikhông sai a, Cố Dư Sinh không phải dễ dàng để người khác qua mắt nhưvậy, nhưng hắn so với sự tưởng tượng của Chu Tịnh càng tinh ranh đáng sợ hơn rất nhiều, hầu như cô chẳng làm gì cũng có thể bị lộ.
.......
Trong nhà, Cố Dư Sinh đóng sầm cửa, lạnh lùng đi lên lầu.
Hắn còn chưa đi được đến bậc thang thứ nhất, quản gia đứng ở cửa nhà ăn đã ầy ầy lên tiếng: “Thiếu gia, phu nhân cô ấy…”
“Cô ấy không phải là phu nhân, cô ấy là Lương Đậu Khấu.” Cố Dư Sinh giốngnhư bị kích thích, quay đầu ngữ khí vừa nặng nề lại vừa tàn nhẫn sửalại.
Quản gia bị dọa lui về phía sau một bước, không dám nóichuyện, qua một lát, liền ngước mắt nhìn Cố Dư Sinh đi lên cầu thang,lấy hết dũng khí lại lên tiếng: “Thiếu gia…”
Lúc trước hắn còn để bà gọi cô là phu nhân, hôm nay sao lại trở thành tiểu thư?
Hơn nữa vừa rồi những lời họ nói thật kỳ quái… Cố Dư Sinh luôn miệng hỏi ‘cô ấy’ là ai?
Quản gia không hiểu gì hết nhưng cũng không dám hỏi, sau khi Cố Dư Sinh nghe bà gọi lại dừng bước chân, bà lại nói: “… điện thoại của tiểu thư vẫncòn ở trong phòng ăn.”
“Ném ra ngoài cho cô ta.” Cố Dư Sinh nói 6 chữ này xong liền cất bước lên lầu.
Quản gia cũng không phải Cố Dư Sinh, nói ném liền ném, bà vẫn là chạy rangoài, tự tay đưa đến trước mặt Lương Đậu Khấu: “Tiểu thư, điện thoạicủa cô.”
......
Lương Đậu Khấu đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, nghe quản gia nói, cô lại chuyển con ngươi phục hồi lại tinh thần nhìn bà.
Cô liếc mắt một cái nhìn điện thoại di động trong tay quản gia, khôngnhận, mà trong đầu chỉ để ý đến hai chữ ‘tiểu thư’ mà bà vừa gọi.
Lúc nãy bà còn gọi cô là phu nhân mà, sao quay người lại lại trở thành tiểu thư?
Đây là cách hắn gián tiếp nói cho cô biết danh xưng ‘phu nhân’ kia chỉ có thể dùng để gọi con bé đóng thế kia thôi sao?
Cô mới là vợ của Cố Dư Sinh!! Dựa vào cái gì mà con bé đóng giả kia lại được gọi là phu nhân chứ?
Lương Đậu Khấu đứng lên, cô không để ý tới quản gia, liền vọt vào cửa nhà,hướng về Cố Dư Sinh đang đi lên lầu mà chất vấn: “Cố Dư Sinh, anh dựavào cái gì mà đuổi tôi đi?”
“Anh đừng quên ban đầu anh đã đồng ý với ông để tôi sống ở đây!”