Là âm thanh nhàn nhạt không thể thân thuộc hơn.
Là giọng của Cố Dư Sinh.
Cả người Tần Chỉ Ái giống như bị điểm huyệt vậy, đột nhiên cứng ngắt tại chỗ.
Bờ sông lúc hừng đông đặc biệt yên tĩnh.
Tần Chỉ Ái nín thở đã lâu nhưng bên tai ngoại trừ tiếng gió phần phật và tiếng nước chảy ào ào, lại không thể nghe được tiếng của hắn.
Cô cho rằng bản thân bị ảo giác nên nháy mắt lại phục hồi lại tinh thần, lại gọi một tiếng: "Cố Dư Sinh", lại có một âm thanh rất yếu ớt trả lời: "Tiểu Phiền Toái..."
Tần Chỉ Ái vốn định đi tiếp nhưng lần thứ hai lại đứng yên tại chỗ,
Tần Chỉ Ái tình tường cảm giác được trái tim mình trong nháy mắt giống như ngừng đập, linh hồn của cô sắp rời khỏi thể xác rồi, lông mi cô lại run rẩy
Không phải ảo giác, cô không có nghe lầm, là Cố Dư Sinh, hắn vẫn còn sống...
Tần Chỉ Ái kích động quay đầu, nhìn quanh cảnh xung quanh, cô lại gọi: "Cố Dư Sinh? Là, là anh sao?"
Đáp lại cô chỉ có sự yên lặng.
Tần Chỉ Ái nắm chặt tay, tập trung tất cả sự chú ý lên tai, không lên tiếng.
Qua khoảng nửa phút, cô lại nghe thấy tiếng người từ trong bụi cỏ cao cao truyền tới: "Là anh."
Ánh mắt của cô nhất thời sáng lên, sáng đến kinh người, cô lảo đảo chạy về phía bụi cỏ.
Đầu ngón tay cô run rẩy đẩy hết đám cỏ này đến đám cỏ khác, sau đó lại nhìn thấy một đống cỏ khô dưới cây đại thụ, thấy Cố Dư Sinh đang nằm co quắp trên đó.
Quần áo hắn đều nhuộm đỏ máu, trên đùi có một vết thương rất sâu, thịt bị lật ra ngoài, ngâm nước lâu nên trắng bệch, nhìn thấy mà giật mình.
Sắc mặt hắn trắng bệch đến đáng sợ, môi cắt không ra một giọt máu, hắn nhắm mắt lại thở gấp một cách khó khăn.
Cô bỗng nhiên đứng yên tại chỗ, nhìnCố Dư Sinh, nước mắt không khống chế được liền lăn xuống.
"Lát nữa gặp."
Lát nữa gặp... Cố Dư Sinh cuối cùng chúng ta cũng đợi được "lát nữa" rồi.
Anh có biết đêm qua em đã sợ thế nào không? Suýt nữa em không thể chịu đựng được, em thật sự rất sợ, em sợ mình sẽ không thể gặp lại anh nữa.
Cố Dư Sinh, rốt cuộc em cũng đợi được "lát nữa" của anh.
Tần Chỉ Ái mở miệng, muốn nói một câu nhưng tâm tình của cô quá kích động đến nỗi không nói được gì.
Một giây sau, cô nhảy đến bên người Cố Dư Sinh, đưa tay chạm vào mắt hắn.
Hắn sốt, nhiệt độ cơ thể cao đến đáng sợ, nhiệt độ như vậy làm cho mũi cô chua xót nước mắt chảy càng nhiều, cô không nghĩ ngợi chôn đầu trong cổ của hắn, cô có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói nhưng trong lòng lại thiên chuyển không biết bao nhiêu lần, cuối cùng khi phát ra chỉ có ba chữ: "Cố Dư Sinh."
Cố Dư Sinh thở ồ ồ, nghe thấy âm thanh của cô liền cảm nhận được sự tồn tại của cô, hắn muốn nhìn cô một chút, muốn sờ cô một cái, nhưng hắn lại không có sức lực, cuối cùng chỉ có thể dùng hết sức giật giật môi, miễn cưỡng nói vài chữ: "Không phải thích em, mà là yêu em tha thiết..."