Cô lấy điện thoại di động ra, gọi cho Cố Dư Sinh một cuộc điện thoại.
Không có người bắt máy.
Tần Chỉ Ái nhíu nhíu mày, có thể là Cố Dư Sinh lái xe nên không để ý đến điện thoại, liền để điện thoại xuống, bắt chuyện với nhân viên phục vụ một chút.
Vì ngồi chờ quá lâu, nên Tần Chỉ Ái buồn chán lấy một quyển tạp chí trên giác sách trong quán café, ngồi ở một góc khuất, buồn chán xem.
Quảng cáo trong tạp chí cô đã đọc hết không sót một chữ, Cố Dư Sinh còn chưa tới.
Tần Chỉ Ái cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, đã sắp đến 7 giờ.
Cô đã đợi hai tiếng đồng hồ, sao hắn còn chưa đến nữa? chẳng lẽ lại có chuyện đột xuất, hay là...?
Tần Chỉ Ái lại gọi một cuộc điện thoại choCố Dư Sinh, vẫn giống như lúc trước, điện thoại vang mãi cũng không ai bắt máy.
Cô sẽ không bị cho leo cây nữa đâu đúng không?
Tần Chỉ Ái bay đến Thượng Hải, tâm tình vui vẻ thế nào, bây giờ từ từ lại trở nên nguội lạnh.
Trong sân bay rất ồn ào, nhưng cô lại giống như không thể nghe bất kỳ một âm thanh nào, ánh mắt lại bình tĩnh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Thời gian từ bảy giờ năm lúc này đã trở thành bảy giờ mười lăm, lại thành bảy giờ hai mươi lăm, mãi cho đến khi bảy giờ ba mươi lăm, Cố Dư Sinh cũng chưa đến, cũng không có tin nhắn nào.
Tần Chỉ Ái cầm điện thoại di động lên, lần thứ ba gọi cho hắn.
Nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Cô cúp máy, lại gọi lần thứ tư lần thứ năm lần thứ sáu, bảy, tám, cô cảm thấy mình sắp điên rồi, cứ gọi rồi cúp máy rồi lại gọi, không biết lặp đi lặp lại hành động này đã bao nhiêu là lần, mãi cho đến khi điện thoại của cô báo dung lượng pin chỉ còn lại 20%, cô mới nháy mắt một cái, sắc mặt có chút tái, cầm dây điện thoại cắm sạc, thân thể cứng đờ nhìn chằm chằm điện thoại trong chốc lát, lại gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh một lần nữa.
Điện thoại reo vài tiếng, cũng không có ai bắt máy, nhưng ngay lúc Tần Chỉ Ái định dập máy thì lại có người bắt máy nhưng lại truyền đến giọng của một người xa lạ: "Xin chào."Dừng một chút, Tần Chỉ Ái còn nói: "Xin chào, anh là..."
"À tôi là Cảnh sát, xin hỏi cô là người thân của chủ nhân chiếc điện thoại này sao?" Tên là Tiểu Phiền Toái, hẳn là cách để gọi người yêu hay vợ ha?
Tần Chỉ Ái trở nên hoảng loạn, cô chần chừ trả lời: "...Vâng"
"Là như vầy, tiểu thư, chủ nhân của chiếc điện thoại này vì nhảy xuống sông cứu người nên mất tích, bây giờ chúng tôi đang phái rất nhiều người tìm anh ấy, nhưng vẫn chưa tìm được, sợ là tình hình không được lạc quan cho lắm."
Tần Chỉ Ái đập điện thoại lên bàn, phát ra một tiếng "Ầm", khiến mọi người trong quán café đều nhìn qua.
"Alo? Tiểu thư, cô còn nghe không? Tiểu thư? Tiểu thư?
Người đó gọi trong điện thoại rất lâu, cô mới chuyển động con ngươi đông cứng, định thần lại, tay cô run run cầm điện thoại di động lên, khô khốc trả lời: "Tôi đây", sau đó nhanh chóng hỏi: "Chuyện xảy ra ở đâu?"
"Thành phố A, bên này sông Tần, tới gần cổng G30." Người đàn ông nhanh chóng nói địa chỉ, Tần Chỉ Ái liền nhanh chóng đứng lên, từ trong túi tiền lấy ra một tờ giấy bạc màu đỏ, để lên bàn, nhanh chóng cầm lấy túi chạy ra khỏi quán café, đến khu chờ xe taxi.