Thân thể Cố Dư Sinh run rẩy một hồi, sau đó liền nghe thấy tiếng của Ngô Hạo trong điện thoại "Anh Sinh? Anh còn nghe máy không?"
Trong đầu hắn lúc này chỉ còn lại những hiểu lầm đối với Tiểu Phiền Toái, hắn không trả lời Ngô Hạo, liền cúp máy, cầm điện thoại di động cứng người tại chỗ vài giây, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, còn chưa đóng cửa phòng lại đã vọt đến cửa phòng Tiểu Vương bấm chuông liên tục.
Chẳng trách cô đã đồng ý sinh một đứa bé với hắn rồi, nhưng vẫn uống thuốc tránh thai.
Khó trách hắn cho cô thẻ ngân hàng, một đồng cô cũng chẳng xài.
Chẳng trách hắn cho cô nhiều quà như vậy, cô cũng chưa bao giờ dùng.
Thì ra, Tiểu Phiền Toái mà hắn thích chỉ là người thay thế của Lương Đậu Khấu.
Cô không phải là Lương Đậu Khấu thật sự, cô không có tư cách hưởng thụ những đãi ngộ kia.
Nhưng cô làm sao biết, những thứ đó là hắn tặng cho Tiểu Phiền Toái, không phải Lương Đậu Khấu...
Càng nghĩ, Cố Dư Sinh lại càng thở gấp, hắn thấy cửa còn chưa mở, muốn tự tay đập cửa.
Tiểu Vương hỏi "Ai?" một tiếng, mở cửa ra, nhìn thấy hắn liền ngẩng ra, hai chữ "Cố tổng?" còn chưa nói xong, Cố Dư Sinh lại không thể chờ được nói, âm thanh run rẩy kỳ lạ: "Nhanh, đặt vé máy bay cho tôi trở về Bắc Kinh!"
Nhưng bọn họ vừa mới hẹn với Hạ tổng tối nay đi ăn cơm mà... Tiểu Vương theo bản năng mở miệng: "Cố tổng, tối nay bảy giờ chúng ta có hẹn với Hạ..."Tiểu Vương còn chưa nói xong, Cố Dư Sinh lại ngắt lời hắn: "Tôi nói đặt vé thì đặt đi, bây giờ tôi phải trở về Bắc Kinh."
Không có chuyện gì quan trọng hơn việc tìm Tiểu Phiền Toái cả.
Hắn muốn về hỏi cô một câu, cô là ai?
Hắn còn muốn nói xin lỗi.
Tiểu Vương bị hắn làm cho sợ đến nỗi ngậm miệng lại, một chữ cũng không dám nói thêm, liền lấy điện thoại ra bắt đầu đặt vé máy bay.
"Cố tổng, sớm nhất chỉ có chuyến bay lúc năm giờ rưỡi hôm nay."
Cố Dư Sinh nhấc cổ tay, liếc nhìn thời gian, giờ chỉ mới là một giờ trưa, còn bốn tiếng đồng hồ nữa.
Cố Dư Sinh nhíu mi, lo lắng không giải thích được từ người hắn lan tràn ra.
Tiểu Vương không lo lắng, không chờ Cố Dư Sinh nói, liền lập tức nói: "Tôi xem vé xe lửa."
Cố Dư Sinh giật giật môi không lên tiếng.
Chưa tới một phút, Tiểu Vương liền nói: "Xe lửa ngày mai mới có..."
Chữ "chuyến" cuối cùng còn chưa nói xong, Tiểu Vương lại cảm thấy có một luồng áp bức sắp xốc vào trước mặt cậu, hắn theo bản năng lui về phía sau một bước, giải thích: "Có thể là trung thu nên quá tải."
"Lấy chìa khóa xe ra." Cố Dư Sinh xòe tay về phía Tiểu Vương.
"Ể?" Tiểu Vương không hiểu ý của Cố Dư Sinh, ngạc nhiên một lúc, lại đem chìa khóa dự phòng của Cố Dư Sinh đưa cho hắn, mới hiểu ý của hắn: "Cố, Cố tổng, không phải anh định lái xe về Bắc Kinh đó chứ?"
Phải, hắn phải lái xe về Bắc Kinh.
Hắn không chờ được tới năm giờ rưỡi tối, nếu là chuyến bay đến muộn hoặc bị hoãn thì sao?
Cố Dư Sinh không trả lời Tiểu Vương, nhàn nhạt nói: "Cậu ở lại Thượng Hải, giải thích với Hạ tổng bên kia rồi."
Dừng một chút, hắn lại bổ sung một câu: "Phòng tôi nhớ giúp tôi thu dọn."
Sau đó liền quay người đi về phía thang máy.
Đi vào trong xe, Cố Dư Sinh thất dây an toàn xong liền trực tiếp lên ga chuyển bánh lái, lái xe rời đi.