Cố Dư Sinh nhắm mắt lại, mím môi, sắc mặt trầm tĩnh.
Tần Chỉ Ái mở to mắt, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ngây ra.
Hai người cũng không ai buồn ngủ, mỗi người lại chìm đắm trong suynghĩ của riêng mình, không ai lên tiếng, cũng không ai nhúc nhích.
Toàn bộ không khí trong phòng giống như bị chụp ảnh lại, cứ cố định, ngưng trệ như vậy.
Không biết qua bao lâu, lông mi Tần Chỉ Ái nhìn ngoài cửa sổ rốt cuộc run lên, khóe mắt có một giọt lệ im lặng rơi, cô mím môi, chôn mặttrong chăn, nhắm hai mắt lại.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ từng chút từng chút chiếu xuống mặt đất, mang lại ánh sáng ngày càng rõ ràng.
Tần Chỉ Ái trốn trong chăn, đợi đến khi hô hấp của Cố Dư Sinh trở nên đều đặn, cô mới cẩn thận quay đầu, sợ đánh thức hắn nên động tác cực kỳ chậm, liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh.
Người đàn ông kia đưa lưng về phía cô, rất bình tĩnh, như đã ngủ rồi.
Lúc này Tần Chỉ Ái mới vén chăn, xuống giường, cô tùy tiện lượm một bộ đồ dưới đất che người, sau đó liền đi vào phòng thay đồ.
Cô thay váy ngủ mới tinh đi ra ngoài, Tần Chỉ Ái trước tiên đi đến trước mặt Cố Dư Sinh, liếc nhìn hắn.
Biểu hiện trên mặt hắn rất bình tĩnh, nghiễm nhiên là đã ngủ say.
Tần Chỉ Ái lúc này mới yên tâm, cô sợ mình bước đi phát ra tiếngđộng, liền đi chân trần đến bàn trang điểm, mở ra ba lo đặt trên bàn,lấy lọ thuốc bên trong, sau đó liền nắm trong lòng bàn tay, rón rén nhẹnhàng đi ra cửa, không tiếng động kéo cửa ra ngoài.
.......
Một giây trước Cố Dư Sinh còn đang nhắm mắt nằm im trên giường, một giây sau hắn liền mở mắt ra.
Trong đầu hắn loạn tùng phèo, vẫn chưa thể ngủ.
Hắn thấy cô ở sau lưng cũng không có động tĩnh gì nhưng khi hắn cho rằng cô đã ngủ thì cô lại xuống giường.
Hắn nhắm hai mắt, giả vờ như đã ngủ say không nhúc nhích, nhưng lỗ tai lại chú ý đến động tĩnh của cô.
Dù cho những hành động của cô đều rất nhẹ nhàng nhưng hắn vẫn có thểdựa vào âm thanh đó mà biết cô vào phòng thay đồ, biết cô đến trước mặtmình, xem qua hắn có ngủ chưa vài lần, cũng biết cô thật sự lấy món đồgì đó ra từ trong túi.
Cô xác định hắn ngủ hay chưa, còn lấy đồ trong túi…
Cố Dư Sinh quay đầu nhìn về phía bàn trang điểm, trên bàn lại thấy chiếc túi Chanel y như trong video kia.
Chẳng lẽ cô lại lấy thuốc tránh thai, nhân lúc hắn ngủ lại lén lén lút lút đi xuống lầu uống?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Cố Dư Sinh, hắn liền đến phòngthay đồ tìm quần áo, vừa mặc đồ vừa sải bước lao ra khỏi phòng ngủ, chạy nhanh xuống lầu.
Cửa phòng ăn không khóa, Cố Dư Sinh đi đến cửa liền nhìn thấy Tần Chỉ Ái đứng trước máy lọc nước.
Cô cầm một viên thuốc đưa về phía miệng, một tay bưng một ly nước,uống nửa ly, tay còn lại cũng đưa thuốc đến ngay sau đó, lại uống mộthớp nước lớn.
Có thể là nuốt không trôi, cô nhíu mày, lại uống một ngụm nước lớn,sau đó mới cầm ly nước cầm lấy nắp đóng lọ thuốc lại, vừa xoay ra cửa.
Cả người cô lập tức liền giống như bị điểm huyệt, đột nhiên liền đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh ở cửa, đầu óc trống rỗng, không biết mình nên phản ứng lại thế nào.