Cố Dư Sinh nghe điện thoại, đầu ngón tay không cẩn thận đụng phải chế độ rảnh tay, trong điện thoại liền truyền đến âm thanh cung kính củathư ký: “Cố tổng, xin hỏi khi nào anh mới trở về? Tất cả mọi người cònđang chờ anh đấy!”
Chờ anh họp… Tần Chỉ Ái nghiêng đầu, liếc trộm Cố Dư Sinh một cái.
Cố Dư Sinh “A” một tiếng, mới phản ứng được hình như mình đã nghethấy điện thoại Lương Đậu Khấu gọi, vì quá gấp nên quên cho mọi ngườitan họp.
Hắn vừa chuyển thành chế độ tai nghe, vừa nói vào micro: “Tối hôm nay sao? Tan họp đi, ừ… Sắp xếp một buổi hẹn khác? Tạm thời còn chưa xácđịnh, tôi sẽ xem lại sau… Ừ…”
Cố Dư Sinh cúp máy xong, Tần Chỉ Ái thỉnh thoảng nhìn lén đánh giáhắn, cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng: “Vừa nãy lúc anh chạy đếnđó là đang họp sao?”
Cố Dư Sinh có chút bất ngờ vì cô để ý như vậy, nhíu mày một chút,liền gật đầu, mắt vẫn nhìn dòng xe cộ phía trước, lại như có như không“Ừ” một tiếng.
Thì ra hắn nhận được điện thoại còn chưa bàn giao lại chuyện gì đã vội vàng chạy tới.
Cô nhìn qua nhật ký điện thoại, từ lúc Chu Tịnh gọi đến lúc phong batrong phòng chụp hình kết thúc, cũng chỉ có vỏn vẹn 20 phút, vì vậy CốDư Sinh chạy trối chết, mới có thể đến chỗ chụp hình.
Dọc đường đi hắn rất gấp đúng không?
Nhưng hắn làm sao biết, lo lắng của hắn, phẫn nộ của hắn lại chỉ là âm mưu và sự lừa đối của người khác.
Tần Chỉ Ái vốn không thoải mái nay lại càng khó chịu hơn, thậm chí là ảo não.
Nếu cô nhìn thấy âm mưu của Chu Tịnh sớm thì tốt rồi, vậy thì hắn sẽ không bị lợi dụng.
Tần Chỉ Ái dùng sức cầm túi trong tay, ngồi rũ mắt hồi lâu, tâm tình mới ổn định lại.
Cô nghĩ chuyện hôm nay chỉ mới là bắt đầu, sau đó Chu Tịnh sẽ dùngmọi biện pháp lợi dụng hắn và cả Lương Đậu Khấu để dành được thành công.
Hắn là người đàn ông cô thích nhiều năm như vậy nha, dù Chu Tịnh uyhiếp cô nhưng cô cũng không thể tỏ ra cái gì cũng không biết, để cho hắn bị lợi dụng và lừa dối như vậy.
Nghĩ đến đây, Tần Chỉ Ái càng hối hận và tự trách, cô muốn nhắc nhởhắn liền nhìn Cố Dư Sinh qua kính chiếu hậu, chọn từ thích hợp để mởmiệng: “Thật ra, trong làng giải trí đôi khi sẽ phát sinh một số mâuthuẫn, anh cũng không cần quá để ý…”
Bất quá tình huống hôm nay thật sự nguy cấp, đã đến lúc phải động thủ…
Ngừng mấy giây, Tần Chỉ Ái lại nói tiếp: “… những chuyện như hôm nayxác suất xảy ra thật sự rất thấp, có thể là tâm tình của Lâm Ức khôngtốt, cho nên không kiềm chế được bản thân…”
“Lâm Ức?” Tần Chỉ Ái nói nhiều lời như vậy, Cố Dư Sinh chỉ bắt đượchai chữ Lâm Ức kia: “Là người trước kia cắt phân cảnh của em, muốn đạpđổ em?”
Tần Chỉ Ái bị hắn cắt ngang, quay đầu nhìn hắn một chút: “Làm sao anh biết?”