“A----!”
“Lâm Ức, cô điên rồi!”
“Tiểu Khấu cẩn thận!”
“Mau tránh ra!!”
......
Theo những câu nói liên tiếp vang lên cùng một lúc kèm theo vẻ kinhngạc, Tần Chỉ Ái quay đầu, nhìn thấy một cây côn gỗ đang lao đến cô vớimột tốc độ cực nhanh, đột nhiên dùng một sức mạnh rất lớn đánh tới.
Lâm Ức ra tay đột nhột như vậy, người nhìn thấy còn cản không kịp huống chi là người vừa quay lưng lại như Tần Chỉ Ái.
Vì vậy Tần Chỉ Ái nhận ra một tiếng gậy quơ trong không khí, lúc đógậy cách đỉnh đầu của cô nửa mét, cô không kịp tránh né, chỉ theo bảnnăng che đầu mình lại, chỉ là cô có giơ tay nhanh như thế nào cũng không nhanh bằng tốc độ của gậy lao tới, tay cô vừa giơ đến hai tai, gậy cũng đã kề đến tóc của cô, Tần Chỉ Ái phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, cắn răng chờ đau đớn ập đến.
Nhưng mà một giây trôi qua, hai giây, ba giây, … Sắp ba mươi giây trôi qua, sao còn chưa thấy đau đớn kia giáng xuống.
Tần Chỉ Ái nháy mắt một cái, mới phát hiện thì ra phòng chụp hìnhhuyên náo như vậy, sao lúc này bỗng nhiên lại yên tĩnh đến kỳ lạ.
Lẽ nào cô bị đánh ngất xỉu rồi hả? không nghe thêm bất kỳ âm thanh gì?
Tần Chỉ Ái khẽ hé mắt, trước mắt là cánh tay của một người mặc tây trang màu đen.
Tần Chỉ Ái ngơ ngẩn trong chốc lát, mới mở mắt nhìn, một bàn tay thon dài đang che trên trán cô, một tay còn lại của người kia đang cầm chặtcôn đang hướng đến đầu cô, ống tay áo trắng tinh còn có một chiếc đồnghồ đeo tay đắt tiền, dưới ánh đèn của phòng chụp ảnh, những viên kimcương khảm trên đó lại lóe lên ánh hào quang sáng quắc.
Chỉ một giây sau, Tần Chỉ Ái liền theo phản ứng quay đầu lại, nhìn về phía Cố Dư Sinh không biết đã xuất hiện từ lúc nào.
Trên khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông âm trầm đến nỗi dọa người,khóe môi hắn mím chặt, nhìn ánh mắt vô hại kia lại mơ hồ lộ ra một luồng khí lạnh.
Cố Dư Sinh…?
Sao hắn lại ở đây?
Ánh mắt Tần Chỉ Ái tỏ vẻ ngạc nhiên, cả người cô còn không hiểu cuốicùng đã xảy ra chuyện gì, tay cầm côn gỗ của Cố Dư Sinh đột nhiên lậtngược lại, Lâm Ức cầm một đầu khác của côn bị vặn lại, gào lên mộttiếng, tuột tay khỏi côn, cả người ngã xuống, ngã vào một đạo cụ màuxanh lục.
Cả phòng chụp ảnh đều bị Cố Dư Sinh không biết ở đâu ra làm cho ngạcnhiên, lúc mấu chốt lại bị tiếng hét chói tai của Lâm Ức làm hồi tỉnhlại tinh thần.
Quản lý nhìn thấy Lâm Ức ôm đầu, nằm trên mặt đất mới lo lắng gọi: “Tiểu Ức.” không hề nghĩ ngợi chạy qua chỗ cô ta.
Mọi người đều không nhìn thấy Cố Dư Sinh làm những gì, côn gỗ trongtay hắn lại nhanh chóng bay về phía Lâm Ức đang nằm một cách tàn nhẫn.
Côn gỗ này nếu như thật sự bay xuống trúng người Lâm Ức thì chắc chắn cô ta sẽ mất nửa cái mạng rồi…
Toàn bộ người bên trong phòng chụp hình đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Lâm Ức choáng váng ngơ ngác, côn gỗ rơi đến trước mặt cô ta, cô ta cũng không né nổi.
Có mấy người nhát gan, che mắt hoặc là quay đầu đi, không dám nhìn đến cảnh tượng này.