Thậm chí khi hội nghị buổi chiều sắp kết thúc, hắn lại phán ba chữ: “Bắt đầu đi.”
Hội nghị họp hai tiếng đồng hồ, hắn hoàn toàn không có nhúc nhích, nhìn hết sức chăm chú như đang nghe nhưng trên thực tế thì thần trí đã bay đi đâu mất tiêu rồi.
Cuối cùng khi hội nghị kết thúc, toàn bộ phòng họp đều yên tĩnh một lúc lâu, lúc Tiểu Vương nhắc nhở hắn, hắn mới “A” một tiếng, hồi phục lại tinh thần, sau đó hắn nhìn một vòng mọi người, hồn vía trên mây mở miệng nói: “Tiểu Phiền Toái…”
Tiểu Phiền Toái, cái gì phiền toái nhỏ a? Lẽ nào trong lúc tổ chức hội nghị có chỗ nào không đúng làm phiền hắn sao?
Tất cả mọi người trong phòng họp nghe xong ba chữ này liền đồng loạt nhìn về phía Cố Dư Sinh, chờ hắn nói tiếp.
Cố Dư Sinh nhìn thấy ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, lúc này mới giật mình vì chính mình suýt chút nữa đã thốt lên: “Tiểu Phiền Toái, rốt cuộc em có yêu anh hay không?”
Hắn vội vàng im lặng, nuốt câu nói đó vào bụng, sau đó đơn giản ném một câu: “Không có gì, tan họp.” liền đứng dậy cầm laptop ra khỏi phòng họp.
Trở lại văn phòng, đã là năm giờ rưỡi, theo quán tính của mấy ngày trước, giờ này hắn nên đến trung tâm thương mại mua quà.
Đầu ngón tay hắn cầm viết xoay xoay, tầm mắt mặc dù đang nhìn tập tin trên bàn nhưng cũng không tập trung vào đó, đầu ngón tay đặt bút trên bàn, lại xoay xoay, liền viết lên văn kiện.
Mãi đến khi thư ký gõ cửa đi vào, Cố Dư Sinh mới phát hiện không biết mình bị ma nhập rồi hay sao mà lấy báo cáo tài vụ trên bàn lít nha lít nhít những câu: “Tiểu Phiền Toái”, “Yêu”, “Không Yêu”?
Khỉ thật… Cố Dư Sinh thầm mắng một câu, sau đó liền cầm lên xé tờ giấy báo cáo thành những mảnh nhỏ, sau đó ném vào thùng rác, nói với thư ký: “Nói với giám đốc tài vụ, lát nữa đưa cho tôi bản báo cáo khác!”
“Vâng, tổng giám đốc!” Thư ký trả lời xong, đem một đống tư liệu đặt trên mặt bàn: “Cố tổng đây là lịch sử phát triển của công ty nước hoa MTK, người phụ trách của MTK nói hy vọng ngài sau khi xem xong cho ông ấy một quyết định xem có đầu tư cho họ không.”
Cố Dư Sinh gật đầu một cái, không nói gì.
Không có chuyện gì nữa, thư ký nhanh chóng rời đi.
Trong phòng làm việc lại trở nên yên tĩnh, Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm mấy bức tranh vẽ trên tường một chút, sau đó cầm tài liệu thư ký vừa để trên bàn.
Đập vào mắt hắn chính là hai chữ nước hoa, sau đó hắn tỉnh táo hẳn lên, sau đó cầm điện thoại bàn, gọi nội tuyến cho thư ký.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, thư ký vừa mới nói hai chữ “Cố tổng”, Cố Dư Sinh đã không đợi được mở miệng: “Bây giờ cô đến trung tâm thương mại mua mỗi loại một chai nước hoa về đây cho tôi.”
Thư ký nghe thấy yêu cầu này thì có chút kinh ngạc, sửng sốt vài giây, còn cho là mình nghe lầm, liền hỏi lại lần nữa cho chắc: “Nước hoa sao?”
“Đúng, nước hoa.”
.......
Một tiếng sau, thư ký đem bao lớn túi nhỏ vào văn phòng của Cố Dư Sinh.
Theo dặn dò của hắn, đóng gói tất cả các loại nước hoa, mỗi loại một chai, đủ loại kiểu dáng mùi thơm khác nhau bày trên bàn.