Đau đớn khiến hắn rất tức giận, không hề nghĩ ngợi mở miệng mắng cô: "Em cắn trên mặt anh làm gì? Có bản lĩnh thì cắn bên..."
Chữ "dưới" cuối cùng còn chưa nói xong, đầu lưỡi đã bị cắn đau đớn, Cố Dư Sinh hít một ngụm khí lạnh, sau đó hắn mới từ từ phản ứng lại, thì ra đau đớn chân thật như vậy, hắn không phải đang nằm mơ...
Cố Dư Sinh mở mắt, liền nhìn thấy người phụ nữ ở dưới thân mình.
Môi cô bị hôn đến đỏ hồng, như một đóa hoa đang nở rộ, trên cổ cô hiện đầy những dấu hôn to nhỏ, còn chỗ bị hắn gặm cắn lại có dấu răng nhàn nhạt... Xuống chút nữa là hình ảnh nơi hắn và cô đang hợp lại cùng nhau,... Hắn hoàn toàn tỉnh táo lại.
Thì ra những gì hắn cho là đang nằm mơ lại là sự thật... Tần Chỉ Ái dưới thân hắn lại dãy dụa, khiến cả người hắn đều run lên, dục vọng đang chôn trong cơ thể cô lập tức trở nên to lớn, hắn không nhịn được nhẹ nhàng ấn vào hai lần, sau đó cô cũng dãy dụa điên cuồng như vậy, tay cũng vồ lên người hắn.
Hắn không hề phòng bị, bị cô cào vài đường, liên tiếp hai lần bị cô làm đau, hắn lại càng tức giận, thở phì phò giơ tay lên bắt cánh tay của cô, tàn nhẫn đặt lên đỉnh đầu của cô: "Em phát điên gì vậy?"
Tầm mắt hắn bỗng nhìn thấy đôi mắt cô đỏ hồng, như là khóc, hoặc là muốn khóc, những lời nói nặng nề của hắn liền dừng lại.
Cô ý thức được hắn đã bình tĩnh, cũng không dãy dụa nữa, cô nhìn ánh mắt của hắn, giống như có một làn nước, hắn cho rằng khi cô nói chuyện sẽ mang theo âm thanh nức nở khóc, không ngờ lại là một âm điệu rất bình tĩnh: "Tối nay em hơi mệt, không muốn làm, anh có thể buông em ra không?"
Thân thể Cố Dư Sinh run rẩy, nhiệt tình trong cơ thể lập tức tiêu tan hết một nửa.
"Được không?” Cô thấy rất lâu hắn cũng không nhúc nhích, lại mở miệng nhẹ nhàng hỏi một lần nữa, chỉ là lúc nói đến chữ cuối cùng, vẫn không thể ổn định lại tâm tình, âm thanh có chút run rẩy.
Âm thanh run rẩy này khiến cho đáy lòng của Cố Dư Sinh đau đớn, hắn căng thẳng không nói gì, rút khỏi thân thể cô, nằm lên nửa bên giường còn lại.
Bên trong lập tức trở nên yên tĩnh.
Cố Dư Sinh nhìn trần nhà, không còn buồn ngủ chút nào.
Đêm nay cô có chút không bình thường... Đã xảy ra chuyện gì, tâm tình không tốt sao?
Cố Dư Sinh theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía Tần Chỉ Ái bên cạnh, hắn muốn hỏi, giật giật môi những cuối cùng cũng không hỏi, trầm mặc quay đầu tìm thuốc lá trong tủ đầu giường, vừa tìm thấy lại nghĩ đến cô đang ở bên cạnh hắn, sau đó lại bực bội ném thuốc lá ra ngoài, nện lên tủ ở cách đó không xa, phát ra một tiếng phịch nhẹ nhàng.
Cố Dư Sinh quay đầu nhìn về phía Tần Chỉ Ái, cô nằm quay lưng về phía hắn, bóng lưng dù rất bình tĩnh nhưng trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh cô khóc.
Tâm tình không tệ bỗng trở nên buồn bực, trong lòng như bị cái gì đè nặng, hắn cảm thấy cả người đều không thoải mái.