Cô vừa ngẩng đầu lên, nhìn xem chung quanh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Cố Dư Sinh ôm lấy cô, đem cô lùi lại vài bước.
Động tác của Cố Dư Sinh rất nhanh, Tần Chỉ Ái hoàn toàn không thể theo kịp tiết tấu của hắn lúc hắn ngừng lại, cả người cô bởi vì quán tình ngã vào ngực hắn, sau đó liền nghe tiếng một chiếc xe từ phía xa chạy ào tới.
Tần Chỉ Ái cau mày, cầm lấy cánh tay Cố Dư Sinh, vội giữ vững thân thể, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thấy có một chiếc xe vọt tới với tốc độ cực nhanh.
Chiếc xe kia không quan tâm đến người đi đường, cứ va lung tung, toàn bộ người đi bộ trên đường vừa nãy còn đi lại có trật tự, lúc này trở nên hỗn loạn, mọi người cố gắng chạy tán loạn thoát thân, có người phản ứng chậm, trực tiếp bị xe đụng bay, ngã xuống đất, máu tươi giàn giụa.
Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh đi đến một khu vực, chỗ có một bậc thang, xe đậu trước bậc thang, nên không đi được, chỉ có thể dừng lại.
Xe đó không tắt máy xe, ba người trong xe đã nhảy xuống, bọn họ cũng không đóng cửa xe lại, vọt thẳng lên bậc thang, chạy như điên, chạy được một nửa, cũng không biết bọn họ nhìn thấy gì, bỗng nhiên quay người hướng về phía bậc thang đối diện chạy tới.
Lúc chạy đến bên cạnh xe, đã có mấy người cảnh sát đuổi tới, ba người kia nhìn nhau, sau đó nhìn chung quanh một chút, bỗng nhiên liền chạy tách ra ba hướng.
Những tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, ba người kia một lần nữa đến bên cạnh xe, mỗi người đều có một con tin, cổ họng của những con tin này đều bị một con dao sắc bén đè lên.
Hai người phụ nữ trẻ, một đứa bé khoảng năm sáu tuổi, đứa bé bị sợ tất nhiên khóc oa oa, mẹ của bé không ngừng xin ba người kia tha cho con mình.
Lúc này, từ trên bậc thang cũng có mấy cảnh sát lao xuống, bao vây ba người kia, nhưng cũng không dám tiến lên, sợ ba người kia cuống lên sẽ giết con tin.
Trong chốc lát có nhiều cảnh sát vây quanh hơn, ba kẻ xấu kia nhìn thấy như thế, liền liếc mắt nhìn nhau, một trong ba người đó lục tìm trong người, lộ ra bên hông có một vòng thuốc nổ.
Vừa nhìn thấy thuốc nổ, đám người kia nhất thời kinh hoàng, cũng không dám manh động.
Trong hai người cảnh sát có vẻ như là một đội trưởng và một đội phó nói chuyện với nhau hai câu, một trong hai người đó đi đến nói chuyện với ba người xấu kia, một người khác liền sơ tán đoàn người trên đường, một bên kéo dây phân cách màu vàng, phong tỏa đường dành riêng cho người đi bộ.
Cảnh sát dẫn đầu kia vẫn đang chỉ huy, lúc bất chợt nhìn thấy Cố Dư Sinh, biểu hiện đầu tiên là sững sờ, sau đó đi thẳng đến trước mặt hắn, cách dây phân cách gọi: "Cố đội trưởng."