Sẩm tối, ánh sáng chập chờn hẳn đi, tầm này bệnh viện đang trong thời gian cao điểm, người vào kẻ ra tấp nập. Dáng hình nhỏ bé của Đồng Ngữ Lam len lỏi qua dòng người đông đúc, đi lên tầng ba khoa ngoại, dừng chân trước cửa phòng 3462, hít một hơi thật sâu, banh miệng dãn cơ chuẩn bị trước một nụ cười.
Ở trước mặt mẹ, Đồng Ngữ Lam nhất định phải tỏ ra mình hạnh phúc, không được để mẹ lo lắng, càng không thể để mẹ biết được cuộc sống khốn cùng của cô ở Sở gia.
Nắm chặt then cài cửa, Đồng Ngữ Lam nhắm nghiền mắt lại rồi mở ra, một giây sau, vui vẻ đi vào trong, cô đặt túi hoa quả xuống chiếc bàn nhỏ cạnh giường, kéo ghế ngồi xuống cạnh mẹ, nắm lấy bàn tay nhăn nheo do bị truyền nhiều hoá chất của mẹ, lòng chợt loé lên tia xót xa.
“Xin lỗi mẹ, con…” Đồng Ngữ Lam đắng buốt thốt lên mấy lời khó khăn, đột nhiên vì cái nắm tay của mẹ mà bị chặn họng.
“Con gái, mẹ biết là con vừa kết hôn rồi, Sở gia lại là một gia đình có thế lực lớn ở thành phố này, vì thế con phải biết kín kẽ một chút, nhất định không được tuỳ hứng như trước đây. Chỉ tại mẹ bệnh tật cho nên không thể dắt tay con vào lễ đường, lại càng không thể chỉ dạy con được những lễ nghi trước khi về nhà chồng. Hôm nay, mẹ gọi con tới là muốn nói: con hãy cố gắng thích nghi cuộc sống ở nhà chồng, không cần lo cho mẹ, các y tá ở đây chăm sóc mẹ rất tốt.”
Giọng nói của Từ Di Linh lay lắt, trong đáy mắt sâu không thấy đáy chợt loé lên tia đau lòng, có phần tiếc nuối vì không thể tận mắt nhìn thấy khoảnh khắc xinh đẹp nhất của Đồng Ngữ Lam, day dứt khi bà không thể tự mình chỉ dạy con gái cách làm dâu nhà người khác.
Không biết ở đó người ta có đối tốt với cô không? Có vì cô thích tuỳ hứng mà khiển trách hay không?
“Mẹ yên tâm, nhà họ Sở rất tốt, chồng và ba mẹ chồng đều rất yêu thương con.”
Mím môi cố đè nén xúc cảm vào lòng, Đồng Ngữ Lam tươi cười động viên mẹ, nhưng kì thực, cô hoàn toàn không thích hợp với cuộc sống thượng lưu, lại càng không thể hoà hợp với tên Sở ác ma lắm quy tắc, thâm tâm cô mệt rã rời, lại chẳng biết kêu ca cùng ai, chỉ có thể nhắm mắt chịu đựng, chờ tới ngày được hưởng thụ tự do.
Lần gặp này khiến lòng Đồng Ngữ Lam thắt lại, cô cứ rục rịch nhìn đồng hồ suốt, nhằm căn đủ thời gian để kịp trở về nhà đúng hẹn. Giờ đây, ngay cả gặp mẹ cô cũng phải lén lút như ăn trộm, đến thời gian của chính mình cũng nằm trong sự quản lý của người khác, thực khiến cô bức bí và mệt mỏi.
Trước khi rời khỏi bệnh viện, Đồng Ngữ Lam tìm gặp y tá thường xuyên chăm sóc mẹ, thì biết được Đồng Vũ đã từng tới cách đây một ngày, có lẽ chính ông ta là người nói với mẹ chuyện cô kết hôn, chả trách thái độ hôm nay của bà lại khang khác hơn so với mọi ngày.
Khi Đồng Ngữ Lam về tới biệt thự Sở gia thì trời đã tối hẳn, ánh đèn Khổng Minh tim tím thắp sáng cả khu vườn, không gian bên trong trở nên thực thơ mộng. Đáng tiếc, đó cũng chỉ là sự hào nhoáng của vẻ bề ngoài, còn cuộc sống bên trong lại vô cùng tẻ nhạt, nhàm chán trong sự bó buộc của một đống quy tắc cứng ngắc.
Đây mà là cuộc sống cái nỗi gì! Là chốn ngục tù mới đúng…
“Thiếu phu nhân, cuối cùng cô cũng về rồi, thiếu gia đang chờ cô cùng ăn tối đó.” Ánh mắt chợt loé sáng, tiểu Thanh chạy vội từ trong nhà ra.
“Chờ tôi.” Sắc mặc Đồng Ngữ Lam đen lại, lòng bất an trồi lên dự cảm xấu, vội vã liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Đâu có muộn! Tôi về đúng giờ mà.”
“Em chưa từng thấy thiếu gia kiên nhẫn đợi ai như thế đâu! Thiếu phu nhân, cô thật có phúc.” Tiểu Thanh thốt lên, ánh mắt hiện lên tia ghen tỵ.
“Chưa từng mới là điều đáng sợ.” Cười gượng không vui, mi tâm nhăn lại, Đồng Ngữ Lam lê thê từng bước đi vào nhà, cố hít thở lấy lại tinh thần, với tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Vừa đặt chân tới gian nhà chính, Đồng Ngữ Lam đã cảm thấy lạnh tới sống lưng, sao nhiệt độ trong nhà lại thấp tới vậy?
Nào phải nhiệt độ thấp mà là khí hàn phát ra từ người đàn ông, thân ảnh to lớn như tản băng ngàn năm đang âm trầm ngồi trước bàn thức ăn, mỗi một bước kéo gần khoảng cách với người ấy, lòng dạ Đồng Ngữ Lam lại trồi lên cảm giác kinh rợn, linh cảm nói cho cô biết là mình sắp bị dã thú nuốt chửng.
“Còn ở đó làm gì? Cô làm gì chột dạ rồi sao?”
Thanh âm lạnh lẽo như hắt từ âm phủ vọng về, một giây kế tiếp, Đồng Ngữ Lam chợt giật mình, cô không hiểu vì sao mình phải như thế, rõ ràng cô đâu có làm gì sai.
“Chột dạ gì? Sao tôi lại phải chột dạ?”
Rảo chân bước tới đứng đối diện Sở Mạc, Đồng Ngữ Lam ngoắt mắt nhìn anh, cảm giác như muốn nhìn thấu linh hồn anh vậy, nhưng thực kì lạ, cô càng muốn chìm sâu vào trong con người anh, lại càng cảm giác mơ hồ như phiêu diêu trong mộng cảnh băng tuyết, không có gì ngoài đáng sợ.
Đây mà là thế giới con người sao? Ác quỷ mới đúng…
“Ồ…! Không chột dạ thì tốt, mau ngồi xuống đi.”
Ánh mắt Sở Mạc nhìn cô có lúc dịu dàng, có lúc lại dửng dưng, khiến cô thực không đoán ra đâu mới là con người thật của anh.
Vô cảm ngồi xuống, đặt túi xách sang ghế bên cạnh, Đồng Ngữ Lam run run nâng chén cơm lên, chầm chậm và vào miệng, ánh mắt thi thoảng lại chao đảo liếc nhìn Sở Mạc, với dáng vẻ đề phòng.
Nhưng trong suốt bữa ăn, Sở Mạc vẫn không hề nói tiếng gì, chỉ là bình thường cùng cô ăn cơm, dùng xong bữa lại âm thầm trở về phòng đọc sách.
Không lâu sau đó, Đồng Ngữ Lam cũng trở về phòng mình, cô cẩn thận khoá trái cửa, rồi lăn đùng lên giường trăn đi trở lại, thi thoảng lại nhàn nhạt thở dài, chờ đến bao giờ cô mới có thể thoát ra khỏi sự bức bí này cơ chứ?
Độc tôn tiếng chuông di động vang lên, phá vỡ đi bầu không khí yên tĩnh.
“Lam Lam, ngày mai đi cà phê với tớ một lát được không? Mấy ngày này tớ sắp bị ba hành xác tới phát điên rồi.” Đầu giây bên kia sang sảng vang vọng chất giọng nữ trầm.
“Lại là chuyện xem mắt sao?” Đồng Ngữ Lam cười cười hỏi lại.
“Ngoài chuyện đó thì còn chuyện gì khác nữa. Tại cậu đó, ai biểu lấy chồng sớm làm cái gì, để ba mẹ tớ cũng bắt tớ đi theo con đường tơ lụa của cậu chứ! Bực hết cả mình.” Mi tâm Bối Y Y nhiu lại, gương mặt thanh tú xám xịt giống hệt bầu trời sắp nổi cơn giông. Cũng đúng thôi, đang lúc tuổi thanh xuân tươi đẹp, ai lại muốn bị gò bó bởi hôn nhân. Cứ xem Đồng Ngữ Lam bây giờ đi, đến cả thở cũng phải liếc nhìn sắc mặt chủ nhà, chứ đừng nói đến sự tự do, đó dường như là thứ xa xỉ.
“Bối tiểu thư đừng nóng, chuyện đâu còn có đó mà, ít ra ba cậu còn để cậu có quyền lựa chọn, còn tớ thì đụng phát kết hôn luôn. Nói thực, giờ này tớ còn chưa hoàn toàn tin là mình đã có chồng.” Sự đằng đẵng hiện lên trên gương mặt dài thọng của Đồng Ngữ Lam, cô chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình lại rơi vào thảm cảnh như thực tại.
“Lẽ nào hai người chưa động phòng sao?” Bối Y Y há hốc miệng, tròn xoe hai mắt, thảng thốt trong sự kinh ngạc.
“Cậu nghĩ sao?” Đồng Ngữ Lam đá nheo mắt, tỏ ra đầy ẩn ý.
“Thật sự là chưa?” Trong lòng Bối Y Y trồi lên nhiều câu hỏi, nhưng lại không tiện nói ra, chỉ đành ngập ngừng nói rồi lại thôi.
“Chưa hề.” Mép miệng Đồng Ngữ Lam nhếch lên nụ cười nhạt tếch.