Đồng Ngữ Lam sực nhớ ra điều gì đó chợt giật mình, liếc mắt nhìn xung quanh, chỉ khi mọi thứ đều ổn cô mới yên lòng. Kì lạ, đêm qua cô không bị mộng du ư? Tại sao mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn giống như lúc ban đầu?
Không lẽ giống như lời vị bác sĩ tâm lí kia nói, trong hàng tỷ người trên thế giới, sẽ có một người được chọn lọc để chữa khỏi bệnh cho cô.
Và người đó lại chính là anh!
Đồng Ngữ Lam ngờ ngợ nhớ lại những chuyện tối qua, trong giấc mộng mơ màng, cô loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng Sở Mạc dịu dàng chăm sóc, dường như bao nhiêu sự lạnh lùng đều tan biến, trong đáy mắt anh ngập tràn sự thâm tình. Chỉ có điều, mọi thứ xảy đến quá nhanh, mơ hồ đến khó tin, khiến cô không thể nào phân biệt được là thật hay là mơ.
Suy nghĩ của Đồng Ngữ Lam vụt tan khi một hồi chuông di động reo lên, cô mò mẫn lục tìm điện thoại, liếc mắt nhìn qua tên người gọi, mỉm cười nhấc máy.
“Cậu sao rồi? Tối hôm qua không xảy ra chuyện gì chứ?”
Thanh âm nữ trầm trong trẻo vang lên, hai mắt Bối Y Y chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại, tập trung hết mọi khả năng để lắng nghe.
“Không sao. Tối qua Sở Mạc ở cùng tớ, cho nên tớ không hề mơ thấy ác mộng.”
Thoạt qua một tia giảo hoạt từ sâu trong đôi mắt Đồng Ngữ Lam, đảo mắt một cái, cô liền mỉm cười ngốc nghếch.
“Hai người… đã… đến giai đoạn nào rồi.”
Giọng điệu Bối Y Y cực kì nham hiểm, cố ý nhấn mạnh ý tứ trong lời nói.
“Cậu nói gì thế hả?” Trong lòng Đồng Ngữ Lam thầm loé lên tia vui mừng, bất giác mép môi cong lên như vừa cười. “Anh ấy chỉ là sợ tớ phá tung nhà cho nên mới… miễn cưỡng trông tớ một đêm thôi!”
“Cậu dám nói với tớ là hiện giờ mặt không đỏ, tim đập không nhanh, người không rung không?”
Bối Y Y nhướng mày, đỡ má đào, trực tiếp công kích Đồng Ngữ Lam.
“Không… không có…”
Cả người Đồng Ngữ Lam đột ngột tăng nhiệt độ, nóng ran, có chút giật mình vì bị Bối Y Y nhìn thấu tâm tình.
“Rất tiếc thái độ đã phản bội lại cậu.”
Thoạt nhìn qua đã nhận ra là Đồng Ngữ Lam đang nói dối, Bối Y Y cũng không ngần ngại mà bóc trần sự thật.
“Cậu đừng suy đoán linh tinh. Tớ muộn giờ làm rồi, tắt máy đây.”
Không cho Bối Y Y có cơ hội phản ứng lại, Đồng Ngữ Lam lập tức dập máy, ném di động sang bên, áp đôi bàn tay lên đôi gò má nóng hổi, điều hoà nhịp thở nhằm lấy lại sự bình tĩnh.
Kì lạ, cả ngày hôm đó Đồng Ngữ Lam không thể ngừng nhớ đến dáng hình Sở Mạc dịu dàng lau từng giọt mồ hôi trên vầng trán cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô vỗ về, cứ mỗi lần như thế, tim cô lại giống như có một dòng điện chạy qua, đập loạn nhịp.
Sở Mạc tâm tình lơ lửng trên chín tầng mây, thỉnh thoảng lại có người bắt gặp anh mỉm cười ngốc một mình, đôi khi lại ngẩng đầu hướng mắt nhìn về phía Đồng Ngữ Lam, ẩn duật đằng sau lớp vỏ bọc lạnh lùng, là một tia nhu tình len lỏi tới, vụt đến rất nhanh, nhưng cũng bị anh che đi rất vội.
“Đồng Ngữ Lam… nhìn gì thế?”
Âu Dương Vũ tới từ khi nào, cô không hề hay biết, anh ta chống tay trên bàn làm việc của cô, xoay người tia theo ánh mắt cô, dừng lại nơi người đàn ông tuấn mỹ bất phàm thập thò sau tấm kính trong suốt, mép môi anh ta vểnh lên nụ cười đầy thoả mãn.
“Giật cả mình… Anh Vũ, lần sau anh tới làm ơn lên tiếng giùm tôi.”
Đồng Ngữ Lam bị doạ cho mất hồn, hoảng hốt như người vừa làm việc xấu bị người ta bắt tại trận.
“Sao thế? Định làm gì khuất tất ư? Hay là… cô có ý định xấu đối với tản băng kia?”
Âu Dương Vũ nghi hoặc nhìn Đồng Ngữ Lam, tỉ mỉ quan sát từng biểu tình trên gương mặt cô gái ấy.
“Tản băng nào cơ?”
Đồng Ngữ Lam giả ngốc thuần thục, vu vơ hỏi ngược.
“Đó…” Hất cằm hướng về phía xa xa, tầm mắt Âu Dương Vũ thu lại trên người Sở Mạc, khoé môi cong lên nụ cười khiêu khích.
“Đừng đùa, không vui.” Đồng Ngữ Lam phớt lờ đi Âu Dương Vũ, chúi đầu xuống máy tính, tay liên tục đánh trên bàn phím, chăm chú làm việc. “Sếp Vũ, tôi phải làm việc rồi. Phiền anh đi chỗ khác cho.”
“Ừm…” Sở Mạc ho lên ba tiếng khiến Âu Dương Vũ giật mình đứng phắt dậy, nhanh chóng thiết lập lại bản mặt nghiêm túc, đương nhiên anh ta còn chưa quên việc anh đánh ghen lần trước, tuyệt đối không muốn vi phạm lần thứ hai. “Ngữ Lam, cô sắp xếp tài liệu chuẩn bị đi gặp đối tác cùng tôi.”
“Không phải, mọi khi chẳng phải sẽ là tôi và cậu cùng đi sao?”
Lời của Sở Mạc như sét đánh ngang đầu Âu Dương Vũ, anh ta thẫn người mất một lúc mới phản ứng lại được.
“Cậu đi hay không cũng đều như nhau.”
Thanh âm lạnh như băng bay vào tai Âu Dương Vũ, ánh mắt Sở Mạt thoạt qua tia giảo hoạt, lại có chút châm biếm.
Âu Dương Vũ ngẩn người nhiu trán lại, sự tình trước mắt khiến anh ta hoàn toàn không dám tin là thật, tản băng nay biết cạnh khoé người khác rồi ư? Thay đổi này thực sự rất lớn.
“Sếp Vũ, từ từ tiêu hoá nhé! Tôi đi trước đây.”
Đồng Ngữ Lam cười khểnh một cái, vỗ vỗ tay lên bả vai Âu Dương Vũ, rồi xoay lưng đi mất hút.
Tối đến rất nhanh, một số bộ phận của Dị Thừa tổ chức liên hoan thường niên, yêu cầu tất thảy các thành viên đều phải có mặt.
Hầu hết tất cả mọi người đều có cái nhìn không mấy thiện cảm đối với Đồng Ngữ Lam, bọn họ đều cho rằng cô được vào công ty nhờ đi bằng cửa sau, lại còn mặt dày cưa cẩm hai sếp lớn cùng lúc. Chỉ có Từ Lê Na và Lý Lam sẵn sàng đứng ra bảo vệ cô. Cũng vì thế mà ba người họ bị ghẻ lạnh trong một góc khuất, nhưng không sao, chỉ cần không phải chạm trán với thị phi, thì ba người cũng đủ cho một cuộc vui trọn vẹn.
“Có những người tưởng là không dám vác mặt tới cơ? Hoá ra là mặt vẫn dày tới thế!”
Giang Mỹ Lệ cố ý công kích, tuy cô ta không xướng thẳng đích danh, nhưng thông qua ánh mắt của cô ta khiến tất cả những người có mặt đều hiểu được lời nói kia dành cho ai.
Từ Lê Na tức giận định bật lại thì Đồng Ngữ Lam nhanh tay ngăn cản, cô liếc mắt nhìn ngang, khẽ lắc đầu, một giây sau đó, cô thong thả cầm đũa gắp thức ăn cho vào miệng, nhai ngấu nghiến.
“Này, Đồng Ngữ Lam… cô điếc sao?”
Giang Mỹ Lệ giận dữ thét lớn, hai mắt trừng trợn như muốn ăn sống nuốt tươi cô vậy.
“Ồ… hoá ra là cô đang nói tôi à.” Đồng Ngữ Lam mỉm cười, nhẹ nhành đặt đũa xuống bàn, lấy giấy lau đi vết dơ dính trên miệng, sau đó liền quắt đôi mắt sáng lên nhìn Giang Mỹ Lệ. “Lần sau cô muốn nói chuyện với ai thì hãy xướng danh người đó lên, nhiều người thế này biết cô gọi ai mà thưa.”
“Cô chẳng qua cũng chỉ là cái loại cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga thôi, đừng tỏ vẻ như mình là bà chủ thế!”
Giang Mỹ Lệ nhếch môi cười bễu cợt, ai trong công ty cũng đều biết là cô ta tham vọng muốn được ngoi lên làm bà chủ, cho nên khi thấy cô được Sở Mạc ưu ái liền tỏ vẻ không vui, tìm đủ mọi cách để vũ nhục, sỉ mắng cô.
“Tôi thì không tham vọng được như cô, nhưng chủ tịch Sở sẽ không để mắt tới hạng người giống cô đâu!”
Đồng Ngữ Lam cười nhạt, ngẩng đầu nhìn lên, thẳng thừng đáp lại hàng ngàn biểu tình trong đáy mắt Giang Mỹ Lệ.