Đồng Ngữ Lam tiếp tục đi vào bếp, cẩn thận cắt vuông vắn miếng thịt bò mềm mại, rắc lên trên một ít gia vị, sau đó cho lên áp chảo.
Cô vừa lật miếng thịt qua lại vừa lẩm bẩm đầu môi:
“Mới sáng ra đã ăn bít tết thể nào cũng bị táo bón cho xem.”
“Sở Mạc tôi chờ ngày anh bị nghiệp quật.”
Chuẩn bị xong dĩa bít tết, Đồng Ngữ Lam liền quắt ánh mắt sắc lẹm lên nhìn Sở Mạc một cái, chau mày, chu môi thổi phù một hơi, cố ép bao cơn giận xuống đáy lòng, bê thức ăn tới đặt xuống trước mặt anh.
“Sở thiếu gia, mời dùng…”
Sở Mạc liếc nhìn dĩa bít tết trước mặt, tỏ ra không có bất cứ biểu tình gì, thần sắc vẫn lạnh tanh, cũng chẳng hề liếc nhìn Đồng Ngữ Lam lấy một cái.
“Đồ ăn do cô làm thực sự rất khó ăn, tôi đổi ý rồi, tôi muốn ăn cháo ở nhà hàng Hải Hoa ở ngõ 37.”
Lời của anh như sét đánh ngang tai, khiến cô chết sững, phải mất mấy giây mới tiêu hoá được những thông tin trước mặt.
Hai mắt cô sáng rực như đuốc lửa, cơn giận trong lòng cô dường như đang dần tuôn trào, cô rất muốn hung hăng đấm một cái lên mặt người đàn ông, đánh bay sự tự tin bên trên đó.
“Anh còn chưa thử làm sao biết được không ngon.”
“Tôi cho cô ba mươi phút, nếu không có mặt đúng giờ thì chuẩn bị ba trăm đô la tiền phạt đi.”
Sở Mạc hoàn toàn không nói lý, nghiễm nhiên chẳng hứng thú tới biểu tình của cô, giọng nói cũng trở nên cao thâm khó đoán.
“Anh muốn giết người sao? Từ đây tới ngõ 37 đã mất gần ba mươi phút rồi, chưa tính thời gian phải xếp hàng chờ…”
Đồng Ngữ Lam tức điên máu, giọng nói tràn ngập hung khí, tuyệt tình hướng về phía Sở Mạc, chỉ đáng tiếc, trái tim anh được đúc rèn bằng sắt, bằng đồng, vì thế không cách nào xuyên thủng qua được.
“Đã một phút trôi qua… Cô có thể đứng đây cho tới khi hết giờ.”
Sở Mạc liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, giọng nói vừa mang hàm ý khiêu khích, chớp mắt một cái, anh liền cao lãnh nhìn cô, cười nhạt một cái.
Trong lòng Đồng Ngữ Lam loé lên tia hốt hoảng, cô lập tức xoay lưng, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi biệt thự Sở gia.
Vì tắc đường quá lâu nên cô bèn phải xuống khỏi taxi chạy bộ, miệng há hốc thở hổn hển, vẫn không dám ngừng chân. Số tiền phạt lên tới mấy trăm đô, cô kiếm đâu ra cơ chứ!
Rõ ràng là Sở Mạc đang cố ý chơi xỏ cô đây mà!
Suốt cả chặng đường, Đồng Ngữ Lam luôn dán mắt trên đồng hồ đeo tay, chưa bao giờ mà cô cảm thấy thời gian đối với mình lại quý giá tới vậy!
Nóng giận đặt mạnh hộp cháo xuống trước mặt Sở Mạc, Đồng Ngữ Lam vừa thở hừng hực vừa nói: “Cháo của anh, vừa đúng ba mươi phút…”
“Tốt lắm!” Sở Mạc cao hứng gật đầu, liếc mắt nhìn qua vẻ mặt mệt mỏi của Đồng Ngữ Lam, khi bị cô bắt gặp, liền vội vã quay đi. “Cháo cũng nguội rồi, tôi không còn hứng ăn nữa.”
Anh một lần nữa cắm mũi dao sắc nhọn vào lòng Đồng Ngữ Lam khiến cô tức điên người, đôi mắt cô bén nhọn quắt sang nhìn anh, nhưng chỉ nhận lại một nụ cười đầy sự chế giễu. Một giây sau đó, Sở Mạc liền đứng dậy, tiến tới phía sau lưng cô, xoay nhẹ người cô, thuận thế đẩy cô ngồi vào bàn. Anh khom lưng cúi đầu, ghé sát bên bả vai cô thầm thì: “Cô hãy ngoan ngoãn ăn hết chỗ đồ ăn kia cho tôi, không được chừa lại bất cứ thứ gì.”
Hơi thở lạnh tanh bao quanh lấy cả người cô, tựa hồ như cả một ngọn núi băng đổ ập trên lưng cô.
Tuy nhiên, sắc thái biểu tình trên mặt anh nhanh chóng biển đổi, anh mỉm cười nhu hoà, nhẹ nhàng đặt dĩa và thìa vào tay cô, ra dáng một người chồng hết mực yêu chiều vợ, thoạt qua trong mắt anh một tia dịu dàng.
Cả người Đồng Ngữ Lam cảm giác ớn lạnh, thà rằng anh cứ như bình thường, âm lãnh và thâm hiểm, cô đang dần tập quen với điều đó, bất ngờ anh lại thay đổi thái độ khiến cô cảm thấy kinh hãi. Thế nhưng, tất cả nhanh chóng bị cô gạt ra khỏi đầu, nhằm che đậy sự lúng túng, cô liền cúi xuống ăn lia lịa.
Dùng xong bữa sáng, Đồng Ngữ Lam đành một mình lang thang trong sân vườn, ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm, ánh nắng vàng ươm, những cánh hoa tràn đầy màu sắc. Bất giác, trong lòng cô vụt qua tia mất mát, từ bao giờ mà cuộc sống cô lại trở nên gò bó tới như thế này?
Biệt thự Sở gia như chiếc lồng chim khổng lồ, mà cô chính là con chim sẻ nhỏ bị nhốt, rõ ràng có thể nhìn thấy thế giới rộng lớn bên ngoài kia, nhưng lại không cách gì thoát ra được. Nơi đây tuy xa hoa và mỹ lệ, nhưng cô lại chưa từng cảm thấy vui, cũng không hề có lấy một chút hơi ấm nào. Tệ hơn nữa, cô suốt ngày phải đối diện với tên mặt sắt Sở Mạc kia, cứ theo đà phát triển như hiện tại, nếu không phải chết vì cô độc thì cũng chết vì tức điên cho mà xem.
Bầu không khí yên ắng bị dập tắt, một hồi chuông điện thoại reo lên, Đồng Ngữ Lam thở dài một cái, sau đó liền mở ra xem tên người gọi tới, hai chữ “Sở Mạc” như mũi tên chọc thẳng vào mắt cô, cực kì chói chang và đau đớn.
Nhếch mép môi cười nhạt, cô nguyền rủa thành tiếng: “Sở Mạc, anh cũng thiêng thật!”
Mãi tới khi chuông điện thoại sắp kết thúc cô mới nhấc máy, đầu giây bên kia liền vang lên chất giọng lạnh như băng. “Cô làm gì mà nghe máy trễ như thế?”
“Ồ… Sở thiếu gia bận trăm công nghìn việc nay lại có thời gian quan tâm tới tôi sao?” Ngữ âm có mấy phần chế giễu, mấy phần châm chọc, đôi con ngươi đen huyền của cô đảo qua một lượt, ngẩng đầu, nhìn bầu trời trong veo.
“Quan tâm…? Tôi không rảnh…” Sở Mạc cũng nghe ra sự không nguyện ý trong câu nói của cô, hai mắt anh liền híp lại, tỏ vẻ không vui, giọng nói càng nhuốm đầy sắc lạnh. “Ngay bây giờ cô hãy mang xấp tài liệu trên bàn làm việc trong phòng tôi tới công ty.”
“Dựa vào đâu chứ? Tôi đâu phải chân sai vặt của anh.”
Đồng Ngữ Lam cắn răng cắn lợi hồi đáp, bàn tay vô thức bóp chặt lấy chiếc di động, giống như đang cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng.
“Bây giờ thì phải rồi đó.”
Giọng điệu Sở Mạc tràn ngập sự tự tin, lại cực kì khảng khái, phong thái người đàn ông này ngút ngàn như bầu trời quảng đại, tuyệt đối không cho đối phương có cơ hội nắm giữ bất kì yếu điểm nào.
“Hai mươi phút sau tôi muốn thấy tài liệu ở công ty.”
Không cho Đồng Ngữ Lam có cơ hội khước từ, Sở Mạc liền dập máy.
Cô bóp chặt di động trong tay, hung hăng đấm một cú vào trong hư không, trong lòng rõ ràng rất oán hận, nhưng lại không cách gì trả thù gã đàn ông mưu mô kia.