*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tiểu Đông
Beta: Ami Cuteo ><
Từ nhỏ Lộ Tiểu Lộ đã được các bạn học và bạn bè hàng xóm xung quanh hâm mộ, ghen tỵ khi họ biết đến gia cảnh của cô.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ba của Lộ Tiểu Lộ – Lộ Kỳ Vũ là chủ tịch tập đoàn Kỳ Vũ, nhà rất giàu có.
Càng làm cho người ta hâm mộ hơn là cô có một anh trai lớn hơn cô 3 tuổi cực kỳ cực kỳ đẹp trai và một em trai nhỏ hơn cô 2 tuổi cực kỳ cực kỳ xinh dễ thương.
Còn cô thì lớn lên lại rất bình thường, thậm chí chính cô còn có cảm giác hai người này hoàn toàn không phải cùng một ba mẹ sinh ra với cô. Nghĩ đến tính cách của hai người này, cô lại càng cảm thấy mình tuyệt đối không lớn lên trong cùng một hoàn cảnh với bọn họ. Thật ra cái ý nghĩ này của Lộ Tiểu Lộ rất chính xác, chẳng qua do cô không biết mà thôi. Bởi vì khi cô còn nhỏ thì đã được nhà họ Lộ nhận nuôi. Những người biết chuyện này ngoại trừ ba mẹ nuôi của cô ra thì cũng chỉ có ông anh lớn hơn cô ba tuổi kia thôi.
Cô nhớ lại lúc mình còn nhỏ, thật ra đó là một đoạn thời gian đầy máu và nước mắt của cô, vì cô bị hai anh em kia bắt nạt đủ đường.
Sinh nhật 5 tuổi của Lộ Tiểu Lộ năm ấy.
Lộ Tư Hiên tám tuổi, Lộ Tư Thần ba tuổi.
Cô chú nhà họ Lộ tặng cô đủ loại thức ăn ngon và đồ chơi tốt, nhưng thứ cô thích nhất chính là một hộp bánh ngọt vị hoa quả, bên trong có mười mấy vị đặc biệt, ăn rất ngon.
Hai mắt cô sáng lên, cầm một cái bánh vị nho chuẩn bị ăn, vừa định cho vào miệng thì lại thấy Lộ Tư Thần đứng ở bên cạnh cô, chớp đôi mắt to ngập nước mà các bạn học nữ rất hâm mộ, nũng nịu nói: “Chị, Tư Thần thích vị nho”.
Lộ Tiểu Lộ đang há miệng, nhìn thoáng qua đôi mắt đen phát sáng phảng phất sắp tràn đê đến nơi của Lộ Tư Thần, nhìn đôi mắt long lanh này tâm can của cô mềm nhũn thành một bãi nước.
Cuối cùng cô lưu luyến mà ngậm cái miệng nhỏ nhắn lại, đưa bánh có vị nho cho Lộ Tư Thần.
“Được rồi, được rồi, chị tặng cho Tư Thần ăn”.
Tưởng rằng nhất định Tư Thần sẽ rất vui vẻ, kết quả khi Tư Thần cầm chiếc bánh ngọt vị nho rồi lại trừng đôi mắt nhỏ nhìn chăm chú vào trong hộp bánh ngọt có các loại vị bên trong.
Lộ Tiểu Lộ cảm thấy lòng mình như bị dao cắt, cô suy yếu hỏi: “Tư Thần còn muốn nữa sao?”
Lộ Tư Thần quay đầu nhìn cô, bộ dạng rất tủi thân: “Tư Thần không ăn, đó là quà sinh nhật của chị, Tư Thần chỉ cần một cái này là được rồi”.
Ai nha, bộ dạng tủi thân sắp khóc đến nơi kia làm cho người ta trìu mến, còn hiểu chuyện như vậy, cuối cùng làm cho Lộ Tiểu Lộ thông suốt, cô lập tức đem hộp bánh giao cho Lộ Tư Thần: “Tư Thần ăn đi, chị không muốn ăn nữa. Chị lớn hơn so với Tư Thần, vốn nên chăm sóc Tư Thần”.
Kết quả là sau khi Lộ Tư Thần cầm hộp bánh, ánh mắt ủy khuất lập tức biến mất, không thèm nhìn Lộ Tiểu Lộ, cũng không nói lời cám ơn, cầm theo chiến lợi phẩm của mình tung tăng đi mất.
Lộ Tiểu Lộ chỉ có thể trợn tròn hai mắt nhìn nó đi xa, cô nhìn thoáng qua những thứ còn lại, may mà còn có sáo Ba Bỉ Oa Oa mà dì cho cô, cô cảm giác được như vậy là đã đủ thỏa mãn rồi.
Không còn cách nào, Lộ Tiểu Lộ chính là một đứa nhỏ rất dễ dàng thỏa mãn, rất hiền lành.
Nhưng mà đột nhiên Lộ Tư Hiên đẹp trai lại chắn trước mặt cô.
Hai tròng mắt đen nhánh của nó không hề chớp lấy một cái mà chỉ nhìn chăm chú cây sáo trong tay Lộ Tiểu Lộ, rồi lộ ra một nụ cười đặc biệt dịu dàng: “Tiểu Lộ, đưa cái này cho anh đi, anh giữ giúp em”.
Dùng đầu ngón chân cũng biết nhất định là anh trai muốn cướp thứ này từ chỗ cô rồi đưa cho bạn gái của anh chơi đùa, anh trai nhỏ như vậy nhưng bạn gái cứ một người tiếp một người đổi đi đổi lại. Đối với chuyện này, Lộ Tiểu Lộ vẫn rất khinh bỉ anh trai của mình.
Cô không chút nghĩ ngợi nói: “Không cần”.
Thấy mình bị cự tuyệt, đột nhiên Lộ Tư Hiên nheo hai mắt đẹp của mình lại, giây tiếp theo, nó cướp lấy cây sáo trong tay cô, còn uy hiếp nói: “Muốn cũng phải đưa, không muốn cũng phải đưa!”
Lộ Tiểu Lộ thấy vậy lập tức đỏ hai tròng mắt, muốn há mồm khóc lớn.
Lộ Tư Hiên rất thong thả khom lưng, nghiêng đầu đến bên tai cô, sau đó nhẹ giọng mở miệng: “Nếu như em dám khóc, anh sẽ ném hết toàn bộ quà của Lý Mộc tặng anh, em cảm thấy, để cho em ấy khóc hay em khóc thì tốt hơn đây?”
Nghe vậy, Lộ Tiểu Lộ lập tức cố gắng ngậm miệng lại, bạn tốt của cô không nhiều lắm, nhưng bạn tốt nhất Lý Mộc lại rất thích anh trai của cô, cho dù anh trai của cô rất hư.
Nhưng cô không muốn thấy Lý Mộc khóc. Thế là Lộ Tiểu Lộ thiện lương nghĩa khí lại một lần nữa bị lợi dụng rồi.
Đương nhiên, đây chỉ là nhớ lại một phần nho nhỏ, vẫn còn rất nhiều rất nhiều lần cô bị bắt nạt nữa, chẳng qua cô không đành lòng nhớ lại thôi.
Đến khi lên đại học, thật vất vả cô mới có cơ hội có thể trốn khỏi phạm vi khống chế của hai anh em nhà mình, kết quả lại bị anh trai nham hiểm đổi nguyện vọng thành trường đại học gần nhà.
Theo Lộ Tư Hiên nói chính là: “Tiểu Lộ, nghĩ muốn thoát khỏi tầm mắt của anh sao, trừ phi em không phải em gái của Lộ Tư Hiên anh”.
Lộ Tiểu Lộ bi ai nhìn giáo sư đang hăng say giảng kinh tế học trên bục giảng, kinh tế học buồn tẻ như vậy mà ông ấy cũng có thể nói thành thế kia, vị giáo sư này cũng thật lợi hại.
Nhắc đến chuyện chọn khoa cô học cũng là do anh trai chọn, nói là sau này muốn cho cô đến công ty của cha giúp đỡ công việc. Đến cả quyền lợi lựa chọn cô cũng không có.
Từ nhỏ đã bị bắt nạt, lớn lên cái tính nhát gan của Lộ Tiểu Lộ đã đạt đến một loại cảnh giới rồi, loại nhát gan này có xu thế tăng mạnh và có lẽ sẽ vẫn kéo dài đi xuống. Nghĩ tới đây cô oán hận mà cắn răng, cơ hội duy nhất chính là bắt được học bổng hằng năm của trường học, chỉ cần hai năm liên tục đạt được loại ưu tú là cô có thể ra nước ngoài rồi.
Nghĩ tới đây, cô lại bắt đầu cố gắng tập trung tinh thần nghe giáo sư giảng bài.
Một lúc sau, điện thoại di động bỗng dưng rung như động đất, lấy ra nhìn qua, đó là điện thoại của chủ nhiệm lớp Lộ Tư Thần. Cô hơi đau đầu, lặng lẽ đi ra ngoài.
Hiện tại, cha mẹ đã ra nước ngoài định cư rồi, họ giao hết công ty cho Lộ Tư Hiên. Lộ Tư Hiên tuổi còn trẻ, cũng đã tốt nghiệp tiến sĩ, sau khi tiếp nhận công ty lập tức áp đảo toàn bộ những đối thủ cạnh tranh, thực lực có thể sánh ngang cùng tập đoàn đứng đầu Thần Tâm.
Còn cô thì nhận hết bi kịch, một bên học đại học một bên bị Lộ Tư Hiên ra lệnh phải làm bảo mẫu của học sinh trung học Lộ Tư Thần.
“Chào em, em là chị của Lộ Tư Thần phải không, tôi là chủ nhiệm lớp của em ấy, em trai em đột nhiên phát sốt, em mau tới trường học đưa em ấy đi bệnh viện đi, giáo viên y tế ở trường nói, tình huống này nằm viện sẽ tốt hơn”.
“Vâng, em tới ngay”.
Nghe tin em trai mình đổ bệnh, Lộ Tiểu Lộ bắt đầu khẩn trương, cũng không quan tâm còn đang là giờ lên lớp, lập tức chuồn ra khỏi trường, đi tới trường của Lộ Tư Thần.
Bây giờ Lộ Tư Thần đã mười tám tuổi rồi, khuôn mặt so với con gái còn xinh đẹp hơn, quyến rũ đến nỗi không thể chịu đựng được, hơn nữa hắn còn có vóc người thon dài hoàn mỹ có thể so sánh với người mẫu, tự nhiên dẫn tới một đống hoa đào trong trường học.
Xem đi, xem đi, giờ phút này phòng y tế bị một đám nữ sinh vây kín, chẳng lẽ bọn họ không phải lên lớp sao?!
Lộ Tiểu Lộ đẩy một bạn học nữ ra, rồi lại đẩy thêm một bạn học nữ nữa, lại đẩy thêm một người nữa…
Thế là rước lấy công kích của chúng nữ sinh.
“Bạn làm gì vậy, muốn thăm Lộ Tư Thần thì phải xếp hàng, ra đằng sau xếp hàng đi, chen cái gì mà chen”.
“Đúng đúng, chen cái gì mà chen, đúng là không có văn hóa”.
Lộ Tiểu Lộ trợn tròn mắt, cái gì mà văn hóa với không văn hóa, cô lại bị một bạn học nữ ăn mặc một chút cũng không giống nữ sinh trung học có văn hóa dậy bảo.
Thế là cô quyết định giáo dục bạn nữ sinh trang điểm lòe loẹt này thật tốt.
“Bạn học này…”
Bỗng dưng phía sau, một giọng nói quen thuộc rất dễ nghe nhưng giờ đây nghe lại có chút ốm yếu truyền vào trong lỗ tai của cô.