Khánh Băng bước vào nhà, bỗng dưng thấy căn nhà sao im lặng đến khó chịu như thế... phải chăng đang thiếu bóng dáng của ai đó, thiếu giọng nói của ai đó, thiếu nụ cười của ai đó... liệu rằng cô sẽ chịu đựng cái cảnh thiếu vắng người cô yêu đến bao lâu??? cô đang dự đoán tình yêu của 2 người họ sẽ bị phản đối, ừ thì đang có 1 người... à mà không phải 1 mà là hàng trăm người đang phản đối tình yêu chân thành của họ, thì ra ở trên đời này không có khái niệm là yêu đúng người, yêu chân thành và yêu bằng tất cả con tim... mà trên đời này có khái niệm là không cần đúng người miễn yêu đúng giới tính là được.
Cảm giác trống trải trong căn nhà này thật đáng sợ, thời gian như đang thách thức con người vậy... 1 phút cứ như là 1 ngày... sao thời gian nó chẳng chịu nhanh hơn? cái cảm giác 2 tiếng này sao nó dài miên man đến thế... dài đến vô tận, thời gian này khiến cô mệt mỏi thân xác lẫn tâm hồn... cô tựa đầu vào chiếc sofa mệt mỏi chìm vào giấc ngủ... trong giấc mơ, cô thấy mình và Tuệ Lâm đang vui đùa khắp nơi, tay họ luôn đan chặt vào nhau... những nụ cười hạnh phúc luôn nở trên môi họ... bỗng dưng có đôi bàn tay nào đó lôi người cô yêu đi mất khỏi bàn tay nhỏ bé của mình, cô hốt hoảng chạy theo... sao chạy mãi mà chẳng đuổi kịp người cô yêu, cô không đủ sức, cô mất sức hoàn toàn... cô gục ngã giữa con đường rộng lớn, mọi người cứ qua lại tấp nập nhưng chẳng một ai dừng lại hỏi cô hay giúp đỡ cô đuổi theo người mình yêu... cô lo sợ, hoảng hốt và đau đớn gào khóc...
- Lâmmmmm (cô hét lớn, mở toang đôi mắt... hai hàng nước mắt rơi ra từ khóe mi)
- Thì ra chỉ là mơ... là mơ thôi... không sao cả!!! (Cô trấn an bản thân mình)
Đưa tay vào túi lục tìm chiếc điện thoại nhưng không thấy, mở chiếc túi xách cũng chẳng thấy đâu... cô thấy khó chịu cảm giác hồi hộp đang dâng lên, chẳng phải sợ mất chiếc điện thoại... nhưng cô sợ có tin nhắn của "người nào đó" gửi nhưng mình không nhận được thì dĩ nhiên " người đó" sẽ lo lắng... ting ting chiếc chuông tin nhắn quen thuộc reo lên nhanh chóng thu hút sự tìm kiếm khiến cô nhìn sang, chiếc điện thoại nằm dưới phía ghế sofa
- Cô... cô sao rồi, nhà có chuyện gì thế?
- Cô đang bận sao?
- Cô à... cô nhận được tin nhắn không? đừng làm em lo...
- Cô em qua cô ngay!!!
những tin nhắn liên tục lo lắng hỏi han cô như thế còn chưa tính hàng chục cuộc gọi, cô thấy nhẹ nhõm khi nhận được những tin nhắn và những cuộc gọi từ " ai đó" cô vội vàng nhấn vào số vừa gửi tin cho mình gọi lại... những hồi chuông reo, vẫn bài hát quen thuộc mà cả 2 người cùng làm nhạc chuông lẫn nhạc chờ, sao cô chẳng còn quan tâm đến lời bài hát và giai điệu đó nữa... cô cần nhất lúc này là giọng nói của Tuệ Lâm... giai điệu bài hát đã bị ngắt giữa chừng
- Cô, cô sao vậy? cô có sao không? có chuyện gì không? ( Tuệ Lâm lo lắng hỏi dồn dập khiến cô không kịp trả lời cũng chẳng kịp mở đầu câu nói " alo")
- Cô đây... cô không sao, lúc nãy cô chỉ ngủ quên... điện thoại rơi xuống ghế sofa nên cô chẳng hay. Em vẫn ổn chứ? ( giọng Khánh Băng vẫn nhẹ nhàng và đều đều như thế)
- Không sao, em ổn mà. À lúc nãy cô nói có chuyện gia đình... chuyện gì thế? (Tuệ Lâm lo lắng hỏi)
- Cô nghĩ... chắc có lẽ là chuyện của em và cô... không sao... cô cũng sẽ mạnh mẽ vượt qua như em mà... (Cô mỉm cười)
Cô luôn giữ giọng nói đều đều trong điện thoại để người nghe luôn an tâm và tin tưởng ở mình... người con gái tuổi 24 ấy chẳng bao giờ để người khác biết tâm tư, sự lo lắng và sợ hãi bên trong mình.
- Cô mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là một cô gái... đừng cố gồng mình chịu đựng... em hiểu cô hơn bất kì ai mà... xin lỗi... em vô dụng không bên cạnh cô được trong những lúc thế này... nếu có thể em sẽ qua vs cô nhé? cố lên nhé? ( giọng nói từ trầm lắng đến dịu dàng quan tâm)
cô ấy lúc nào cũng vậy... luôn luôn tỏ ra mình là một người mạnh mẽ... nhưng mạnh mẽ đến đâu cô ấy cũng chỉ là con gái... gạt được người xung quanh nhưng chẳng thể nào gạt được chính bản thân mình và nó... bởi vì hơn ai hết nó là người có thể nhìn thấu được nỗi lòng cô chỉ bằng ánh mắt sầu muộn của cô... những người yêu nhau luôn như thế... sẽ dễ dàng thấu hiểu được họ đang nghĩ gì.
- Đừng lo... cô làm được mà...
Ting tong... (chuông cửa reo lên)
- A... cô tắt máy nhé? có người ấn chuông... chắc là ba mẹ...
- Khi nào xong thì gọi ngay cho em nhé... bye
cô tắt máy và bước ra cửa, đúng như cô đoán người ấn chuông cửa là ba mẹ mình... cô nhìn họ mỉm cười giấu đi sự lo lắng của mình.
- Ba, mẹ...
- Vào nhà đi, ba muốn nói chuyện vs con!
Khuôn mặt ông Hải Đăng nghiêm nghị, không nở một nụ cười, ngay những lúc chuyện rắc rối thế này thì làm sao ông có thể nở một nụ cười? lại càng không thể nào mang giọng điệu yêu thương dịu dàng như tính cách thường ngày của ông để nói vs cô.
- Vâng... (Khánh Băng nhỏ giọng)
- Vào đi con (giọng mẹ cô mang âm điệu yêu thương, bà mỉm cười nhẹ nhàng như trấn an tinh thần cho con mình)
rất lâu rồi, cô mới thấy được nụ cười dịu dàng và trìu mến của mẹ, nụ cười ấm áp đến yên lòng.
Họ im lặng bước vào phòng khách, bầu không khí ngột ngạt chẳng khác gì so vs nhà Tuệ Lâm... cô đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận những lời trách mắng nặng nề gây tổn thương, rất lâu rồi cô đã mang vẻ yếu đuối dẹp sang một góc xó, tạo cho bản thân mình một màn chắn... màn chắn giữa ranh giới của sự yếu đuối và mạnh mẽ... màn chắn ấy dày dặn đến mức chẳng một ai có thể dễ dàng phá vỡ được màn chắn ấy, cho đến khi cô gặp được nó... những mạnh mẽ, hàng chục bức tường cô xây cao ngất ngưỡng để có thể che đi sự yếu đuối của chính mình, cũng bị nó phá vỡ một cách dễ dàng, người con gái bị người khác cho là vô cảm ấy cuối cùng cũng đã có cảm xúc, cảm xúc mãnh liệt của tình yêu... khuôn mặt và nụ cười tựa như thiên sứ của nó làm tim cô nhãy tưng bừng. Cô vẫn luôn tự hỏi... làm thế nào một cô bé hời hợt vs mọi người như nó cũng có thể hiểu được tất cả những đau thương trong lòng cô, ngay cả những điều cô chưa kịp nói... nó cũng đã thấu được tận tâm can.
- Con nói đi... (ông Hải Đăng ngồi đối diện cô, 2 tay đan chặt, vẻ mặt điềm tĩnh chẳng có chút cảm xúc nào)
- Dạ?? nói gì ạ???
- Những gì con cảm thấy cần thiết (ánh mắt ông nhìn thẳng vào đôi mắt buồn xa xăm của con gái mình, giọng nói vẫn trầm ấm và đều đều như thế)
- Trước hết con muốn nói là... chúng con không có lỗi... nếu ba nói rằng đó là lỗi của chúng con thì con không cần phải nói tiếp đâu ạ...
- Con vẫn là đứa kiệm lời như thế. Cứ nói tiếp đi... ba vẫn đang nghe! (ông Hải Đăng đã quá hiểu đứa con gái của mình, cho dù ông có ép buộc đó là lỗi của cô đi chăng nữa cô sẽ chẳng bao giờ nhận nếu biết mình không sai)
- Biết phải nói thế nào để cho ba, mẹ hiểu đây? (cô hạ thấp giọng)
- Con và cô bé ấy... là thật sao? Hay chỉ là hiểu lầm? (giọng ông Hải Đăng vẫn điềm tĩnh và nhẹ nhàng)
- Là... thật ba ạ... chúng con đã bắt đầu cũng hơn 3 tháng rồi, tình cảm giữa chúng con là chân thật, xuất phát từ tình cô trò, tình bạn... cho đến tình yêu... không phải là rung động nhất thời con mong ba mẹ hiểu và không phản đối tình cảm của chúng con... được không ạ?
- Mẹ vẫn không hiểu... vì sao thế giới ngoài kia có bao nhiêu người con trai tốt, bao nhiêu người đẹp trai, phong độ, sự nghiệp vững vàng, có thể lo cho con đến suốt đời... tại sao lại không chọn họ, mà lại yêu một cô bé nhỏ hơn mình... có thể cô bé ấy chưa chính chắn cũng nên...
- Mẹ cũng đã nói đó là tình yêu thì làm sao có thể cãi lại được? yêu một người làm gì có lý do hả mẹ? còn vì sao con không chọn những chàng trai, khôi ngô tuấn tú, sự nghiệp thăng hoa... thì con chỉ biết trả lời vs ba mẹ rằng... Con Đồng Tính... và con không cần dựa dẫm vào bất kì một ai cả, con có thể tự nuôi lấy bản thân... con không còn nhỏ để người khác phải chăm lo cho mình.
- Thật ra... mẹ đã biết từ lâu rồi, từ ngày con nằm viện. Ban đầu mẹ không thể nào chấp nhận sự thật... mẹ đã quỵ ngã và phải đến bác sĩ tâm lý ngay lập tức, nhưng mẹ đã nói dối con rằng mẹ có việc gấp...
- Mẹ... ( Khánh Băng nhìn mẹ mình đôi mắt rưng rưng)
- Mặc dù lúc đó mẹ đã nói chuyện vs bác sĩ tâm lý, họ cũng đã nói đó không phải là bệnh, cũng chẳng phải là thần kinh có vấn đề hay gì cả... đó chỉ là xu hướng tình cảm của con khác biệt, họ đã nói vs mẹ rất nhiều... đồng tính vẫn là một người bình thường, chỉ khác ở xu hướng tình... dục và đó không phải là bệnh... nên ủng hộ và để con sống thật vs giới tính của mình... đừng can ngăn hay ép buộc để xãy ra tình cảnh xấu nhất. Mẹ dần hiểu ra... và mẹ không ngăn cấm con hay phản đối gì hết... đó là tình cảm, là hạnh phúc của con... mẹ không có quyền cấm đoán... chỉ mong rằng con mình hạnh phúc là đủ... ( hai hàng nước mắt của bà Mỹ Hà rơi xuống, không phải là giọt nước mắt của đau thương, mà là nước mắt của sự thấu hiểu, rồi bà mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười của bà ấm áp, dịu dàng, khiến hai hàng nước mắt của cô cũng rơi theo từ bao giờ, cô ôm chặt bà mỉm cười trong hạnh phúc)
Ông Hải Đăng nãy giờ cũng im lặng lắng nghe và thấu hiểu những gì bà Mỹ Hà đã nói.
- Ba chỉ còn mỗi mình con là đứa con duy nhất của ba mẹ, con cũng là đứa mà ba, mẹ thương nhất... ba cũng chẳng có ý định gì để phản đối con cả... thật ra con là cô gái tốt, đối vs ba thì... con là cô gái tuyệt vời... thế nên con xứng đáng nhận được hạnh phúc, con chẳng cần phải lo lắng ngoài thế giới có bao nhiêu người phản đối tụi con... chỉ cần con biết... ba mẹ luôn luôn lúc nào cũng bên cạnh và ủng hộ con là đủ rồi... cố gắng mà gạt đi những lời cay độc từ họ, cố gắng mà hạnh phúc để người khác ngưỡng mộ con yêu nhé!!! (người đàn ông quyền lực biết bao nhiêu người sợ hãi thì đối vs gia đình ông lại là người đàn ông ôn nhu, dịu dàng, và cưng chiều vợ con hết lòng... người đàn ông luôn luôn là một người chồng hoàn hảo của vợ, người cha tuyệt vời của con)
- Ba... Mẹ... Con.... Con cảm ơn ba mẹ nhiều lắm... (cô ôm chặt ba mẹ của mình vào lòng chẳng biết nói gì nữa, cô khóc như một đứa trẻ)
Nếu cô là đứa trẻ thì cô là đứa trẻ hạnh phúc nhất trong gia đình này, còn ở tuổi 24 này... cô là một cô gái hạnh phúc nhất thế gian này... mấy ai có thể chấp nhận và ủng hộ con cái của họ sống thật vs giới tính của chính mình?
- ------------------------------------------
Tuệ Lâm nằm im lặng trong căn phòng, nước mắt không tự chủ mà rơi, cảm thấy không được ba chấp nhận đã là đau lòng, nhưng đau lòng hơn khi ông ấy chẳng chịu hiểu mà lại còn nói những từ khó nghe như đang lấy dao đâm thủng vào trái tim mình. Càng nghĩ lại càng tức, càng tức thì đôi bàn tay tự động cum lại thành nắm đấm dùng hết sức dọng mạnh xuống giường, chẳng hề hấn, chẳng phát ra tiếng âm thanh nào để có thể dễ chịu hơn, đôi mắt hừng hực lửa giận tiến về phía bàn học lấy tay quơ một loạt tập sách xuống bàn, tiến lại gần bàn trang điểm quơ tay mọi trang sức, nước, hoa, tất cả đều vỡ toang thành từng mãnh vụn, đèn ngủ cũng tan tành, chiếc laptop bị đập vỡ màn hình và bẻ gãy ra làm 2 mảnh nằm 2 nơi không thương tiếc
- MUỐN BỆNH HOẠN CHỨ GÌ... THÌ LÀM CHO ĐÚNG BỆNH HOẠN (Tuệ Lâm hét lên, đập phá điên cuồng, mọi thứ trong phòng đã bị vỡ tung khắp nơi)
- Lâm... bình tĩnh lại, bình tĩnh lại con ơi... mở cửa cho mẹ đi con... (Bà Hà Thanh lo sợ con mình sẽ làm gì dại dột)
- ... ( tiếng đập đồ vẫn vang lên đều đều)
- Mẹ xin con... mở cửa cho mẹ đi con... dừng lại đi... dừng lại mở cửa cho mẹ đi mà... ( bà đứng trước cửa phòng khóc lóc)
- Lâm à! Mở cửa đi, là chị đây... em có muốn nói chuyện vs chị không? (Minh Tuệ giọng dịu dàng bên cánh cửa chờ đợi âm thanh đáp lại)
- Em không muốn gặp ai hết, biến hết đi *xoảng* ( Tuệ Lâm đập vỡ chiếc lọ đựng những ngôi sao nhỏ mà nó từng nâng niu, yêu thích đến nhường nào)
- Con mở cửa đi Lâm... mặc dù ba con không đồng ý... cũng còn có mẹ và chị con mà)
Đáp lại những lời năn nỉ của bà mẹ đang đứng trước cửa phòng ấy, lại là âm thanh của những đồ vật bị vỡ mà chẳng có lời nào đáp nào của nó. Ông Hải Đăng lên tiếng
- NGỪNG NGAY CÁI TRÒ ĐẬP PHÁ ĐIÊN CUỒNG CỦA CON LẠI ĐI (Ông Hải Đăng nãy giờ im lặng cuối cùng không chịu nổi lại hét lên từ phía nhà dưới)
- ... *Xoảng*
Tuệ Lâm không trả lời nhưng tiếng xoảng lớn đến mức khiến mọi người đều giật mình, đột nhiên tim bà Hà Thanh lại nhói lên, lòng lo lắng đến phát hoảng, bà vội vàng đập cánh cửa thật mạnh, ông Hải Đăng vội vã chạy thật nhanh lên lầu, 3 người kêu cửa Tuệ Lâm dữ dội, thấy không ổn Minh Tuệ vội chạy xuống nhà tìm chìa khóa
1 phút trôi qua mà như 1 tiếng, bà Hà Thanh đập cửa mạnh hơn, trong lòng ông Hải Đăng bắt đầu lo lắng và dẫy lên một nỗi sợ vô hình... ông lùi ra xa đạp cánh cửa thật mạnh, chẳng hề hấn gì... nó cũng vững chắc như cách mà ông kiên định giữ cái điều mà ông cho rằng là tốt cho con gái bé nhỏ của mình, lần thứ 2, rồi thứ 3 cũng chẳng thể nào làm cánh cửa bật mở được, chợt nhận ra rằng ông đã già thật rồi, người đàn ông ngoài 50 tuổi ấy có nét đượm buồn trong ánh mắt ấy tự dưng rơi vài giọt nước mắt...
- Con ơi... con không thể có gì được... (ông Hải Đăng thầm nghĩ)
- Có rồi, có chìa khóa rồi (Mình Tuệ chạy thật nhanh lên căn phòng của em gái mình)
Chạy đến trước phòng, chị nhanh tay mở cánh cửa nhưng không thể nào nào bình tĩnh để có thể mở cánh cửa một cách nhanh chóng mà lòng lại không lo lắng, tay không run, khi đứa em gái bé nhỏ của chị đang ở trong phòng... Tuệ Lâm là đứa em mà chị yêu thương nhất, chị có thể làm tất cả để nó vui, có thể yêu thương nó hết mực... vs chị nó là người mà chị ở bên cạnh nhiều nhất, có thể nói... nó là người chị thương nhất trong gia đình. Cuối cùng cũng mở được cánh cửa, bà Hà Thanh vội chạy nhanh vào bên trong, ông Hải Đăng cũng nhanh chân chạy vào... mọi thứ vỡ tan tành, vội lia mắt về phía Tuệ Lâm, tay nó đầy máu ngồi trên giường một cách im lặng, bên cạnh chiếc chiếc giường là chiếc gương đã vỡ toang khiến mọi người hoảng sợ chạy đến bên cạnh nâng cánh tay nó lên
- Trời ơi, tay con... tay con nhiều máu quá... (giọng bà Hà Thanh run run, và rơi vài giọt nước mắt)
- Mẹ... (Tuệ Lâm ngất trên vai mẹ mình)
- Tuệ, con chuẩn bị xe đưa em con đến bệnh viện nhanh lên ( ông Hải Đăng giọng lo lắng nói lớn)
- V...Vâng! (Minh Tuệ nhìn đứa em gái của mình tự dưng lại thấy thương em nhiều hơn, trong thâm tâm lại trách ba mình quá ích kỉ)
- -----------------------------
sorry vì đã đợi mọi người đợi lâu!!!