Về tới nhà Tuệ Lâm mở cửa còn Khánh Băng đi thẳng lên phòng đóng cửa lại không nói gì, không quan tâm mọi thứ xung quanh chỉ im lặng mà khóc, nó vội vàng chạy lên thấy cô đóng cửa nó gõ cửa hỏi
- Cô ơi... Lâm vào vs cô nhé?
- ...
- Cô ơi!!!
- ...
- Vào đó nha?
Tuệ Lâm mở cửa vào thấy Khánh Băng đang đắp chăn kín người nó chạy lại mở chăn ra
- Cô, đừng như thế chứ đã hứa là không giấu Lâm cái gì mà?
- ...
- Cô không nghe Lâm nói sao? Nói cho Lâm nghe đi... được không?
- ...
- Làm ơn đi... đừng như thế nữa, mẹ bay có việc gấp mà...
- Không... không phài chuyện đó (vừa nói vừa khóc)
- Vậy chứ chuyện gì? Thằng đó làm gì cô à?
- Không có!
- Chứ làm sao cô khóc?
Im lặng 1 hồi rồi Khánh Băng nói
- Lúc nãy cô bước vào bàn... cô nhìn thấy từ đằng sau của 1 người giống... anh trai, rất giống... đến khi quay lại thì là David người mà cô không quen biết, cũng chưa từng gặp bao giờ...
- Vậy là lại nhớ anh trai???
- Ừm... cô đã quên thì tại sao lại làm cô nhớ đến chứ? Nhìn từ đằng sau giống lắm, rất giống... và cô lại hi vọng rằng là anh ấy, hi vọng rằng anh ấy sẽ trở về... cái cảm giác lúc gặp David tay chân cô như không cử động nổi... rồi khi nhìn thấy mặt lại làm mọi thứ hi vọng của cô tắt dần đi...
- Anh trai cô là người thế nào? Và anh ấy bị tai nạn ra sao?
- Anh ấy lớn hơn cô 6 tuổi, là người thương cô nhất, quan tâm tâm cô nhất, lắng nghe cô nhất, đi đâu cũng đi cùng nhau... ba, mẹ không có thời gian giành cho cô và anh có nhiều lần cô bệnh rất nặng phải nhập viện gấp, vì cơ thể cô rất yếu thường xuyên làm bạn vs bệnh viện rất ít nói, lại không có bạn nên anh ấy mới đặc biệt thương cô nhiều hơn và lúc nào cũng chăm sóc cô, dù anh ấy bận công việc giúp ba điều anh công ty, nhưng chỉ 2 anh em nên anh ấy đặt hết tình cảm vào cô, không khi nào bận vs cô. Khi cô 18 tuổi, cô đã có 1 người bạn rất thân cô ấy và anh 2 người yêu nhau và cả 3 đi đâu cũng có nhau có 1 lần cả 3 sang Paris chơi và đi công tác cùng ba mẹ. 2 người họ có cùng 1 sở thích là đua xe, nên khi có 1 đoàn đua xe mời tham gia thì cả 2 rất sẵn sàng mà cùng tham gia, nhưng không may trên đường đua anh ấy bị lạc tay lái mà té xuống vực núi. Mọi người thấy vậy liền chia nhau tìm đến khi thấy thì... người bạn của cô đã chết tại chỗ
Nói tới đó Khánh Băng nước mắt cô lại đua nhau rơi, Tuệ Lâm lại hỏi
- Còn... anh trai? Anh ấy cũng vậy à?
- Không, mọi người không tìm được anh ấy... vã lại ở đó có 1 thác nước rất lớn, mọi người xuống tới chân thác mà chẳng tìm được... nên cảnh sát đã kết luận rằng khi anh ấy rơi xuống đây có thể do bất tỉnh và chết trên dòng thác và trôi đến 1 nơi nào đó.
- Chắc gì anh ấy đã mất... biết đâu anh ấy vẫn còn sống và lạc đến nơi nào thì sao?
- Hoàn toàn không thể, nếu còn sống 6 năm qua anh ấy sẽ tìm về nhà... càng không thể hơn... khi chiếc mũ bảo hiểm của anh ấy bị rơi ra... thì làm sao sống được khi rơi từ trên vực núi cao toàn dóc đá...
Khánh Băng không kìm được những giọt nước mắt cô đành khóc lớn lên như 1 đứa trẻ bị giật kẹo vậy, Tuệ Lâm thấy vậy lấy tay lau nước mắt cho cô rồi ôm vào lòng dỗ dành như 1 đứa trẻ
- Nín đi, đừng khóc nữa có Lâm ở đây rồi... nếu không có ai quan tâm cô, không ai lắng nghe cô, không ai thương cô, không ai đi cùng cô... thì có Lâm, Lâm sẽ làm tất cả những việc của anh cô, kể cả việc anh ấy không làm được là yêu cô thì Lâm cũng làm được...
- Lâm... Cảm ơn Lâm... Cô cần Lâm...
- Bây giờ nín nhé, không khóc nữa nhé?
- Ừm... không khóc nữa!
- Hứa vs Lâm từ hôm nay mặc cho ai có giống, có nhắc gì về anh trai và cô bạn thân cũng không khóc nhé?
- Ừm... không khóc nữa...
- Hứa chứ! Phải nói là hứa!
- Ừm... cô hứa!
- Tốt rồi, vậy giờ đi tắm thay đồ đi rồi ngủ nhé!
- Thôi, không muốn đứng dậy đâu... lười lắm, ngủ thế này mai sáng rữa mặt luôn!
- Không được... hư da đó, sẽ xấu lắm lúc đó không ai yêu đâu nhé!
- Mặc kệ, lười rồi không ngồi dậy đâu. Không thì nằm đây cho Lâm tẩy trang cũng được mà nhỉ?
- Cô gái này... sao lười thế hả?
- Ừm... thế đó!
- Thế nằm đó đi!
- Đi đâu vậy?
- Thì tui đi lấy đồ tẩy trang cho mấy người, chẳng lẽ để như thế ngủ à?
- Dễ thương ghê luôn á!
Tuệ Lâm lấy khăn giấy ướt ngồi xuống kế Khánh Băng rồi lau nhẹ nhàng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, cô nhắm mắt mỉm cười nụ cười dần lắng xuống rồi chìm vào giấc ngủ. Khi không còn phấn son trên khuôn mặt cô, nó lại ngồi đó thật lâu chỉ để ngắm nhìn khuôn mặt không cần makeup mà vẫn đẹp như thiên thần của cô tâm sự mà không cần cô nghe
- Cô... dù thế nào đi chăng nữa cô phải mạnh mẽ lên, quên tất vả những chuyện cũ đi được không? Nhìn cô như thế này Lâm có vui vẻ gì đâu... mỗi lần nhìn giọt nước mắt cô rơi Lâm lại càng đau hơn... vì Lâm vô dụng đến mức chỉ ngồi đó để lắng nghe mà chẳng làm gì để cô hết buồn... Lâm ghét cô như thế này...vì cô chẳng phải đã hứa là sẽ không khóc rồi sao? Sao lại rơi nước mắt chứ... cô ơi!!! Mạnh mẽ lên được không như thế này Lâm sẽ đau.
Tuệ Lâm nói rồi nằm xuống bên cạnh Khánh Băng hôn nhẹ lên trán cô, rồi nằm cạnh cô ôm cô thật chặt vỗ nhẹ vào lưng cô như muốn an ủi, và muốn nói rằng nó hiểu mọi chuyện vì thế không phải cô chỉ có 1 mình mà còn có nó.
6h Khánh Băng dậy vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân và mặc chiếc áo dài bước ra
- Lâm à? Dậy thôi hôm nay thứ 2 phải vào trường đi học đó!
- ...
- Lâm à? Có nghe cô nói không đó?
- Ờ... (Tuệ Lâm giọng ngáy ngủ)
- Lâmmmmmm, có dậy nhanh không hả?
- Rồi... dậy rồi này...
- Tắm rửa rồi đi thôi, nhanh lên 6h15 rồi đó ( Khánh Băng kéo Tuệ Lâm ngổi dậy)
- Hôn 1 cái đi rối thức ngay
- Sáng rồi đừng mơ nữa nha!
- Không hôn thì không dậy (đắp chăn kín người)
- Con bé này...
- Có hôn không đây?
- Đưa cái bản mặt khó ưa ra đây!
- Nè
- moaz! (Tuệ Lâm hôn vào má Khánh Băng)
- Thõa mãn chưa?
- Rồi!!! (Tuệ Lâm cười tươi)
- Vậy đi chuẩn bị nhanh cho tui!
- Yes madam! (Bước vào nhà tắm)
6h40 cả 2 cùng bước ra khỏi nhà chạy 1 mạch tới trường tốc độ bây giờ chỉ còn 30km/h, Khánh Băng yên tâm nói
- Biết giữ lời hứa là tốt đấy!
- Dĩ nhiên rồi! Lâm của cô phải gương mẫu chớ!
- Tự tin phát ớn!
- Hì hì
Chạy tới trường Tuệ lâm chạy vào trong bãi đậu xe của giáo viên rồi xoay qua nắm tay và nói vs Khánh Băng
- À mà nè!
- Hở?
- Hôm nay cô dạy 4 tiết đúng không?
- Ừm... có gì hở?
- Cô giữ chìa khóa đi, dạy xong thì chạy về nhà đi không cần chờ em đâu!
- Thế ai chở Lâm về hở?
- Thì ké Lan Anh vs Ana về cũng được mà!
- Không chịu, tui chờ mấy người về chung luôn!
- Thôi, cô về trước còn nghỉ ngơi... chờ mệt lắm!
- Thôi... cô thích Lâm chở hơn à, đợi ở phòng GV nhé? Khi nào xong lên phòng GV đấy!
- Yêu baby ghê, vào lớp nha bye bye!
Tuệ Lâm vào lớp vs sự chào đón nồng nhiệt của cả lớp nó mỉm cười rồi quay qua phía Lan Anh và Ana thì thấy đã vào lớp tự bao giờ nó mỉm cười vui vẻ nói
- Nè 2 đứa vào bao giờ thế hả?
- Từ sáng tới giờ, chờ bà nè! (Lan Anh nói)
- Cảm ơn 2 đứa có lòng chờ đợi nha!
- Hông có chi, nhớ chút khao tụi tui ăn uống là được rồi!
- Bả lợi dụng cơ hội dễ sợ há Ana
- Tui thấy Lan Anh nói đúng mà! (Nhìn Lan Anh nhướng)
- 2 đứa mi đồng lỏa ăn hiếp ta!
- Ăn thôi, hiếp là cô Băng chém chết
- Quỷ xứ hà!
7h trống đánh vào tiết học đầu
- Tiết này tiết gì vậy?
- Tiết của cô Mĩ Nhân
- Cô mới vào trường hả?
- Mĩ Nhân là Mẫn Nhi đó bà chúa tuyết!
- Ọc, ọc... tui quên, làm ghê quá hà!
Bước vào lớp vs chiếc áo dài màu hồng, đôi giày cao gót màu trắng, mái tóc xõa dài cùng vs nụ cười thiên thần làm cả lớp nháo nhào lên vì cô giáo xinh đẹp Mẫn Nhi
- Nghiêm!
- Chúng em chào cô ợ!
- Ngồi đi! (Mẫn Nhi đưa tay ra hiệu)
- Cô ấy đẹp nhỉ... (Ana xoay qua nói vs Lan Anh)
- Dĩ nhiên, Tuệ Lâm kêu cô ấy là thiên thần nụ cười đấy! Vẻ đẹp của cô ấy thu hút cả nam lẫn nữ luôn cơ!
- Đẹp thì có đẹp, nhưng sao đẹp bằng người yêu tui chứ!
- Thấy gớm quá bà nội (Lan Anh trêu chọc)
- Vả liền à, vả dính vách tường à!
- Thôi, thôi học đi 2 bà (Ana nói)
- Lâm!
- Đứa nào kêu tui vậy?
- Đứa này nè! (Mẫn nhi chỉ tay vào mình)
- Ơ... dạ cô kêu ạ!!!! (Chớp mắt)
- Lên bảng trả bài bảng đạo hàm cho tui!
- Tuần rồi em nghỉ cả tuần sao biết mà trả đây cô?
- Ồ... thêm cái tội nghỉ không mượn tập bạn chép bài nha?
- Cô lúc nào cũng ác vs em là sao?
- Tui thích hành hạ em mà!
- Tuyên bố rằng cô không còn là thiên thần của em nữa
- Cảm ơn nha!
- Ôi trời... tức quá mà, khó ưa dễ sợ (Nói nhỏ)
- Rũa tui hả?
- Đâu... làm gì có
- Lại vào sổ nhá?
- Haizzzz, đời tui nó khổ...
- Em nào thuộc bài lên trả bài
- ...
- Không ai thuộc sao?
- Vậy cả lớp vào sổ nha?
- Khoan! Em lên trả bài cứu cả lớp được không cô? (Ana)
- wow... cố lên, cố lên Ana
- Ana là thiên thần của lớp mình (vỗ tay ầm ầm)
- Trật tự nào.
- Cô đồng ý không?
- Được thôi, nhưng vs 1 điều kiện nhé?
- Điều kiện gì ạ? (Ana và cả lớp đồng thanh)
- Em phải trả lời được tất cả câu hỏi của cô.
- ...
- Sao? Ok chứ?
- Ok!
- Nhớ là tất cả nhé?
- Vâng!
Mẫn Nhi hỏi các câu Ana đều trả lời được, cuối cùng cô hỏi 1 câu
- Cô vẽ con số 9 và cho 2 người đứng đối diện vs nhau, 1 người đứng ở vị trí của cô vẽ nói là số 9, người còn lại bảo là số 6 theo em người nào đúng?
- Không ai đúng, cũng chẳng ai sai.
- Vì sao?
- Vì 2 người họ không đứng ở vị trí của nhau mà thấu hiểu, Cũng không phải con số sai mà do họ không biết đặt mình vào vị trí của người khác mà nhìn nhận nên họ nghĩ rằng mình luôn đúng.
- Em rất tuyệt! Nếu có thể cho hơn số 10 cô sẽ cho em!
- Wow... tuyệt quá Ana ơi! (cả lớp vỗ tay rầm rộ)
- Vậy là cả lớp không ai bị vào sổ nhá cô (Ana nháy mắt vs Mẫn Nhi)
- Cô đã hứa, là sẽ làm!
Cuối cùng trải qua 5 tiết học thì cũng trống đánh, Tuệ Lâm chạy 1 mạch xuống phòng giáo viên thì thấy 1 mình Khánh Băng ngồi đó đọc sách rất chăm chú, nó bước nhè nhẹ vào
- Cô ơi! Cho tôi đóng cửa về ạ! (Tuệ Lâm giả giọng)
- À... ơ... tôi ra ngay đây ạ!
Khánh Băng giật mình thu dọn đồ đạc xoay qua thấy Tuệ Lâm mặt cô ngơ ngác hỏi
- Ủa... có người mới kêu cô đóng cửa mà!
- Trời đất... không nhận ra là Lâm giả giọng luôn hả?
- Ủa vậy là Lâm hả? Tưởng đâu bác bảo vệ chứ! Haha
- Vô duyên dễ sợ!
2 người vừa đi vừa trò chuyện
- Mệt không? (Khánh Băng hỏi)
- Buồn ngủ chứ không mệt... Cô chở Lâm đi, không thì ngủ gật trên xe đấy!
- Đi bộ đi cho tỉnh
- Cô nở đành lòng để Lâm đi bộ sao?
- Dĩ nhiên!
- Nói thì nói vậy, chớ mấy người đâu có đành lòng đúng hơm?
- Thấy mắc ói!
- Phũ quá à! Để tui chở về rồi đi ngủ...
- Thật ra thì... Cô cũng buồn ngủ lắm...
- Vậy chạy về nhà 2 đứa mình đi ngủ há!
- Ừm! Về thôi!
Nói rồi cả 2 lên xe rồi phi thẳng 1 mạch về nhà.