Tiến lại gần lại tôi Phong ra sức dùng một tay bóp chặt cổ tôi.Khuôn mặt ấy nhìn trừng vào tôi chưa bao giờ tôi cảm giác sợ Phong đến thế, người tôi run liên hồi.2 con mắt nhìn chặp lấy nhau đôi mắt kia dường như muốn nuốt chững tôi.Tôi bây giờ như đang trong tình trạng bàng hoàng vừa sợ vừa không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả..
- Đồ phụ nữ lăng loạn
Một câu nói sét đánh ngang tai " lăng loạn ư " tôi làm gì cơ chứ? chắc có lẽ có sự hiểu nhầm gì ở đây!!! Tôi liền vội vàng giải thích với Phong.Chưa kịp nói gì
- Tôi cứ tưởng cô biết thân biết phận.Dù gì người ngoài nhìn vào cô cũng là vợ Hoành Vũ Phong tôi đấy!! Cô lại cắm sừng tôi cơ à..
Tôi đã hiểu ra vấn đề chắc có lẽ hồi nãy tôi và Long cà phê cùng nhau,vô tình Phong đã bắt gặp.
Với bản năng của một thằng con trai nhìn thấy cảnh như thế chắc chắn sẻ hiểu lầm, thậm chí nổi điên khi người đối diện là vợ mình đang cùng nói chuyện một cách thân mật với nam nhân khác. Phong là người có lòng tự trọng khá cao.Mặc dù anh không hề yêu tôi đấy,nhưng nhận thấy rằng đây là nỗi nhục khá lớn đối với anh.Anh là ngưòi cao sang quyền quý đây là một điều không chấp nhận được.
- chát,chát...
Chưa kịp giải thích gì một cái tát in hẵn 5 dấu tay trên khuôn mặt tôi.
Hoành Vũ Phong với vẽ mặt tức giận kia đi thẳng về phòng.
Tôi không biết nước mắt ấy rơi từ nào.Tôi không phải đau vì cái tát ấy vốn dĩ tôi đã nếm qua rất nhiều sự đánh đập lúc ở cùng bố mẹ nuôi cái tát đó có là gì cơ chứ...Nhưng mà không hiểu sao nước mắt ấy cứ dãy giũa rơi ní làm tôi đau đến thế,trái tim như bóp nghẹn lại.Tôi nhận thấy rằng khoảng cách giữa tôi và Phong ngày một xa.Phong ghét tôi giờ tôi phải làm sao cơ chứ.Thì ra thích một người lại đau đến như thế dường như ai thấu hiểu cảm giác tôi ngay lúc này...bị người mình yêu đối xử như thế. Tôi yêu anh quá nhiều rồi thì phài, càng yêu tôi lại càng sợ rời xa anh lại càng đau.Người ngoài nhìn vào nhận thấy tôi là một con ngốc quá ngốc.Nhưng mà tôi không hề bận tâm" tôi yêu anh " là được chỉ mong muốn rằng một ngày nào đó anh sẻ hiểu tâm tư tình cảm của tôi.
- Phu nhân không sao chứ? (một câu nói rất lo lắng)
Tôi vội vàng gạt đi nước mắt
- Con không sao đâu a dì đừng lo.
Câu nói ấy thật sự không sao chỉ là tỏ vẻ với dì mà thôi.Nhưng thật sự tôi không ổn chút nào...
- Dì đỡ tôi về phòng lấy đá chườm giúp tôi cho nhẹ vết sưng ấy đi phần nào.Dì rất ân cần chăm sóc tôi,lo cho tôi như một người mẹ đang ân cần chăm sóc cho đứa con gái của mình..Hình như đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra có người quan tâm tôi đến như vậy, bận tâm đến sức khỏe của tôi. Một lần nữa tôi lại khóc nước mắt là nỗi niềm hạnh phúc ấy trong tôi ấn chứa từ lâu. Tôi cảm nhận được ở đâu đó giữa cuộc đời vẫn có người thương tôi.