Vón vén lủi thủi đi sau bóng lưng khoách dần, vào đến tận cửa thấy dì Trương đang lủi thủi dọn bếp một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô bắt đầu xuất hiện.Trước kia ngoài Phong dì Trương là người cô yêu thương số 2 cô rất thương dì, coi dì như một người mẹ dù dì không nuôi dưỡng cô từ nhỏ nhưng từ khi cô bước chân đến đây cái cảm giác ân cần,quan tâm chu đáo từ trong sâu thẳm ấy cô đã luôn nghĩ dì là mẹ mình.
- Dì
Một tiếng gọi quen thuộc ngày nào đường đã lâu lắm rồi dì mới nghe lại... Sao lại có cảm giác thân quen đến như thế...
Một ánh mắt rướm rướm nhìn cô
- Nhã là con phải không? Sao con đi không hề nói lời từ biệt với dì thế.
- Con ừm con xin lỗi dì
- Con về là tốt lắm rồi.
- Đúng rồi sao từ lúc Phong ra viện đến bây giờ,ta cảm thấy nó cứ lạnh lùng với con thế.Hay là con chưa làm lành với nó?? để ta
Một bước chân bước vội về phía hành lang Nhã nhanh tay kéo dì lại.
- Dì ơi
- Từ lúc Phong xảy ra chuyện do ảnh hưởng về não.Nên... Nên
- Nên sao hả con???
...-Phong không còn nhớ một chút kí ức gì về con cả. Con chỉ ở đây một thời gian đợi Phong ổn hơn về sức khỏe con sẻ đi.Dì đừng nhắc bất cứ chuyện gì về con cho anh ấy nha.Hứa với con dì nha......
- Nhưng mà như thế quá thực quá tàn nhẫn với con...ta không đành lòng nhìn con và Phong như thế??
- Con ổn mà dì...
Mãi mê nói chuyện với dì Nhã chả để ý dì xung quanh ra sao.Nhưng ở trên cầu thang kia luôn có một ánh mắt nhìn chằm chằm 2 người
- Rốt cuộc cô là ai??
- Sao cả đến dì trương cô cũng lấy lòng nhanh thế??
- Cô vào đây có mục đích gì??
Bao nhiêu ấn tượng tốt ban đầu gặp gỡ đẹp bỏ khỏi đầu Phong ngay lúc này bây giờ chỉ còn là hoài nghĩ
- Thật là bỉ ổi
Một ánh mắt lướt nhẹ rồi anh nhanh chống đi về phòng.
Loay hoay cả một chiều cùng dì vào bếp chuẩn bị những món ăn cho Phong.
- Xong rồi đấy con,con lên lầu bảo Phong xuống đi..
Nhã nhanh chống rốn rén từng bước tiến về phía cầu thang.Bước chân đến tận cửa bao nhiêu câu hỏi liệu bắt đầu từ đâu?? mỡ đầu ra sao đây?? Đang loay hoay với một mớ hổn đổn.Chiếc cửa được bật ra làm cô giật cả mình đứng nhìn anh chằm chằm không nói một lời..
- Lần sau cô đừng đứng gần tôi quá.Tôi cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy cô..
Câu nói của anh làm cô khoảng lặng đến tột điểm.Cô vẫn điềm tình không nói một lời một ánh mắt như cố kiếm nén tất cả....
Nhìn cô như thế Phong tự nhiên cảm thấy chua xót nhẹ nhẹ...Anh ngẩm nghĩ
- Tại sao cảm xúc của anh luôn đi trái với hành động của anh.Rõ ràng trên người cô gái này có một chút gì đó,mỗi lúc anh nhìn thấy lại thấy một cảm xúc gì đó thật khó tả nói đúng nghĩa hơn là một chữ "thương".Anh chả hiểu tại sao anh lại thế...
Phong nhanh chống đi về phía cầu thang,dẹp bỏ những ban khoăn né tránh những cảm xúc của cô ngay lúc này làm anh bối rối thêm phần nào.
Cô thì vẫn đứng đó tỉnh lặng không nói không năng một lời cứ thế mà nhìn bóng lưng dần dần khuất đi. Nước mắt cô dần dần lăn nhẹ trên má cô thực sự hôm nay đã khóc rồi... Sau những ngày cố kìm nén cảm xúc nhưng hôm nay khi nghe những lời nói đó từ Phong cảm giác này hình như cô chịu đựng quá đủ cô thầm chưởi ông trời sao tại vô tình với cô đến như thế.