Hướng Vãn Vãn uống say cũng không ồn ào, chẳng qua là mặt rất đỏ, từ da trắng béo mập non mịn, giống như miếng bạch ngọc nhiễm màu đỏ, nói không nên lời động lòng người kiều diễm.
Lục Tử Khiêm duỗi tay sờ sờ gương mặt cô, xúc cảm nóng bỏng, anh rút tay ra, lại bị Hướng Vãn Vãn bắt lấy tay, lẩm bẩm nói: “Thoải mái.”
Tay anh to rộng, chủ yếu là mát mẻ, làm cho mặt Hướng Vãn Vãn đang nóng khiến cô thoải mái cực kỳ, làm cô nhịn không được thở phào một cái thật dài.
Ngón tay Lục Tử Khiêm vuốt ve da thịt cô, thấp giọng nói một câu, xoay người đi phòng bếp rót chén nước cho cô, nói: “Anh dọn cái bàn đã, em ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chờ anh."
Hướng Vãn Vãn ngoan ngoãn gật đầu, bưng ly nước uống một ngụm, nước chảy quá cánh môi đầy đặn đỏ hồng, giống như cánh hoa dính sương sớm, làm người hận không thể hạ miệng cắn một ngụm. Đương nhiên, một ngụm sức lực tự nhiên rất nhẹ nhàng, ai lại chịu được làm tổn thương tiểu cô nương xinh đẹp như vậy?
Lục Tử Khiêm tùy tiện đem những bừa bài trên bàn dọn lại, chén đũa đặt trong phòng bếp, chờ ngày mai dì giúp việc đến rửa sạch. Mà hiện tại, chính là anh phải chăm sóc con mèo say này..
Uống say nên Hướng Vãn Vãn giống như mèo con ngoan ngoãn, đợi nhào vào trong ngực anh, một đôi tay nhẹ nhàng lôi kéo áo anh, đầu dựa vào trên vai anh, còn cọ cọ vào người anh.
Trở lại phòng ngủ, anh đem cô thả trên giường, đi xả chậu nước ấm giúp cô lau tay lau mặt. Nếu có thể nói, anh rất muốn tắm rửa cho cô, cả người toàn mùi lẩu.
Cởi bỏ cổ áo Hướng Vãn Vãn, nhìn cổ yếu ớt mà xinh đẹp, giống như cổ thiên nga.
Lục Tử Khiêm hầu kết khẽ nhúc nhích, cúi đầu, ở bên trên nhẹ nhàng hôn lên cổ cô.
Hướng Vãn Vãn cười khẽ, mở mắt ra nhìn anh.
Lục Tử Khiêm duỗi tay xoa mặt cô, cúi đầu hôn lấy môi, trằn trọc triền miên, mang theo cẩn thận khi chạm vào bảo bối.
Tiểu cô nương say, lười biếng từ trong xương tủy, ngay cả đáp lại hôn môi đều lười đến động một chút cũng không, ngẫu nhiên đáp lại một chút, thật giống như dùng hết sức lực, nằm ở nơi đó hưởng thụ.
Từ cổ họng phát ra tiếng cười sung sướng, Lục Tử Khiêm bắt đầu nghiêm túc lấy lòng tiểu cô nương, cảm giác người dưới thân trở nên mềm mại giống như nước, anh lúc này mới cúi người xuống, hôn lên từng tấc da tấc thịt cô.
*
Hướng Vãn Vãn cuối cùng vẽ xong bản thảo, trực tiếp gửi cho biên tập, rât nhanh đối phương trả lời lại. Đôi phương cũng là fans trung thành của < Đại Tiểu Thư > thật sự bởi vì phong cách vẽ của Hướng Vãn Vãn quá tinh tế, cô càng chú trọng chi tiết, mỗi một nơi trong hình đều phải tinh xảo hơn nữa không hề có tình tiết trống rỗng nhàm chán, hoàn toàn đạt tới hiệu quả 1+1=3, để cho rất nhiều người hô to đã quá.
" Cái phong cách này, đại đại, tôi vì cô mà điên cuồng!!!" Biên tập Thiên Mạch quy phục trước cô, nhìn ba chấm than cuối câu, có thể nhìn ra Thiên Mạch kích động cỡ nào.
Từ lần đầu tiên Vãn Vãn giao bản thảo, Thiên Mạch liền trở thành fan trung thành, hiện giờ làm biên tập cho Vãn Vãn, thấy trước chương của truyện, trong lòng cảm thán thật hạnh phúc.
Dù kích động hơn, vẫn phải nói nói chính sự.
" Chờ chương cuối cùng, công ty sẽ đem <Đại Tiểu Thư > xuất bản, đến lúc đó sẽ gởi qua bưu điện một phần cho đại đại, Bây giờ công việc này kết thúc, không biết đại đại có dự tính gì chưa? có công việc mới chưa?"
Hướng Vãn Vãn suy tư một chút, gõ chữ trả lời:" Mặc dù có mấy công ty muốn cùng mình hợp tác, nhưng mình đã từ chối, tạm thời không có nghĩ ra ý tưởng "
Thế này, Thiên Mạch có chút tiếc nuối:" Lần sau truyện tranh của đại đại, có thể đăng nhiều kì trên tạp chí bên mình...... Đúng rồi, đại đại < cùng Tiểu Lục Tử ba lượng sự >có suy nghĩ xuất bản không? "
" Đúng vậy, nếu như đại đại đồng ý, công ty chúng ta nguyện ý xuất bản."
Hướng Vãn Vãn có chút do dự, < cùng Tiểu Lục Tử ba lượng sự > là cô lấy hình tượng hàng ngày của Lục Tử Khiêm vẽ ra truyện tranh, tiện tay vẽ nha, nhân vật đầu to Q vừa manh lại vừa soái, ngoài dự đoán lại được mọi người ủng hộ.
Suy nghĩ một chút, cô nói:" Được rồi, công việc xuất bản do Thiên Mạch làm đi."
Hướng Vãn Vãn mở ra Weibo, đem chương《 cùng Tiểu Lục Tử ba lượng sự 》 mới vừa vẽ tốt đăng lên Weibo, đầu to Q bản Lục Tử Khiêm, thoạt nhìn lại manh lại soái, đặc biệt là cặp mắt kia, Hướng Vãn Vãn chính là dụng tâm đi vẽ, mà hiệu quả kia cũng rất tốt. Rất nhiều người tỏ vẻ, bọn họ đều bị cái này Q bản Tiểu Lục Tử hấp dẫn mất rồi.
《 cùng Tiểu Lục Tử ba lượng sự 》 ở Weibo có nhiệt độ không nhỏ, không biết có bao nhiêu người đặc biệt chú ý, cô mới đăng Weibo, mới có vài giây, phía dưới cũng đã có trăm bình luận.
“Ha ha ha, nội dung còn sao xem, nhưng là sô pha không thể ném! Ta tuyệt đối là đệ nhất.”
“Oa, đổi mới đổi mới, ăn đường ăn đường.”
“Lời nói không nói nhiều, ăn đường trước ăn đường trước.”
“Tiến đến ăn đường, quả thực sắp bị bệnh tiểu đường, cái này bệnh, ta không nghĩ trị, ngọt chết mạng già của ta "
“Tiểu Lục Tử thật là cưng quá, đây thật là quá sủng, một đôi này quả thực muốn mạng già a. “
“Cảm giác lại một lần tin tưởng tình yêu, anh anh anh.”
.................................
Hướng Vãn Vãn tiện tay lướt một chút, nhìn cả đám độc giả gào khóc ăn đường, có chút nghi ngờ, rất ngọt sao?
Truyện tranh là cô lấy những công việc hàng ngày của Lục Tử Khiêm mà vẽ, đương nhiên hơi chút gia công nghệ thuật một ít, nhưng … Các đại gia nói như vậy hơi khoa trương không?
Cô cẩn thận đem truyện tranh nhìn lại một lần, Hướng Vãn Vãn khóe miệng hơi cong, nhịn không được lộ ra nụ cười.Giống như, trong lòng thật có chút ngọt.
Tâm tình rất tốt, Hướng Vãn Vãn duỗi tay đem màu vẽ tới, tự hỏi trong chốc lát muốn vẽ cái gì, chờ thấy trên bàn cách kia một chậu hoa cúc non, trong đầu cô sáng ngời, lập tức quyết định, vẽ chậu hoa cúc non này đi.
Lúc cô đang chuẩn bị vẽ, trong đầu đã nghĩ xong phải vẽ bức họa này thế nào, tranh cần nhấn chỗ nào, còn có màu sắc làm cho tranh thêm hài hòa.
Đại học, thầy cô đối với cô chính là khen không dứt miệng, Hướng Vãn Vãn đối với màu sắc là thiên phú, trước đây chưa từng gặp, theo như thầy giải thích, tay cô, trời sinh nên cầm bút vẽ.
Theo như ý tưởng cô, hoa cúc non phía trên, tưới xuống nhè nhẹ từng đợt từng đợt ánh sáng, ánh sáng dừng ở cánh hoa.
Chuẩn bị xong, cô bắt đầu đặt bút.
Trên giấy vẽ trắng tinh, xuất hiện cánh hoa trắng nõn như tuyết, sáng ngời thánh khiết ánh mặt trời, màu xanh lục lá cây, tinh xảo xinh đẹp hình tròn chậu hoa nhỏ.
Này hết thảy, đều ở trong đầu, cho nên cô đặt bút cũng không có chần chờ.
Chờ Lục Tử Khiêm từ bên ngoài trở về, mở thư phòng thấy chính là cô hết sức chuyên chú vẽ tranh, tiểu cô nương khó được có dáng vẻ này, trong ánh mắt tất cả đều là nghiêm túc, ánh mắt chăm chú nhìn vào bảng vẽ, mặt mày chỉ có nghiêm túc, hoàn toàn là toàn bộ tâm tư đều đắm chìm trong trạng thái vẽ tranh.
Lục Tử Khiêm dựa vào trên cửa âm thầm thưởng thức trong chốc lát, sau đó xoay người đi xuống lầu làm cơm chiều. Trong nhà dì giúp việc vẫn đang ở trong nhà, anh nói với dì một câu, đối phương mới cởi xuống tạp dề,trở về
Thức ăn trong tủ lạnh do dì mua, Lục Tử Khiêm tự hỏi trong chốc lát, quyết định nấu cho tiểu cô nương ăn canh gà hầm. Nghe dì nói, gà từ dưới quê dì, nuôi tự nhiên, dinh dưỡng rất cao.
Ừm, cho tiểu cô nương nhà mình bồi bổ thân thể.
*****************
Edit chương này chán dã man, hiu hiu sr mn nha.