"Soo Min à, bây giờ mình đã biết người cậu nói là ai rồi" tôi nhìn Soo Min, cậu ta đang hướng một ánh mắt kỳ lạ đến một anh chàng có khí chất nam thần nào đó phía trước.
"Cậu cũng thấy chứ gì! Anh ấy đẹp trai đến mê muội" Soo Min ngượng ngùng nói, gương mặt nóng hừng hực ửng đỏ, "Này Tzy, anh ấy đang nhìn chúng ta phải không?" giữ nguyên một ánh mắt nhìn về phía con người chói sáng đang bị bao vây bởi đám đông.
"Cũng thật kỳ lạ, nhìn người này sao thấy rất quen" tôi ngẫm nghĩ một chút, trong ký ức mờ ảo không có lấy một mảng hình nào thuộc về người này nhưng nhìn vẫn thấy rất quen thuộc, như đã từng rất thân thiết vậy.
"Anh ấy là cháu của chủ tịch Kim Yol Guk, mỹ phẩm lớn nhất nước còn là cháu đích tôn đấy" Soo Min vẫn mến mộ nhìn chằm chằm vào người phía trước, hiện tại sự khao khát mạnh mẽ của Soo Min mới khiến cô thấy được sự cuồng nhiệt quyết liệt là gì.
Cái gì thế này? Là Do Hyun sao? Không thể để cái tên hách dịch này thấy mình được. Tôi vừa nghĩ vừa một mạch loay hoay tìm chỗ trốn.
"Dừng lại Tuyết Mạn" Do Hyun đi tới, do lúc ấy cô quay người nên đứng ngay phía sau.
Do Hyun là bạn thanh mai trúc mã lúc nhỏ của Tuyết Mạn, hai đứa chơi với nhau rất thân nhưng "thằng điên" này luôn tìm cơ hội để bắt nạt cô và đương nhiên mang khái niệm bạn tao tao đánh còn chúng mày đừng hòng động đến.
Cách đây vài năm cũng là ngày gia đình "lớn" của cậu ta nhận lại cậu ta sau bao năm tháng thất lạc và sau đó mang đi khỏi gia đình "nhỏ" cậu ta ở mấy năm trời.
Tôi rợn gáy xoay người lại, cái tên điên này sao lại nhớ cái mặt tôi chứ. Kỷ niệm với Do Hyun hoàn toàn là sự bất hạnh, không có cái nào ra hồn cả. Không bị cóc đầu thì chứng kiến cảnh bạo lực dữ dội của cậu ta và một vài học sinh lưu ban "Thằng điên!? Tôi không quen anh".
Do Hyun cười khẩy, không quen mà vẫn nhớ được cái biệt danh thằng điên mình từng đặt nghe rất không hợp lý, "Ngốc, thằng điên là do cô đặt bây giờ nói không quen à?"
Tôi bịt miệng chính mình lại, chau mày miệng xầm xì từ shit.
"Học trưởng, hai người quen nhau sao?" Soo Min bất ngờ ngập ngừng hỏi.
"Không đâu/ Có quen rất thân" hai người cùng đồng thanh nói nhưng giọng của tôi quá nhỏ nên bị Do Hyun chèn ép đến không còn một mảnh vỡ âm thanh.
Đám người đằng kia xì xầm nhiều điều, ánh mắt hình viên đạn không mấy thân thiện nhìn về phía ba người.
"Học trưởng của chúng ta chẳng phải rất ít nói hay sao? Sao hôm nay lại đùa giỡn với mấy đứa con gái lạ lẫm đó".
"Còn nữa, học trưởng chưa nói chuyện với ai quá ba câu"
"Còn hơn thế nữa, học trưởng chưa từng cười như vậy" nói đến đây trong lòng đám nữ sinh chợt xao xuyến. Quả thật nụ cười đó rất soái.
"Tuyết Mạn, cậu quên tôi thật sao?" ngữ khí nhẹ nhàng, gương mặt điềm tĩnh. Bàn tay với những ngón tay thon dài vuốt lên đầu cô.
Tôi a một tiếng, tình thế này thật là khó trả lời. Ánh mắt từ Soo Min truyền đến rõ là rất muốn hỏi cho ra lẽ, còn đám người kia nữa, thật tình cảm giác lành lạnh sống lưng khó mà diễn tả. Suy nghĩ một hồi tôi nói nhỏ "Do Hyun, im lặng đi. Lát tôi sẽ gặp cậu sau" nói rồi tôi hất tay cậu ta ra.
Do Hyun không hiểu nhìn chằm chằm theo cô...
"Haha đi thôi Soo Min, chẳng phải cậu nói rất muốn ăn sushi sao?" tôi tiến đến chỗ Soo Min kéo cô ấy đi về phía trước, không cho cô ấy thời gian để phát ra bất cứ lời nào.
Do Hyun thở dài, mấy năm không gặp thì ra đã lớn thế này, gương mặt cũng nhỏ nhắn hơn lúc nhỏ. Nhưng có cái mũm mĩm đáng yêu như ngày nào thì vẫn hơn.
"Do Hyun, cậu nói chuyện với ai vậy?" một vài học sinh nam chạy đến hỏi han.
"Chỉ là nhầm lẫn thôi" nói xong anh xọc hai tay vào túi đi vào hàng ăn ở trường.
...
"Cảnh Nhiên, em không có đánh cô ta! Là cô ta đánh em trước" Hwang Min lưng tròng nước mắt, khóc đến thê thảm nhìn, vệt kem phấn cũng bôi bết không ít.
"Cô đừng nghĩ tôi sợ nước mắt của con gái rồi ở đó vừa đàn vừa hát hiểu không?".