Trên sân thượng gió không ngừng thổi hun hút, Lục Chấp cởi áo khoác ngoài ra phủ lên người Ninh Trăn.
“Nghe anh nói.” Lục Chấp hạ thấp giọng: “Vừa nãy anh nhìn thấy Đường Trác ở dưới lầu, anh không cho cậu ấy theo lên đây. Lúc trước anh đã nói dối em, kiếp trước sau khi em đi, ba và mẹ kế của em rất đau lòng, sau này Đường Trác sẽ vô cùng xuất sắc nhưng không cách nào lấp đầy được khoảng trống em để lại.”
Ninh Trăn nhìn anh: “Sao anh lại nói với em những chuyện này.”
Sao lại nói những lời tựa như ly biệt.
Lục Chấp không trả lời.
Gã cầm súng gằn giọng: “Quý tiểu thư, tới đây lấy úng.”
Quý Phỉ cười loạng choạng đi qua cầm lấy.
Gã đàn ông rảo gót xuống lầu, trên sân thượng chỉ còn ba người bọn họ. Quý Phỉ e dè Lục Chấp không dám bước tới gần, cầm khẩu súng nhắm ngay vào Ninh Trăn.
Quý Phỉ siết chặt khẩu súng trên tay, nói với Lục Chấp: “Chẳng phải anh thích cô ta lắm sao? Không biết sau khi cô ta biến thành xác chết, vẻ mặt anh sẽ đặc sắc thế nào nhỉ?”
Nét mặt Lục Chấp không mảy may thay đổi, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn Ninh Trăn: “Khi vừa mới bắt đầu có ký ức của kiếp trước, em cũng không nghĩ đến việc sẽ ở bên anh phải không?”
Ninh Trăn nắm lấy tay anh: “Rốt cuộc anh muốn nói gì với em?”
Lục Chấp vuốt ve mái tóc cô.
Không có anh em có thể sống bình yên, nhưng anh không thể sống được nếu thiếu em.
“Ninh Trăn, bây giờ, em có thể nói một câu thích anh được không?”
Tim cô đập hỗn loạn, một dự cảm không lành cồn dậy theo từng lời anh nói. Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Ngày mai em nói.”
Nếu như hai chúng ta đều có thể sống sót, vậy em sẽ nói cho anh nghe.
Lục Chấp cười: “Được, ngày mai nói.”
Anh ôm cô vào lòng, nói với Quý Phỉ: “Cô xuống lầu đi, nếu không có gan thì đừng nổ súng cũng đừng cố làm ra vẻ bình tĩnh, người của Lâm Tử Xuyên ở bên dưới đã bị xử lý rồi, cậu ta cũng không thể nào xuống tay giết cô được.”
Quý Phỉ bỗng òa lên nức nở, buông tay ra, khẩu súng trên tay rơi xuống đất.
Cô ta mới hai mươi tuổi, cô ta không muốn nghiện ma túy cũng không muốn trở thành tội phạm giết người. Cô ta vốn cho rằng Lâm Tử Xuyên yêu cô ta, không mảy may kiêng dè phung phí tình cảm của hắn, bây giờ, cả thế giới của cô ta tựa hồ đã đổ sụp.
Lâm Tử Xuyên dễ dàng vứt bỏ cô ta như thế!
Nước mắt Quý Phỉ trào ra, không nhìn bọn họ, băng mình chạy xuống lầu.
Ninh Trăn không ngờ Quý Phỉ cũng sợ hãi đến vậy, máu không ngừng chảy khiến sắc mặt cô tái nhợt, cô hỏi Lục Chấp: “Không có việc gì phải không anh?”
“Đúng vậy.” Anh nói: “Em sẽ không sao, đời này, em nhất định phải sống thật bình yên vui vẻ. Đến cùng anh nghĩ, hẳn là ông trời cảm thấy quãng thời gian êm đềm hạnh phúc vừa qua là anh đã lấy cắp, anh không xứng đáng với hạnh phúc như thế nên giờ muốn lấy nó lại. Nhưng em không giống vậy, em vốn dĩ nên có một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.”
Ninh Trăn còn chưa kịp phản ứng, bên dưới lối lên cầu thang vọng lên tiếng bước chân ngày càng rõ ràng.
Cô nghe thấy có người gọi Lục tổng.
Nhưng một giây sau đó, cô bị Lục Chấp đè xuống, anh chồm người lên che chắn cô dưới thân mình, mấy tiếng súng vang lên.
Thời gian như ngừng bặt trong khoảnh khắc, cô cố rướn mắt, anh đang nhìn cô đăm đăm, vẻ thâm tình trong đôi đồng tử đen nhánh đó chưa bao giờ in sâu nơi đáy mắt đến vậy.
Cô nghe thấy anh thì thầm: “Anh yêu em.”
Bất luận bao nhiêu năm, bất luận thời gian không gian lưu chuyển hay dừng lại. Từ cậu thiếu niên đến khi trưởng thành thành một người đàn ông, kiếp trước hay kiếp này, chỉ yêu một mình em.
Nước mắt cô tuôn trào: “Lục Chấp...”
Đôi mắt đẹp nhất trên thế gian này, từ từ khép lại trước mắt cô.
Đôi mắt này thuở nào vừa gặp gỡ lóe lên tia trêu chọc: Bạn học mới, đoàn kết thân ái một chút nhé.
Sau này khi che ô cho cô, đôi mắt đó ánh lên nét cười ngả ngớn: Anh quên nói với em, giọng nói của em rất êm tai.
Đôi mắt này đã từng phản chiếu muôn vạn ánh đèn thắp trên sông, từng dịu dàng nói với cô rằng em đừng khóc.
Dường như số phận đã mở ra một trò đùa nghiệt ngã.
Để bánh xe luân hồi xoay chuyển trọn vòng quay đưa số phận của mỗi người trở về điểm ban đầu.
Nếu như tái sinh mà kết cuộc thế này, cô thà rằng mình đừng sống lại.
Ninh Trăn ôm chầm lấy anh, trái tim tựa xé toạc ra trăm ngàn mảnh, đau đến câm bặt tiếng khóc.
Lục Chấp của cô, thiếu niên đẹp đẽ nhất trong sinh mệnh của cô.
Sẽ vì cô cố tình bông đùa trêu chọc, sẽ hát tình ca cho cô nghe, sẽ nắm tay cô trong mưa dắt cô về nhà.
Anh đem tất cả những tình cảm chân thành đẹp đẽ nhất trên thế gian này trao hết cho cô.
Cô phảng phất không còn nghe thấy đau đớn, không còn cảm giác được lạnh lẽo.
Cả thế giới chỉ có sự yên tĩnh, sự yên tĩnh của cái chết, cô muốn nghe tiếng anh hít thở, nghe giọng anh cười gọi ‘bạn học nhỏ này’.
~
Thành phố A, mùa xuân tháng ba, Đường Trác gọi điện thoại cho Ninh Trăn.
“Chị có khỏe không?”
Đầu bên kia khẽ ừ một tiếng.
Hai người trầm mặc thật lâu, Đường Trác cất lời: “Ngày hôm đó, anh ta không cho tôi đi theo, chỉ bình tĩnh nói, ở phía tòa nhà đối diện có rất nhiều tay súng bắn tỉa của Tấn gia. Anh ta bảo tôi sau này hãy chăm sóc tốt cho chị.”
Ninh Trăn nhìn mũi chân mình: “Chị không thích anh ấy tự cao tự đại sắp xếp mọi việc theo ý mình, chị sẽ chính miệng nói với anh ấy chị ghét như vậy.”
Đường Trác nghe thấy câu này, căn bản cười không nổi.
Nếu như anh ta không tỉnh lại nữa? Chị sẽ đợi anh ta cả đời sao?
Mất quá nhiều máu khiến cho các tế bào não không được cung cấp đủ máu nuôi dưỡng, có khả năng sẽ phải sống thực vật cả đời.
“Nếu như anh ta cứ như thế này... Chị định ở bên cạnh chăm sóc anh ta cả đời sao?”
Đầu bên kia nhẹ giọng nói: “Chăm sóc anh ấy cả đời thì có gì không tốt?”
Cúp điện thoại xong Ninh Trăn mới nhìn thấy Lưu Uy đang đứng phía sau mình. Cô ôm mấy nhánh hoa đầu xuân trên tay, không nói lời nào đi về hướng phòng bệnh của Lục Chấp.
Lưu Uy gọi cô lại: “Ninh tiểu thư, cô đợi đã, cái này là Lục tổng đưa cho cô.”
Cô dừng bước, nhìn tập tài liệu trên tay Lưu Uy.
“Anh có ý gì ạ?”
Lưu Uy trầm tư giây lát, mở miệng: “Đây là những hồ sơ lúc trước Lục tổng đã bảo tôi bảo quản, toàn bộ cổ phần của cậu ấy ở Lục thị cùng với tất cả tài sản mẹ cậu ấy đã để lại, giấy tờ chuyển nhượng đều nằm trong này, cô chỉ cần ký tên là được.”
Ninh Trăn mím chặt khóe môi: “Bảo anh ấy tự tay đưa cho tôi đi ạ.”
Lưu Uy thở dài: “Cô đừng thế này, lúc nào cũng ở bên cạnh cậu ấy không nghỉ ngơi không ngủ, giờ đã tiều tụy lắm rồi.”
Trong chuyện này hắn cũng có một phần trách nhiệm, đã rất lâu rồi hắn cũng không cách nào dỗ yên giấc. Nếu như khi đó kịp thời báo lại Lục tổng những lời Thu Linh đã nói thì Lâm Tử Xuyên sẽ không thể nào có cơ hội liên kết với Tấn gia.
Hắn đưa mắt nhìn cô gái gầy guộc đến mong manh: “Tôi đưa cô về thành phố A được không.”
Cô lắc đầu, đôi mắt trong veo sáng ngời tia kiên định khiến người ta không thể phản bác.
Lưu Uy nói: “Không phải đưa cô về nhà, mà là dẫn cô đi xem... nơi Lục tổng định đưa cô đến để cầu hôn.”
~
Mùa xuân ngời sức sống, cỏ dại ngập lối đi.
Thoạt nhìn ngỡ lạc nơi thảo nguyên xanh mênh mông bất tận, Lục Chấp đã vì cô dựng lên ngọn hải đăng.
Dọc đường lên đỉnh tháp, phủ rợp hoa hồng, giờ cánh hoa đã úa tàn.
Cô men theo bậc thang chầm chậm đi lên.
Nắng hanh vàng, đâu đó có tiếng chim từ đằng xa vọng lại.
Một tấm vải màn chiếu rất lớn giăng giữa lưng chừng trời.
Lưu Uy nhìn mà nghe nơi khóe mắt cay xè, không biết Lục tổng ôm ấp tâm trạng thế nào khi dày công tỉ mỉ xếp đặt tất cả những thứ này, hắn đè nén sự nghẹn ngào trong thanh âm, nói với về phía người con gái đang đứng trên đỉnh tháp: “Cô ấn vào công tắc bên cạnh.”
Cô siết chặt nắm tay, nhẹ nhàng ấn vào.
Màn chiếu sáng lên.
Giờ là hoàng hôn.
Chỉ có thể nhìn thấy bầu trời mênh mông và ánh đèn lóa mắt.
Lưu Uy thoáng lúng túng, có vẻ như hắn đã không đoán đúng tâm tư Lục tổng, cái này phải buổi tối mới lãng mạn?
Hắn còn chưa kịp lên tiếng, Ninh Trăn đã cất lời: “Tôi muốn ở lại một mình chốc lát, trợ lý Lưu, anh về trước đi.”
Lưu Uy đáp một tiếng rồi xoay người đi, nhưng rốt cuộc cũng không dám đi thật, hắn ra chỗ đậu xe ngồi đợi.
Một lúc đợi này đến tận đêm khuya.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy Lục Chấp đã tốn bao tâm huyết.
—— Anh trao cho cô cả trời sao.
Khi màn đêm buông xuống, tấm màn chiếu trên đỉnh đầu lóe sáng, là muôn ngàn tinh tú lấp lánh, dòng sông ngân cuộn chảy giữa trời.
Lưu Uy đứng nhìn từ đằng xa không kìm được nỗi xúc động.
Ninh Trăn không khóc.
Cô ngồi trên đỉnh tháp, kỳ thực bọn họ bỏ lỡ, chỉ vẻn vẹn mấy tiếng đồng hồ, anh không kịp đợi đến khi trời tối, không kịp trao nó cho cô.
Ninh Trăn chưa từng thấy thảo nguyên, cũng chưa từng nhìn thấy bầu trời chi chít sao như thế.
Nhưng cô đã gặp được người thiếu niên dịu dàng thâm tình nhất trên thế gian này.
Anh lúc nào cũng cố gắng mang đến cho cô hết thảy những gì tốt đẹp nhất mà cô chưa từng được nhìn thấy.
Đưa cô đi bằng xe mô tô địa hình, dụ dỗ cô ngồi cáp treo, cho cô một mảnh ngân hà.
Tất cả những trải nghiệm đẹp đẽ nhất trong đời cô, đều do anh mang đến.
Cô nhớ anh khôn ngần.
Nhớ dáng vẻ ngây ngô của anh mấy năm trước, rõ ràng là tính tình thiếu gia vạn năm không đổi, cau mày ra vẻ ta đây giúp cô làm vệ sinh lớp. Nhớ lúc ngồi cùng bàn, anh cố tình trêu chọc cô, hỏi cô muốn thư tình kiểu gì. Nhớ dưới ánh đèn đường, anh cõng cô đi qua quãng đường thật dài, bảo cô đừng dễ dàng vứt bỏ anh.
Còn cả mùa đông năm ngoái, anh đưa cô đi ngắm bọt tuyết rơi.
Khoảnh khắc bạc đầu, phảng phất cả đời.
Thì ra bất quá chỉ mấy năm ngắn ngủi, vậy mà trong ký ức của cô hết thảy đều là anh.
Cô lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ hình vuông.
Cô biết ngày hôm đó Lục Chấp định cầu hôn.
Chiếc áo anh khoác lên người cô, cô tìm thấy chiếc hộp này bên trong túi áo.
Một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo.
Trong lòng nhẫn là hai chữ.
L&N.
Tựa như nhiều năm trước, anh bá đạo viết thư tình sáu vạn chữ —— Ninh Trăn là của Lục Chấp.
Cô đeo chiếc nhẫn vào ngón vô danh trên tay mình.
Cố nhoẻn miệng cười, nhưng nước mắt không ngừng trào ra nơi khóe mắt.
Cô phải làm sao bây giờ?
Đời này cô không còn khả năng yêu bất kỳ ai khác.
Anh đã trao cho cô tất cả những gì đẹp đẽ nhất, khiến cô quen dựa dẫm vào tình yêu và sự chăm sóc của anh mà sống, quãng đời còn lại cô phải làm sao bây giờ?
Mùa đông lạnh giá đã qua, Lục Chấp, khi nào anh tỉnh dậy?
~
Các y tá trong bệnh viện đã nhìn đến quen mắt một cô gái nhỏ dáng vẻ chừng đôi mươi, thường xuyên vào thăm một thiếu niên.
Cô gái trông vô cùng xinh đẹp, lần nào tới cũng nói chuyện với anh ta thật lâu, dù rằng đến giờ anh ta vẫn chưa mở mắt.
Đã hơn một năm.
Các y tá nhìn bóng lưng cô gái, khẽ thở dài, đến bọn họ cũng cảm thấy cô hết sức đáng thương.
Ninh Trăn một tay chống cằm, tay kia nắm tay anh.
“Lục Chấp,” cô mỉm cười dịu dàng: “Em đã sắp tốt nghiệp rồi, đã bổ sung đủ học phần, hai tuần trước trong trường tổ chức ngày hội tuyển dụng, em cũng đi tham gia, nhận được lời đề nghị của nhiều đài truyền hình lắm, anh thấy em có lợi hại không?”
“Gần đây sức khỏe của ông nội Lục tốt hơn rất nhiều, ông biết bà nội yêu mình, toàn thân đều thay đổi trở nên an nhiên bình thản, ông nội nói anh rất lợi hại, những tài liệu anh chuẩn bị trước kia đã giúp cho Lục gia ngày càng vững mạnh.”
“Kết quả thi đại học của Đường Trác xuất sắc lắm ạ, như anh nói, tương lai em ấy nhất định sẽ rất thành công. Ông nội Lục đã xử lý Quý Phỉ và Lâm Tử Xuyên, em cũng không biết bọn họ đã đi đâu.”
“Còn một chuyện quan trọng nữa,” cô áp má vào tay anh: “Trần Đông Thụ và Phương Viện Viện đã đính hôn. Ngày hôm qua.”
Ngoài cửa sổ, gió thổi lay động cành lá, cô thì thầm hỏi anh: “Anh đó, anh còn nợ em một hôn lễ.” Mà em còn nợ anh một câu thích anh.
Trong phòng bệnh chỉ có âm thanh của mình cô.
Anh nằm trên giường bệnh, đường nét gương mặt vẫn anh tuấn tinh xảo như thuở nào.
Cô đột nhiên cảm thấy đau lòng tột độ, cởi giày nằm xuống bên cạnh anh, ôm lấy anh, trẻ con hờn dỗi: “Lục Chấp, anh có chịu tỉnh dậy không? Anh mà không tỉnh dậy ngày mai em sẽ kết hôn với người khác, em sẽ không đợi anh nữa, anh là tên khốn lừa đảo!”
Nhịp tim dưới lòng bàn tay cô đột nhiên đập thật nhanh.
Ánh mặt trời đổ nghiêng khắp mặt đất.
Thời tiết ấm áp như vậy, mùa hè đã về.