Thời điểm Từ Thiến mở cửa, Ninh Trăn đã đứng sát ngay bên ngoài.
Lục Chấp nhàn nhã dựa người vào cạnh tủ quần áo, vừa vặn ở góc khuất Từ Thiến không thể nhìn thấy.
Anh nghe thấy hai người nói chuyện với nhau.
“Trăn Trăn, sao mặt con đỏ dữ vậy, trong người có chỗ nào không khỏe hả?”
“Dạ không phải, con không sao, chúng ta ra chơi với bà ngoại đi ạ.”
Hiện tại cô lo lắng phát khóc, sợ Từ Thiến đi vào trong phòng, sau khi bước ra ngoài Ninh Trăn lập tức đóng cửa lại.
Bà ngoại đang ngồi ở ghế sofa, tuy đã hơn nửa năm không gặp nhưng trông lão nhân gia người không thay đổi gì nhiều, lúc nhìn thấy Ninh Trăn lập tức cười tủm tỉm: “Trăn Trăn à.”
“Bà ngoại.” Ninh Trăn mỉm cười nhẹ nhàng ôm cánh tay bà: “Bà ngoại có khỏe không?”
“Khỏe lắm, ông ngoại cũng khỏe, con đừng lo.”
Bà ngoại hiếm khi đến Ninh gia.
Một phần vì ngày trước sống ở nông thôn đường sá xa xôi, mặt khác với thân phận là vợ sau, Từ Thiến và bà gặp nhau cũng có phần lúng túng gượng gạo.
Nhưng nửa năm nay trôi qua, bà cũng nhìn thấy Từ Thiến thật sự là một người phụ nữ hiền lành tốt bụng. Trong lúc Ninh Trăn thao thao bất tuyệt nói chuyện với bà ngoại, Từ Thiến ngồi bên cạnh gọt trái cây cho hai người.
Cô kể những chuyện thú vị trong trường đại học chọc cho bà cụ cười không ngừng.
Nhưng ngồi tán gẫu một hồi, Ninh Trăn mới sực nhớ tới một chuyện quan trọng. Sau khi bị Ninh Hải Viễn tịch thu phương tiện liên lạc với bên ngoài, cô đã lấy nhật ký tiếp tục ghi lại những việc đã xảy ra ở kiếp trước.
Lục Chấp vẫn còn nguyên vẹn ký ức của trước kia, quyển sổ này thoạt đầu chỉ là những câu chắp vá rời rạc, nhưng đến giờ có thể nói đã ghép thành một câu chuyện hoàn chỉnh, cô đã viết vào đó hết thảy những gì hiển hiện trong đầu cả kiếp trước lẫn kiếp này.
Có cay đắng lẫn ngọt ngào.
Phảng phất viết xuống cả một đời bọn họ.
Một phút trước cô đã bị hành động leo cầu thang gõ cửa sổ của Lục Chấp làm cho kinh hãi, sau đó lại cùng anh cù nhưa cù nhằng thỏa thuận điều kiện, suy nghĩ của cô bị anh dẫn dắt tới tận đâu đâu, thậm chí quên béng mất quyển nhật ký còn đang nằm trên bàn!
Bây giờ bất thình lình nhớ tới chuyện này, cô đứng ngồi không yên.
Khóc không ra nước mắt.
Lục Chấp... sẽ không nhìn thấy chứ?
Càng nghĩ càng thấy như đang ngồi trên tổ ong vò vẽ.
Nhưng nhìn bà ngoại cười hiền lành bên cạnh, cô không thể nào đi về phòng để bà ngồi một mình.
Thôi rồi, xong đời...
Cô muốn đào hố chôn mình luôn cho rồi.
Nhấp nhỏm bồn chồn, vất vả lắm mới tiễn bà ngoại về, rốt cuộc Ninh Trăn đã có thể quay về phòng.
Cô hít sâu một hơi, thầm cầu nguyện Lục Chấp đừng nhìn thấy, đừng cầm lên xem, nếu như anh đã đi rồi thì còn hú hồn hú họa hơn.
Song thực tế tàn khốc đến mức khiến người ta muốn ngưng thở.
Anh nằm dựa người trên giường, trên tay cầm quyển nhật ký màu xanh da trời, cười đến bả vai run run.
Hơi nóng bốc thẳng lên gò má, Ninh Trăn kìm nén kìm nén, trước hết còn phải để tâm xem cửa đã khóa kỹ chưa.
“Anh trả lại cho em.” Cô lật đật bước tới cạnh giường, với tay chụp lấy quyển sổ.
Nhưng phản ứng của Lục Chấp còn nhanh hơn, anh giơ tay lên, đến mép quyển sổ cô cũng không chạm được.
Người đàn ông trưng ra gương mặt cười tủm tỉm: “Chà, bạn học nhỏ, nếu như không nhìn thấy cái này làm sao biết em yêu anh sâu đậm như thế?”
“Anh nói hươu nói vượn, Lục Chấp mau trả lại cho em.”
Anh nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, cười đến phơi phới: “Hmm ngoan nào, để anh đọc một đoạn cho em nghe nhé.”
A a a Lục Chấp anh không được đọc!
“Đừng đọc!”
“Năm 201x, khoảng vào tháng bảy. Lúc đó Lục Chấp hai mươi tuổi, vẫn là đồ khốn trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới chuyện yêu đương. Đó là một đêm trước khi anh phải trở về Lục gia, anh thả đèn Khổng Minh đầy trời. Lớn ngần này, lần đầu tiên mình nhìn thấy nhiều đèn trời đến vậy, ánh sáng chao lượn nhảy múa khắp không trung, giống như ánh sao trong kí ức thời thơ ấu. Những chiếc đèn trời bay lượn khắp sân trường đại học, không biết anh đã tìm bao nhiêu người làm, tốn biết bao tâm huyết, một đêm đó khiến toàn trường chấn động xôn xao.”
Ninh Trăn xấu hổ muốn chết quách cho rồi: “Lục Chấp anh đừng đọc mà!”
Người đàn ông cười không thể kìm nén, đọc tiếp: “Anh nhất định phải gọi mình ra xem đèn cho bằng được, sau đó anh nói với mình, mỗi chiếc đèn Khổng Minh chứa đựng một ước vọng, anh ở nơi này thả một ngàn chiếc đèn trời, chỉ có một ước nguyện duy nhất. Anh nói ‘con bà nó em hãy thương xót anh một chút, thích anh một chút thôi’.”
Mặt Ninh Trăn đã đỏ bừng lên nóng ran như hơ lửa: “Đủ rồi, không cho phép anh đọc nữa.”
“Ngoan nào, đừng động, tới phần đặc sắc rồi.”
Ninh Trăn muốn đánh anh bất tỉnh!
Anh cười khẽ, đọc tiếp: “Năm đó anh hai mươi tuổi, đôi mắt anh nóng bỏng sáng rực, tim mình đập rất nhanh, cảm thấy anh đẹp khôn tả. Tình cảm trong mắt anh còn dịu dàng hơn cả ánh trăng, nhiều năm sau này, mình đã nghĩ tới cảnh tượng ấy hàng ngàn hàng vạn lần, vẫn nhớ như in cái cảm giác rung động đó, nó khiến người ta mê đắm, khiến người ta quên đi bản thân lao về phía trước.”
Ninh Trăn quẫn bách đến mức muốn dùng chăn trùm kín mình lại.
Anh vẫn đang cười!
Vẫn cười!
Loại ghi chép này tự mình viết ra để dành cho bản thân xem thì không có gì, nhưng khi bị đương sự nhìn thấy, thì quả thực muốn cùng người đó đồng quy vô tận chết chung cho rồi!
Cô thẹn quá hóa giận, đấm một cái lên vai anh.
Sau đó Lục Chấp càng cười thích chí hơn.
“Lại đây bạn học nhỏ, cho em đánh, em muốn đánh mấy cái nữa nào?” Anh vẫn còn đang nắm cổ tay trái cô, dùng sức kéo một cái cả người cô ngã nhào nằm sấp lên người anh: “Sao em lại có thể ngọt ngào đến thế này? Quả thực khiến người ta muốn phạm tội.”
Cô tức muốn chết.
Đánh anh không sợ đau, nói thì không lại anh.
Hơi thở của anh quẩn quanh bên tai cô, anh lại cười nói tiếp: “Em hãy thương xót anh một chút đi, ngủ cùng nhau nhé?”
Cánh tay anh vòng quanh thắt lưng cô, sau một trận náo loạn như vậy, vạt áo khoác lông của cô đã trượt lên eo, Lục Chấp chậc chậc cảm thán: “Thật nhỏ.”
Cô quả thật muốn nổ tung!
“Lục Chấp, anh...”
Anh mặt dày, không biết xấu hổ, lưu manh!
Những lời này còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, anh đã lật mình, hai người trực tiếp đổi vị trí cho nhau, hai tay anh chống hai bên đầu cô, nhìn cô cười xấu xa: “Em có muốn thử một chút không?”
Anh nhìn màu đỏ thoắt cái lan tới vành tai cô, cái miệng xinh xắn lắp ba lắp bắp đấu tranh: “Em, em mới mười chín tuổi!”
Anh ‘ừm’ một tiếng, trịnh trọng trả lời: “Mười chín không nhỏ, cái gì cần có đều đã có.”
“Lục Chấp, anh đồ khốn này!” Cuối cùng cũng bùng nổ.
“Nhưng em lại cảm thấy đồ khốn này đẹp đến chấn động tâm can.”
Thật đáng sợ, thật tuyệt vọng.
Đó chính là tiếng lòng của cô.
“Dáng vẻ em thế này...” Lục Chấp nghiêng nghiêng đầu, cười đến lưu manh vô lại.
“Được rồi anh đừng nói nữa mà.”
“Em hiểu là được rồi.”
Cô một chút cũng không muốn hiểu... nhưng cơ thể của anh truyền tải thông điệp phấn khích rõ ràng đến vậy. Cô lại không ngốc, không hiểu mới là lạ.
Lục Chấp bắt đầu nói bá láp bá xàm: “Chỉ hôn thôi, cho anh hôn nhé?”
Anh gạt quỷ!
“Không được, anh mau về đi, nếu để ba em biết...”
Người đàn ông bình chân như vại, cười nói: “Vậy thì biết thôi. Anh thích em, có gì sai đâu?”
Quả thật nói chuyện với anh một phút đồng hồ thôi đến thiên sứ cũng tức muốn lạc phà!
Có điều anh cũng không cần cô nói chuyện với anh.
Thuận tay kéo dây kéo áo khoác của cô xuống: “Thương xót anh nha bạn học nhỏ, cho anh hôn một cái.”
Nụ hôn của anh rơi lên xương quai xanh cô.
Đêm tháng giêng, đôi môi anh lạnh như băng, hơi thở nóng rát, khiến người ta không khỏi run rẩy.
Cô siết chặt nắm tay, không biết vì căng thẳng hồi hộp hay vì do dự không biết bản thân có muốn đẩy anh ra không.
Cô nghe thấy trống ngực anh, dồn dập hổn hển.
Sự phấn khích đó của anh, tựa như máu ngừng chảy, không khí ngừng lưu chuyển, lặng lẽ mà dữ dội thiêu đốt.
Phảng phất như chỉ trong một cái nháy mắt lại như thật lâu.
Anh khẽ mắng tục: “Chết tiệt, chết người.”
Cô còn chưa kịp lấy lại phản ứng, chiếc chăn mềm mại đã phủ lên, anh trực tiếp dùng chăn bọc kín cô lại rồi xoay mình đưa lưng về phía cô: “Được rồi, ngủ nào.”
Nếu như không phải anh thở gấp đến độ tưởng chừng trái tim sắp nhảy thỏm ra ngoài, cô còn tin anh có chút tỉnh táo.
Song Lục Chấp hoàn toàn không làm gì.
Một cú đấm rơi lên con gấu bông của cô.
Ninh Trăn: “...”
Cô có phần cười trên nỗi đau khổ của người khác mà nghĩ thầm, đáng đời.
Cô quấn chăn lại thật chặt: “Lục Chấp, chúc anh ngủ ngon.” Thuận tay tắt đèn, nằm sát mép giường cách anh thật xa.
Đêm nay cô không nên mon men nói chuyện với anh nữa.
Giữa ánh sáng mờ tối trong phòng, cô có thể nghe thấy tiếng anh hít thở, từng tiếng từng tiếng một gõ vào tim cô.
Cô cong veo khóe mắt.
Anh đang đợi cô lớn lên, anh muốn trao cho cô tất cả những gì tốt đẹp nhất.
Lục Chấp, ngủ ngon.
Cho dù là anh của tuổi hai mươi hay anh của tuổi hai mươi bảy, anh đều là người tốt nhất trên thế gian này.
~
Mối quan hệ giằng co giữa Ninh Trăn và Ninh Hải Viễn kéo dài mãi cho đến tết nguyên đán.
Những năm trước, thời điểm này Ninh gia vô cùng náo nhiệt, Từ Thiến sẽ kéo cô và Đường Trác đi sắm sửa đồ tết trong nhà, nhưng lúc này không ai muốn nhún nhường xuống nước trước.
Cô yên phận ở trong nhà, nhưng dùng thái độ trầm mặc im lặng chống lại quan điểm của họ.
Ninh Hải Viễn rối rắm mà nghĩ, cái tin nhắn lần trước thật sự có tác dụng sao? Con gái của ông cứng đầu bướng bỉnh, nhưng cái loại đại thiếu gia trăng hoa như Lục Chấp nhất định không thể nào có chuyện chung tình.
Hiện tại chẳng phải đã không còn liên lạc với Trăn Trăn nữa sao!
Qua một thời gian, nói không chừng cả hai bên đều sẽ không còn nhớ gì tới đối phương.
Trước mắt Ninh Trăn sẽ buồn trong nhất thời, nhưng sẽ không phải chịu tổn thương đau lòng cả đời, như vậy đều tốt cho tất cả mọi người.
Ông sống hơn nửa đời người, kỳ thực chưa bao giờ làm qua chuyện chột dạ thế này.
Dịp tết, ông quyết định mở điện thoại lên, xem tên tiểu tử ngu ngốc kia có động tĩnh gì không.
Vừa mới bật máy, không ngờ thật sự có tin nhắn. Ninh Hải Viễn nhìn lướt qua, thiếu điều muốn té lăn ra đất ngất xỉu vì tức.
‘Ba, con chuyển hết tài sản của con sang cho Trăn Trăn được không ạ?’
Được cái quỷ nhà cậu!
Tên khốn này đã thành tinh hay sao! Vậy mà lại đoán được tin nhắn là do ông gửi, mặt mũi nào gọi ông là ba! Ông không có đứa con như vậy, càng không muốn có loại con rể này.
Giận run nửa ngày, trả lời kiểu gì cũng mất mặt.
Không ngờ hắn lại biết! Không ngờ lại biết!
Cơn tức này của Ninh Hải Viễn còn chưa kịp tiêu tan, điện thoại lại rung lên.
Vẫn là Lục Chấp.
Vẫn là cái ngữ điệu không biết xấu hổ đó.
‘Ba, chúc ba năm mới vui vẻ ạ.’
Ninh Hải Viễn tức đến tắt nguồn, nhắm mắt làm ngơ. Cái tay Lục Chấp kia, cậu cứ ở đó mà ôm giấc mộng viển vông hão huyền!
Thời điểm giao thừa, cả nhà đang ngồi xem ti vi đột nhiên bên ngoài vang lên âm thanh ồn ào náo nhiệt, tiếp theo sau đó là tiếng pháo hoa nổ tung trời.
Toàn bộ ngẩn người.
Mấy năm trước, chính phủ đã ban bố lệnh cấm người dân tự ý đốt pháo hoa và pháo nổ, ai to gan như thế.
Nhưng bà ngoại không hiểu mấy chuyện này, lão nhân gia người vô cùng cao hứng, đứng bên cửa sổ thở dài cảm khái: “Cái này thật đẹp mà, ở quê chúng ta bên kia không so được.”
Cả nhà đều đi ra ngoài ban công ngắm nhìn.
Ninh Trăn ngẩng cao đầu, từng chùm pháo hoa liên tiếp vun vút bay lên rồi nổ tung giòn giã tỏa sáng cả mảnh trời đêm, bên dưới lầu đông nghịt người vây lại xem, tất cả cùng hòa vào không khí rộn rã tưng bừng.
Pháo hoa kia hết sức độc đáo.
Khi bung nở vẽ nên vô số hình con thỏ, con gấu và hoa hồng.
Tựa như dụ dỗ lấy lòng trẻ con.
Đường Trác nhìn Ninh Trăn một cái, nhíu nhíu mày.
Ninh Hải Viễn mặt mũi thoắt cái đen sầm tựa như gom hết phần màu đen còn lại trên nền trời. Ông ấy tức giận nửa ngày: “Cái loại người không tuân thủ pháp luật này, chờ bị bắt đi!”
Ninh Trăn ngửa mặt lên, pháo hoa phản chiếu trong mắt cô, cô khẽ cười dịu dàng.
Anh không tuân theo bất kỳ chuẩn mực nào trên thế gian này, nhưng lại vì cô mà khép mình vào nguyên tắc, dè dặt cẩn trọng, cõi lòng đầy ắp dịu dàng.