Ninh Trăn cảm giác được cáp treo đang treo lơ lửng giữa không trung, lông mi cô tèm nhem nước mắt, rốt cuộc cũng không có khóc thành tiếng, Lục Chấp cười đến lồng ngực phập phồng:" Ninh Trăn, thích anh như vậy à, ôm không buông hả?"
Lúc này cô mới run rẩy buông lỏng tay, ngóc đầu khỏi ngực anh.
Thiếu niên cong môi:" Em nhìn mặt sông thử đi."
Cô phồng lên dũng khí, nghiêng đầu nhìn xuống, đôi mắt như lạc vào cả trời sao chi chít, đây là cảnh tượng trác tuyệt nhất trong cuộc đời mà cô từng được nhìn thấy.
Muôn vạn ánh đèn rượt đuổi nhau chảy tràn thắp sáng khắp mặt sông, dòng nước phản chiếu ánh sáng, sóng nước lăn tăn như những dải bạc vỡ lóng lánh gợn mình theo dòng chảy.