Sáng ngày cuối tuần đáng lẽ ra phải là ngày nghỉ của Miên Lễ nhưng sáng sớm ra khi bước vào bên trong văn phòng, Ngô Từ Diệp suýt nữa đã tuột rơi mất cốc cà phê trên tay khi nhìn thấy Miên Lễ đang ngồi ngẩn ngẩn ngơ ngơ trên ngai vàng.
Hôm nay cô mặc một một bộ đầm màu xanh sẫm vô cùng bắt mắt, với những họa tiết hoa được mạ vàng lấp lánh. Người bình thường mà mặc bộ đồ này trông sẽ vô cùng lồng lộn, nhưng với cô thì nó lại là một bộ đầm đẹp đến mơ ước.
Hôm nay Miên Lễ cứ thơ thẩn mãi, ngồi gác chân lên ngai vàng. Khuôn mặt đờ ra cứ như mấy người lần đầu biết yêu ấy.
Ngô Từ Diệp: Sao anh ta thấy cảnh tượng này quen thuộc thế nhỉ? Déjà vu?
“Ngô Từ Diệp.”
“V, vâng?”
Tự dưng Mien lễ cất tiếng gọi anh ta khiến cho Ngô Từ Diệp giật mình, vội vàng đứng nghiêm chỉnh lại.
“Chị có việc cần sai ạ?”
“Không phải. Mấy bản thiết kế mới nhất tôi để ở trong một cái bọc đấy.” Miên Lễ bình thản nhìn lên trần nhà: “Cho anh đem đi để gửi tới set diễn thời trang đấy.”
“Cái gì?! Chị nói thật á!”
Ngô Từ Diệp phấn khích hỏi lớn rồi vội vội vàng vàng chạy về phía bàn làm việc của mình, quả nhiên ở trên đấy có một cái bọc trong suốt để đựng những bản vẽ của Miên Lễ.
Lật qua từng bức tranh phác họa, lòng của Ngô Từ Diệp sướng rơn cả lên.
“Chị à! Em cảm ơn chị!!!”
Vậy là set xuân hạ tới anh ta không cần phải lo nghĩ gì quá nhiều nữa rồi! Mong rằng từ nay về sau Miên Lễ cứ chìm đắm trong tình yêu vậy đi nhá!
Miên Lễ vì đang trong tâm trạng hạnh phúc nên cô muốn đi lan tỏa hạnh phúc cho những người ở xung quanh mình.
Sau khi đưa những bản thiết kế trang phục của mình cho Ngô Từ Diệp, cô còn nổi hứng đi mua một chậu lan đột biến rất quý hiếm về cho Lâm Hâm Bằng, tặng cho một cô nhân viên trong công ty một set làm đẹp cao cấp ở một spa làm đẹp nổi tiếng nhất thành phố và một tuần nghỉ việc vẫn có lương vì hôm nọ cô gái ấy đã cho cô kẹo khi mình bị hạ đường huyết.
Miên Lễ đi đâu là có slogan: “Hạnh phúc ở muôn nơi” theo đó, ai đi qua dù không biết chuyện vui của cô là gì nhưng cũng đều vui vẻ chúc cô một ngày tốt lành.
Rất nhanh đã tới bốn giờ chiều, Miên Lễ nhắn tin cho Thương Âu rồi khoác lên mình một cái áo lông gấu màu đen cỡ lớn, lái xe rồi ngồi chờ ở cục dân chính.
Ở trên ghế chờ cũng có một số những cặp đôi khác đang ngồi chờ cùng nhau để làm thủ tục đăng kí kết hôn, ai trông qua nét mặt đều xấu hổ nhưng rất vui mừng, dựa vào vai của người mình yêu.
Miên Lễ nghĩ sắp tới mình cũng sẽ được như họ, ngồi ở trên ghế mà ngóng ra bên ngoài phía cửa ra vào cục. Đoán rằng anh cũng đang lái xe đi tới.
Đoán rằng ngày hôm nay anh sẽ mặc một chiếc áo len màu gì ở bên ngoài, cùng với nét mặt vội vã hơi hây hây đỏ.
Nhưng.
“Ừm, chị ơi, chồng của chị đâu ạ? Sắp tới giờ cục đóng cửa rồi ạ.”
“Xin lỗi, cô có thể chờ thêm một lát nữa được không? Có lẽ anh ấy đang bận.”
Đã quá sáu giờ rồi, những người làm trong cục đều đã lục tục chuẩn bị đi về nhà. Những người ngồi đợi ở trong sảnh đều đã được hoàn thành xong những thủ tục cần thiết cũng đã rời đi hết, hiện tại, trên ghế chờ vắng tanh chỉ còn lại một mình Miên Lễ.
Cô vì không muốn nghĩ rằng anh không tới mà còn muốn ngồi đợi thêm lát nữa, nhưng không muốn làm phiền cô nhân viên làm việc trong cục kia kịp về để nấu cơm cho gia đình nên cô mau chóng xách túi lên rồi bước ra khỏi cục dân chính.
Không biết cô đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc gọi rồi, nhưng thứ hồi đáp lại cô chỉ có những tiếng “tút” kéo dài báo hiện không thể liên lạc được với anh.
Thương Âu, anh đang làm gì vậy?
Miên Lễ ôm theo một tâm trạng phúc tạp nhắn tin hỏi Ngô Từ Diệp tìm địa chỉ nhà của Thương Âu trong hồ sơ làm việc, nhưng khi cô kiểm tra thì nó lại là một địa chỉ nhà giả.
Miên Lễ lái xe rồi ngẩng mặt lên nhìn tòa chung cư siêu cấp sang trọng chỉ dành riêng cho người thuộc giới thượng lưu theo như địa chỉ có trong hồ sơ của anh trước mặt, hờ một tiếng.
Rõ ràng là địa chỉ giả. (Thương Âu: Đó là nhà anh thật mà ;v;)
“Sao tự dưng lại hỏi địa chỉ nhà người ta vậy? Hai người xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
“Làm gì có chuyện gì? Lại đoán bậy gì đấy hả?”
“Đoán bậy là đoán thế nào? Ai nghe qua câu hỏi của cô cũng đều sẽ nghĩ như tôi thôi.”
“Tại sao?”
“Vì giọng cô nghe sốt ruột lắm. Thương Âu làm gì cô sao?”
Miên Lễ hừ một tiếng, cô muốn làm một thứ gì đó để giải tỏa căng thẳng, nhưng khổ nỗi không hút được thuốc lá hay uống được rượu, tay chân bứt rứt mãi chỉ đành có thể vo tròn nắm tay lại rồi đập lên mui xe.
“Không có gì. Tắt máy nhé.”
Chẳng để Ngô Từ Diệp kịp hỏi thêm bất cứ một câu nào nữa, Miên Lễ đã thẳng thừng nhất ngắt cuộc điện thoại rồi ném vào bên trong xe, đứng dựa lưng ở bên ngoài thành xe nhìn vè phía giao lộ đông đúc.
Chết tiệt, Thương Âu, anh đang làm cái gì vậy?
Có phải anh gặp chuyện gì rồi không?
Miên Lễ khó chịu nhận ra rằng mình thực sự không hề có quen biết gì với vòng bạn bè của anh để hỏi chuyện, càng buồn bực hơn nữa khi cô nhận ra giữa cô và anh không hề có bất cứ sự ràng buộc nào cả.
Trong khi cô đang thẫn thờ, bất chợt từ bên trong tòa chung cư cao cấp kia mà vội vàng chạy ra là Trình Tranh, người bạn thân của anh.
Trình Tranh trên tay còn cầm nguyên chiếc điện thoại, vì chạy vội quá mà thở hổn hà hổn hền, vừa mới thẳng lưng mà nhìn lên, anh ta đã thấy ngay Miên Lễ cũng đang đứng ở trước cửa chung cư.
“Ơ, bạn gái của Thương Âu?” Cô đã phát hiện ra nhà của Thương Âu rồi?!
Miên Lễ vì nghe thấy loáng thoáng hình như có ai đó nhắc đến mức nên quay đầu ra sau nhìn thì thấy Trình Tranh bước tới gần chỗ mình.
“Có phải cô đang đi tìm Thương Âu không?”
Miên Lễ không biết Trình Tranh là ai, ậm ừ trả lời.
“Đúng rồi…”
Đột ngột Trình Tranh dậm chân đứng thẳng rồi cúi người nghiêng chín mươi độ xuống đất khiến cho cô giật thót cả tim.
“Tôi thay cho Thương Âu thành thật xin lỗi cô!”.