Sáng ngày hôm sau, sau khi cơn mộng mị dần tan, Miên Lễ nhíu mày rồi chớp chớp mắt tỉnh dậy, sau khi nhìn quanh căn phòng một lúc, cô mới bước chân đặt xuống giường.
Mảnh chăn giường tuột xuống, cũng vì thế mà cảnh xuân trên cơ thể của người con gái lộ ra đầy gợi cảm.
Miên Lễ bước vào trong phòng tắm, đứng ở dưới vòi hoa sen, những dòng nước ấm chảy dọc trên cơ thể của cô, rơi từ trên trán, trượt xuống dưới chân rồi róc rách rơi xuống lỗ thoát nước.
“Hừm… ồ.”
Miên Lễ nắn bóp cái eo gần như muốn gãy ra làm đôi của mình, khó chịu ho khan.
Luôn biết lần đầu là sẽ đau đớn lắm luôn, nhưng cô không biết là sẽ đau đến mức muốn ngất xỉu như vậy.
Nhớ lại cái lúc Miên Lễ vừa khóc vừa ho sù sụ như muốn tắt thở lúc đó, thành ra là khóc chẳng ra khóc, ho chẳng ra ho là cô không thể nào nhịn nổi cái cảm giác xấu hổ ở trong lòng, cả người đều đỏ lên, bờ môi mím chặt vào với nhau.
Lần sau cô sẽ uống thuốc ho trước khi rủ rê Thương Âu làm chuyện đó.
Miên Lễ chẳng biết đã thở dài ở trong phòng tắm bao nhiêu lần, vươn tay rệu rã kì cọ mấy vết tích ở trên người rồi mới mặc đồ đi ra ngoài.
Thương Âu cũng đã tỉnh từ đời nào rồi, hiện anh đang đứng ở bên cạnh một khung cửa kính lan can hướng ra ngoài cánh vườn rộng lớn, rậm rạp cây xanh ở trong trung tâm Tứ Hợp Viện.
Màu đỏ của những bức tường và những cây cột cao chót vót, màu xám tro của những mái nhà bằng ngói kết hợp với màu xanh của cây cối và mùi thơm của hoa cỏ, thật là một sự hòa trộn hài hòa.
Đoạn hành lang có rất nhiều chiếc đèn lồng màu đỏ, ở trên mấy ô cửa sổ hay cửa ra vào được trang trí bằng những chiếc chuông gió, rung lên leng keng lanh lảnh.
Đang thẫn thờ, bỗng nhiên Miên Lễ đã ôm chầm lấy anh từ đằng sau. Những đầu ngón tay thon dài của cô đan vào nhau ở trước bụng của anh.
Thương Âu xoay người, vùi cô gái mềm mại ấy vào sâu trong lòng mình. Cái ôm vừa chắc chắn vừa dịu dàng.
Hai người chẳng nói gì cả, cứ thế ôm lấy nhau, đứng trước lớp cửa kính một hồi lâu.
“Tên ngốc nhà anh. Hôm qua em kêu khàn cả cổ sao anh không tha cho em? Anh đang trả thù em thường ngày trêu chọc anh đấy à?”
Miên Lễ nghĩ kiểu gì cũng thấy hai tức, tức giận và tức cười. Nhớ đến tình cảnh thảm hại của mình ngày hôm qua mà cô hận không thể đem mấy kí ức đó vùi sâu xuống dưới cái giếng ở trong sân nhà.
Bỗng nhiên Thương Âu buông cô ra, anh chỉ tay vào chỗ bụng dưới của cô, nói bằng một chất giọng rất nghiêm túc. Chưa bao giờ cô thấy khuôn mặt anh đanh lại nghiêm nghị đến như vậy.
“Anh sẽ chịu trách nhiệm với em, với chỗ này của em.”
Miên Lễ thấy anh như vậy, khuôn miệng xinh đẹp cong cong.
“Thế khi nào thì bắt đầu chịu tránh nhiệm?”
“Bất cứ lúc nào cũng được. Ngay trong năm nay hoặc ngay bây giờ, chúng ta đi đăng ký kết hôn!”
Thương Âu vừa mới chỉ dứt lời, Miên Lễ đã nhảy phốc lên người anh, hai tay anh vội vàng đưa ra đón lấy cô như một phản xạ tự nhiên.
Cô kéo lấy đầu anh ngẩng lên nhìn mình, không hẹn trước mà nhắm nháp lên đôi môi của anh.
“Thương Âu, sao anh đáng yêu thế? Hôm nay không cần làm việc gì cả, cho em lên đỉnh lần nữa nào!”
Miên Lễ nhấn vào một cái nút ở trên điều khiển từ xa, chiếc rèm cửa tự động đóng lại, che kín một cảnh xuân.
…
Miên Lễ lại một lần nữa mở mắt ở trên giường, thứ đầu tiên chào đón cô tỉnh dậy luôn là những cơn đau ê ẩm trên khắp dọc cơ thể của mình.
Môi cô có cảm giác rất nhức mỏi, đừng nói là trước khi rời đi, Thương Âu đã gặm nát môi cô trong lúc cô còn đang mất ý thức đấy nhá?
Miên Lễ đi xuống dưới giường mà cảm giác cứ như đang đi trên mây, khắp cả cơ thể đều cảm thấy không có trọng lực, chân đặt xuống đất mà loạng choạng như sắp ngã.
Câu hỏi đầu tiên ở trong đầu của cô ngay khi vừa kéo rèm cửa ra là: “Oh sh*t! Mấy giờ rồi?”
Lúc mở mắt ra lần đầu tiên, cô thấy trời còn đang rất sáng mà sao lần thứ hai tỉnh dậy này, nền trời đã chập choạng như sắp tắt thế này?
Miên Lễ nuốt một ngụm nước bọt, lao vội về phía kệ tủ đầu giường mà hớt hải mở điện thoại lên.
Một hàng số hiển thị: “sáu giờ bốn mươi ba phút tối” to đùng hiện lên đập vào mắt của cô, kèm theo đó là hằng hà sa số những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn ca cẩm của Ngô Từ Diệp, số ít còn lại là của Thương Âu hỏi cô đã dậy chưa và một vài tin nhắn dịch vụ từ nhiều phía khác nhau.
Miên Lễ nằm dài ở trên giường, vừa day day huyệt thái dương vừa bấm trả lời từng tin nhắn một, những cái không cần thiết thì cô dứt khoát “vứt” luôn vào trong dĩ vãng chỉ với một cái trượt tay.
Bỗng nhiên, những đầu ngón tay thon dài xinh đẹp bỗng khựng lại.
Từ nằm dài, Miên Lễ chợt ngồi phắt dậy, vẻ lười biếng vì vừa mới ngủ dậy đã bốc hơi đi gần hết ngay khi cô nhìn thấy Tình Phong hồi âm lại tin nhắn của mình.
Thằng nhóc đó cũng đã gọi cho cô kha khá các cuộc gọi, nhưng cô lúc ấy không thể bắt máy được vì nó gọi đúng lúc cô cùng với Thương Âu đang “hành sự”.
“Cái quái quỷ gì vậy?”
Miên Lễ khó chịu vò đầu, tại sao lúc đó cô không biết là điện thoại đang rung?
Cô ấn gọi lại nhưng sau một tràng các tiếng “tút” đều đều máy móc, thứ mà cô nhận lại chỉ là một chất giọng bình thản và vô cảm của tổng đài.
Khi Miên Lễ ấn vào trong trang tin nhắn, lướt xuống dưới cuối cùng những đoạn tin nhắn cô gửi cho cậu chỉ có một tin nhắn định vị gỏn lọn, ngoài ra không có lấy một lời đáp đi kèm nào cả.
Mà địa chỉ nó chỉ đến là một cảng biển ở phía Tây thành phố.
“Cái quái gì đây? Thằng này uống say rồi rơi xuống biển, đang gọi mình tới cứu nó sao?”
Miên Lễ vứt lại điện thoại ở trên giường, vội vàng chạy vào trong phòng vệ sinh thay quần áo.