Editor: Mộ
Phó Nhất Nam là một cô nàng hoạt bát, tất cả những thông tin Hứa Thuần biết đều do cô ấy tiết lộ.
Mặc dù Phó Nhất Nam không phải thành viên của hội học sinh nhưng cô ấy biết rất nhiều chuyện nội bộ, vì thế Hứa Thuần cũng vô tình biết được kha khá.
Trong đó còn có một vài mẩu chuyện phiếm về chủ tịch và phó chủ tịch hội học sinh.
“Anh ấy có bạn gái rồi sao?”
Lúc nghỉ ngơi giữa tiết thể dục, Hứa Thuần ngồi trên sân cỏ nghe cô ấy kể chuyện thì giật mình hỏi.
Phó Nhất Nam lắc đầu: “Mình không chắc lắm nhưng mà tất cả mọi người đều đồn như thế. Trong số những thành viên của hội học sinh, chủ tịch nói chuyện với Phó chủ tịch nhiều nhất. Hai người họ còn ăn cơm với nhau.”
Hứa Thuần bứt mấy sợi cổ trên sân và lẩm bẩm: “Họ thân với nhau đâu có nghĩa là yêu nhau.”
Phó Nhất Nam bảo: “Dù sao thì mình cũng thấy hai người họ rất xứng đôi.”
Hứa Thuần hơi bực bội nên không muốn trả lời.
Sau đó, cô chạy đi tìm bạn học khác trong lớp để đánh cầu.
Những cơn gió liên tục thổi qua khiến quả cầu lệch hướng, bắt không được mà đánh cũng chả xong, đúng lúc tâm trạng không tốt nên cô lại ngồi một chỗ đợi giờ thể dục kết thúc.
Dãy lớp học của khối mười nằm ở tít phía nam. Mỗi lần từ sân thể dục về lớp học bọn họ đều phải đi qua dãy lớp học của khối 12.
Mấy hôm nay thời tiết nắng nóng nên các bạn nữ rất ngại phơi nắng ngoài sân, bọn họ đi thẳng lên hành lang dài, hai ba người tụm lại với nhau thành một nhóm nhỏ, vừa đi vừa tám chuyện.
Lớp của Hứa Thuần ở tầng cao nhất, vừa hay cũng là con đường dài nhất. Bọn cô đi từ mạng sườn của dãy lớp học khối 12 vào tòa nhà, sau đó đi thẳng rồi leo lên cái cầu thanh gần đó, vừa trò chuyện vừa đi lên.
Kể từ khi Phó Nhất Nam buột miệng kể cho Hứa Thuần biết Tưởng Thừa Khải học lớp nào, cô đã tự tưởng tượng phương hướng và vị trí lớp học của anh trong đầu. Thật trùng hợp lớp học của anh cũng ở tầng bốn nhưng ở giữa có dãy lớp học của khối 11 thế nên họ vẫn cách nhau rất xa.
Điều không thể không nhắc tới là sự mong đợi và kích động bất thường đang dâng lên từ tận đáy lòng cô. Cho dù trước kia cô đã đi qua đây rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ cô căng thẳng như vậy. Cảm giác này không tài nào diễn tả nổi, nó mãnh liệt một cách khó hiểu, tựa như cô có thể chạm mặt anh ngay lập tức.
Chỉ là cô không ngờ hành lang lại không có một bóng người, cũng không có tiếng đi lại. Xung quanh thật yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng giảng bài của giáo viên vọng ra từ trong lớp.
Hứa Thuần không thích nói nhiều, những bạn tiếp xúc với cô đều bảo cô là một cô gái dịu dàng và ít nói. Giờ phút này cô cũng không biết nên nói gì cả, trong lúc các bạn đang bàn tán sôi nổi về một bộ phim hàn quốc đang chiếu gần đây thì cô lại suy nghĩ về một chuyện khác.
Khi họ đến giữa tầng ba, các bạn nữ không thèm kiềm chế mà bật cười ha hả, họ khiến không gian xung quanh trở nên cực kỳ ồn ào. Hứa Thuần không quan tâm các bạn nói gì, cô chỉ cảm thấy hơi mỏi chân.
Đúng lúc họ định đi vòng vào một khúc ngoặt thì có một bạn nam ở đối diện vừa hay lao tới đụng trúng Hứa Thuần và bạn nữ bên cạnh cô. Cô muốn tránh sang một bên để nhường đường nhưng cậu ta lao nhanh quá nên không tránh khỏi việc cô bị đẩy lui về phía lan can, suýt chút nữa thì ngã xuống cầu thang.
Bạn nữ bị cậu ta đâm vào tức đến nỗi chửi tục nhưng cậu ta không thèm quay đầu lại. Có vẻ như cậu ta không hề cảm thấy áy náy, tiếp tục cười đùa cợt nhả rồi chạy thẳng xuống dưới lầu, phía sau còn có người đuổi theo cậu ta.
Hứa Thuần xoa bóp phần eo vừa va vào lan can, cô cau mày bực bội nhưng khi cô ngẩng đầu lên thì hai chân đóng đinh tại chỗ.
Phía trên cầu thang tầng bốn, một bóng người quen thuộc đi xuống. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần jean, đôi chân dài bước từng bước một. Có lẽ bởi vì xung quang anh có rất nhiều bạn học nữ nên anh đi rất chậm.
Đột nhiên Hứa Thuần cảm nhận được trái tim run rẩy của mình đang nhói lên từng cơn, còn tầm mắt của cô chỉ dừng lại trên người anh trong một giây ngắn ngủi, sau đó cô cúi đầu nhìn những hoa văn trên bậc thềm.
Nụ cười trên gương mặt của anh lướt qua trong đầu cô. Tại sao anh lại vui vẻ đến thế? Hình như lúc cười anh đẹp trai hơn rất nhiều.
Đôi chân ấy dần dần tiến về phía cô. Nó khiến trái tim cô đập loạn, không tài nào kiểm soát được.
Lúc đó, cô chỉ muốn chờ anh lướt qua nơi này để mình có thể quay lại và ngắm anh từ phía sau. Thế nhưng cô còn chưa đợi được khoảnh khắc ấy thì một giọng nói tràn ngập lo lắng đã truyền đến từ đỉnh đầu:
“Em có bị thương không?”
Hứa Thuần ngẩng đầu lên, cô không biết anh đang nói chuyện với ai.
Bạn nữ bên cạnh trả lời trước: “Không sao, em không sao đâu.”
Tưởng Thừa Khải gật đầu, anh để ý đến cái tay đang đặt trên eo của Hứa Thuần, anh nghiêng đầu hỏi: “Eo của em bị thương sao?”
Bây giờ Hứa Thuần mới nhận ra anh đang nói chuyện với mình, phía sau còn một đám người đang ồn ào bàn tán.
Hứa Thuần vươn tay chỉnh lại mắt kính sắp sửa rơi xuống và xua tay bảo: “Em không sao.”
“Ồ…” Tưởng Thừa Khải gật đầu tỏ ý anh biết rồi, sau đó anh trầm mặc một lát rồi đuổi theo gọi cậu bạn nam khi nãy lại.
Hứa Thuần vịn tay vào lan can, mới đi được vài bước, tầm mắt đã trôi theo bóng người đang chạy cho đến tận khi người đó biến mất khỏi cầu thang.
Khi về đến lớp học, Hứa Thuần đột nhiên thấy rất vui, tựa như có một làn gió dịu dàng và ấm áp phả vào gương mặt. Cảm giác ấy dễ chịu đến nỗi không thể diễn tả bằng lời.
Từ hôm đó trở đi, Hứa Thuần phát hiện hình như cô và chủ tịch hội học sinh càng ngày càng có duyên.
Lúc Hứa Thuần đến căng tin ăn cơm trưa, cô ngồi đối diện cửa ra vào và vô tình thấy anh đang dọn bát đũa.
Cô biết khoảng mười phút trước khi tiết tự học buổi tối bắt đầu, anh sẽ đến căng tin để mua một chai nước suối và một ổ bánh mì, sau đó sẽ đi một mình hoặc cùng bạn bè quay lại lớp học.
Mỗi giờ nghĩ trưa hay là thời gian rảnh sau mỗi tiết học, chỉ cần cô đứng ở cuối hành lang đều có thể thấy anh đổ mồ hôi để chơi bóng ở sân bóng rổ phía xa. Khi trở về lớp anh sẽ đi bằng cầu thang của khối mười một, vừa đi vừa tán gẫu với tụi con trai.
…..
Có một lần, Hứa Thuần xuống cầu thang để nộp bài tập tiếng anh. Anh tình cờ thấy cô bưng một chồng bài tập dày cộp nên đã ngỏ ý giúp cô.
Cô nghe thấy tiếng cười vui vẻ, còn ngửi thấy mùi mồ hôi thoang thoảng toả ra từ người anh. Lúc ấy cô cảm thấy tất cả hơi thở của mình đều bị rút cạn, suốt cả quãng đường cô không dám ngẩng đầu lên.
Sau đó, Hứa Thuần bắt đầu thích những ngày tháng ở trường, tựa như mỗi ngày đều là một ngày vui.
Cứ mỗi lúc đi lang thang quanh sân trường cô lại vô thức tìm kiếm bóng dáng của anh, những niềm hy vọng nhỏ nhoi chưa bao giờ khiến cô thất vọng bởi vì thỉnh thoảng cô sẽ bất ngờ chạm mặt anh.
Sau một khoảng thời gian dài, Hứa Thuần đã rút ra rất nhiều điều từ những tin đồn mà mọi người đang bàn tán. Tưởng Thừa Khải và phó chủ tịch hội học sinh không có quan hệ thân mật gì cả, họ chỉ trao đổi những thứ liên quan đến học tập và nhiệm vụ mà họ đang đảm nhận mà thôi.
Hứa Thuần cũng phát hiện, trước kia cô dành hết tâm trí cho việc học hành nhưng hiện tại ngoài việc học cô đã quan tâm đến tất cả mọi thứ liên quan đến anh.
Có một số điều cô luôn nhớ kỹ.
Đó là họ vô tình gặp nhau mười sáu lần, địa điểm gặp mặt là căng tin, cửa hàng tạp hóa cạnh trường, hành lang khu lớp học…vv.. Trong đó toà nhà khu lớp học là nơi bọn họ có cơ hội gặp nhau nhiều nhất.
Anh đã thay đổi tổng cộng tám hãng quần áo, chủ yếu là hai màu đen trắng. Anh thường xuyên đi cùng một nhóm bạn học. Lúc đi bộ anh có thói quen đút tay vào túi quần. Anh luôn dùng ánh mắt trầm tĩnh để nhìn thẳng vào bạn bè và những người xung quanh, khiến họ có cảm giác anh là một chàng trai rất thâm tình…
Hứa Thuần sợ mình không nhớ hết được, cô cố tình chuẩn bị một cuốn sổ nhật ký, viết tất cả chuyện lặt vặt về anh bằng những từ khóa hoặc ký hiệu mà chỉ mình cô có thể hiểu và ghi lại những thứ chỉ có mình cô để ý.
Theo thời gian, một tình yêu thầm kín bắt đầu hình thành và không thể nói ra với bất kỳ ai khác. Nó sâu đậm đến nỗi cô không dám bày tỏ và thậm chí còn không muốn thử, bởi vì cô không chắc kết cục của nó là một tình yêu hạnh phúc hay đau đớn tràn trề.