Hy Lâm ngồi khóc sướt mướt bên cạnh giường bệnh của Tinh Diệu, nhìn vết bỏng do axit gây ra vẫn còn chảy nước cô không khỏi xót xa, nếu hôm nay không có Tinh Diệu người có lẽ bị lãnh trọn lọ axit đó chính là cô.
Nhìn Tinh Diệu vẫn đang bất tỉnh, cô nhớ lại buổi tối lúc bị Tô Thiên Tuyết gài bẫy, Tinh Diệu cũng có mặt trong đám người đó.
Cậu ta chính là người gây xích mích trong đám người đàn ông để kéo dài thời gian chờ cảnh sát đến.
Dù đang trong trạng thái mơ hồ, cô cũng nhận ra giọng điệu đó không ai khác chính là Tinh Diệu.
Khi cảnh sát ập đến người cuối cùng chạy ra khỏi căn phòng đó là cậu ta, chính cậu ta đã khoác áo cho cô.
Tinh Diệu ngang bướng là không tốt, dao du với bạn bè xấu là không tốt nhưng bản năng thiện lương của cậu ta vẫn thể hiện đúng lúc, nó đã cứu Hy Lâm một mạng.
Nếu lúc đó không có Tinh Diệu, có lẽ cô cũng không sống được vì đám cặn bã đó làm ô nhục, hôm nay cậu ta lại xả thân cứu cô một lần nữa.
Hy Lâm nắm lấy tay của Tinh Diệu vừa nấc vừa nói "Cậu cứu tôi nhiều lần như vậy, làm sao tôi trả hết nợ cho cậu chứ, đồ ngốc."
Cô khóc lớn đến nỗi âm thanh vang cả một phòng, Tinh Diệu cũng chịu đủ quấy rầy nên mới tỉnh lại.
"Cậu ồn ào quá!"
Tinh Diệu nhăn mặt lại, giọng thều thào còn yếu ớt, dù vậy vẫn cố đưa lên một ngón tay hoáy vào tai chọc Hy Lâm nhưng vừa cử động, phần lưng đã truyền tới một cơn đau tê tái.
"A…"
"Cậu làm gì vậy tên ngốc này, cậu đang bị thương đó."
Hy Lâm cố ngừng khóc nhưng không hiểu sao nước mắt cứ chảy, đến cả nước mắt nước mũi đều nhỏ xuống cả tay của Tinh Diệu.
Cậu ta nhìn Hy Lâm như vậy trong lòng cảm thấy rất vui, nhưng bên ngoài vẫn cư xử như cô là một kẻ phiền phức.
"Cậu đừng khóc nữa, cậu cứ khóc nhưng vậy làm sao tôi nghỉ ngơi được."
"Vậy, tôi ra ngoài để cậu nghỉ ngơi."
Hy Lâm nói xong, cô đứng dậy ngay lập tức, bàn tay cô vừa mới buông ra Tinh Diệu đã luyến tiếc nắm lại, cậu ta thẹn thùng hơi úp mặt vào gối nói.
"Cậu cứ… ngồi đây đi, không sao, bây giờ tôi cũng dậy rồi."
Tinh Diệu lâu ngồi mới được ở riêng với Hy Lâm như thế này, cậu ta cũng khá hổ thẹn về những việc cậu ta đã làm, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đối diện với cô, cậu ta không mở miệng nổi.
Nghĩ rất lâu, chần chừ nhiều lần cậu ta rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng trong lòng nghĩ một đằng, lúc sắp nói ra cậu ta lại nói một nẻo.
"Cậu… cậu đừng nói chuyện này với ba mẹ, tôi không muốn họ lo lắng."
"Ừm, miễn sao cậu hồi phục tốt, cậu muốn tôi làm gì cũng được."
Hy Lâm vô tư nói mà không nghĩ ngợi gì, nhưng nó lại khiến cho Tinh Diệu có một niềm tin, tâm trạng của cậu ta có vẻ khá hơn hẳn.
Nhưng có một điều Tinh Diệu lại quên đó chính là Hy Lâm đang là bạn gái của Trạch Minh, cô hứa với cậu ta không nói với ông bà Tần nhưng cô lại báo cho Trạch Minh biết.
Có lẽ là từ lúc cậu ta biết người mình thích là Hy Lâm, cậu ta đã xem Trạch Minh như một tình địch. Cảm giác này trong lòng cậu ta có một chút gì đó vừa khó xử vừa có lỗi khi nói chuyện với anh.
Suốt mấy ngày qua, Trạch Minh luôn cùng Hy Lâm túc trực chăm sóc cho Tinh Diệu, dù rất không nên nhưng nhìn hai người họ là một đôi ở trước mặt mình, Tinh Diệu lại cảm thấy ghen tị.
Nhiều lúc cậu ta đã tự hỏi, tại sao Hy Lâm lại thích Trạch Minh trong khi người bên cạnh Hy Lâm nhiều hơn chính là cậu ta. Trạch Minh cũng đã từng có bạn gái, hơn nữa anh còn dẫn về giới thiệu với gia đình, điều này Hy Lâm cũng biết, không lẽ cô vẫn có thể chấp nhận sao?
Nghĩ tới nghĩ lui mọi vấn đề đều nằm ở suy nghĩ Hy Lâm, mà suy nghĩ của cô cậu ta không tài nào đoán ra được, Tinh Diệu trằn trọc suốt một đêm không ngủ được, chỉ để nghĩ cách tìm một chiếc chìa khóa mở lòng của Hy Lâm ra, để xem cô đang nghĩ những gì, một khi cậu ta làm được những gì cô mong muốn, có phải cô sẽ chấp nhận cậu ta hay không, đến lúc đó cậu ta sẽ chẳng quan tâm việc cô từng là bạn gái của anh trai mình nữa, cậu ta muốn cùng cô trở thành một đôi uyên ương hạnh phúc nhất.
Hiếm hoi có một hôm Trạch Minh không đi cùng Hy Lâm đến bệnh viện, cậu ta nhìn cô lúc nào cũng tận tâm chăm sóc mình như vậy rõ ràng không có ý ghét bỏ.
Những ngày này Hy Lâm đều đối xử rất từ tốn với cậu ta, có lẽ bởi vì vết thương này, bởi vì chính cậu ta đã cứu cô.
Nhưng dù là vậy, Tinh Diệu cũng muốn nhân lúc này tỏ tình với cô một lần nữa, biết đâu cô sẽ vì thương hại cậu ta mà đồng ý.
Tinh Diệu không quan tâm đến những việc khác, điều cậu ta muốn, chỉ là có được Hy Lâm bên mình, nhìn thấy cô nhẹ nhàng chăm sóc mình mỗi ngày như vậy, cậu ta tham lam muốn nó là mãi mãi, không muốn chia sẻ điều này với người khác.
"Hy Lâm này, cậu từng nói… nếu tôi hồi phục tốt thì tôi muốn điều gì cậu cũng làm. Bây giờ tôi đã đỡ hơn rồi, cậu có phải nên… thực hiện lời hứa rồi không?"
Hy Lâm cười nhẹ, cô thả trái táo vừa gọt xong xuống đĩa, rồi lấy khăn giấy ra lau tay, cô cũng tò mò nhìn sang Tinh Diệu hỏi.
"Vậy cậu muốn gì, những thứ tôi có thể mua cho cậu thì cậu cũng tự mình mua được, hay là cậu muốn tôi nói đỡ cho cậu với ba?"
Tinh Diệu tặc lưỡi lắc đầu "Không phải."
Hy Lâm lại bày ra vẻ mặt tò mò, cô tiếp tục đoán "Hay là…"
"Cậu chia tay với anh cả đi."
Tinh Diệu chen ngang bất ngờ nói, làm cô ngơ người hỏi lại "Cậu nói gì?"
"Tôi… tôi nói là cậu hãy chia tay với anh cả đi, tôi vẫn như trước đây dù cậu là Lâm Tịch hay Hy Lâm tôi đều thích cậu, cậu biết không, tôi thích Lâm Tịch bởi vì cô ấy rất giống Hy Lâm. Thật không ngờ cả hai đều là một người, nói như vậy tôi mới là người thích cậu thật lòng, dù cậu có trong thân phận nào, tôi vẫn là người thích cậu. Còn anh cả, nếu như anh cả không biết cậu là con gái ngay từ đầu, cậu nghĩ anh ấy liệu có nảy sinh tình cảm với cậu không? Hay có lẽ anh ấy cũng chỉ xem cậu là một đứa em trai?"
Tinh Diệu đứng dậy, phần lưng chưa hồi phục hẳn, cậu ta vẫn còn đau mà chưa thể đứng thẳng, cậu ta khòm lưng đi tới bước từng bước chậm chạp về phía cô.
Hy Lâm nhíu mày, đến lúc này rồi mà tại sao cậu ta lại không chịu hiểu?
"Tinh Diệu! Trên đời không có nếu như và tôi trước giờ chỉ coi cậu là bạn là người anh em trong nhà không hơn không kém."
Tinh Diệu nghe cô nói thì bước chân dừng hẳn lại, cậu ta cười nhạt một cái.
"Không hơn không kém? Mặc dù tôi không màn nguy hiểm xả thân cứu cậu và bị thương nặng cậu cũng không động lòng sao?"
Đôi mắt Tinh Diệu nhìn thẳng vào cô, đó là ánh mắt đáng thương đang khẩn thiết trông chờ một câu trả lời.
Hy Lâm dù đã có câu trả lời nhưng cô chần chừ không dám nói ra, câu trả lời chắc chắn không thể khiến Tinh Diệu vui hơn, mà ngược lại, rất có thể khiến cậu ta hụt hẫng, tổn thương.
Nếu cậu ta không vì cô mà bị thương nặng cô cũng sẽ không thấy khó xử như lúc này.
Tinh Diệu vẫn nhìn Hy Lâm chờ cô nói ra, đột nhiên cánh cửa phòng bệnh mở toang, Trạch Minh lại xuất hiện đúng lúc này, anh từ bên ngoài đã nghe rõ hết cuộc đối thoại của hai người.
"Trạch Minh…"
Anh bước đến gần Hy Lâm, anh vòng tay qua eo của cô kéo sát vào người, đôi mắt anh tỏa ra tia sắt lạnh nhìn Tinh Diệu.
Anh và Hy Lâm tuy hai mà một, anh hay cô trả lời đều như nhau cả thôi, trong tình huống này cũng không ngoại lệ.
"Phải đó, Hy Lâm sẽ không động lòng với bất kỳ ai khác. Nếu cô ấy yêu em và sau này cũng có một người khác cứu cô ấy rồi đưa ra yêu cầu như em, em cũng chấp nhận sao?"
"Đương nhiên là không thể nào." Tinh Diệu đáp ngay mà không nghĩ ngợi.
"Đúng, chính xác là không thể nào. Hy Lâm là người yêu của anh rất có thể sau này cũng sẽ là chị dâu của em, nên em đừng có suy nghĩ quá phận nữa. Vì em là em của anh, nên anh mới còn kiên nhẫn đứng đây nói chuyện với em, em nên hiểu điều đó."
Tinh Diệu nghẹn lời mở to mắt nhìn Trạch Minh, từng câu anh nói ra đều dứt khoát, nó tỏ ra uy lực khiến người trước mặt phải cảm thấy lép vế, anh ấy là người gánh vác đại nghiệp của Tần gia, sự tài giỏi của anh là điều không thể bàn cãi.
Tinh Diệu đột nhiên nhận ra, cậu ta thua kém Trạch Minh rất nhiều, không luận về vai vế, tuổi tác, mọi thứ khác cậu ta đều không bằng.
"Có phải đây là lý do Hy Lâm thích anh ấy không, một người chín chắn và thành công sẽ cho cô ấy cảm giác an toàn, chứ không phải là một đứa long bong như mình? Mình hiểu rồi."
Tinh Diệu đột nhiên cười khổ, cậu ta nói "Em hiểu rồi, từ giờ em sẽ không quấy rầy hai người nữa."
"Em thông suốt như vậy là tốt. Có vẻ em đã đỡ hơn rồi, Hy Lâm còn phải quay phim anh sẽ cho y tá đến chăm sóc em."
Nói rồi anh kéo Hy Lâm đi. Lúc gần đến cửa Tinh Diệu bỗng nhiên nói lớn "Em sẽ đi du học, em sẽ học cách tự lập và trưởng thành hơn, giống như anh. Đến lúc đó nếu hai người chia tay, em sẽ lại theo đuổi Hy Lâm. Hy Lâm lúc cậu quay đầu lại, tôi vẫn luôn ở phía sau đợi cậu."
Trạch Minh nhíu mày không vui, không biết Tinh Diệu giống ai mà lại cố chấp như vậy, anh bịt tai Hy Lâm lại rồi lạnh lùng nói "Sợ rằng sẽ khiến em thất vọng rồi."
Anh đưa Hy Lâm rời đi, Tinh Diệu mỉm cười rất thoải mái. Cậu ta chưa từng nghĩ bản thân phải cố gắng hơn ai, nhưng giờ cậu ta đã có động lực rồi, không chỉ vì bản thân mà còn vì để có thể một ngày chinh phục được người mà cậu ta yêu.