Hy Lâm dọn tới nhà mới, nhờ số tài sản ba mẹ ruột để lại, cô đã mua được một căn hộ khang trang ở một khu chung cư cao cấp.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, tủ quần áo của cô chứa đầy ắp quần áo nữ. Căn nhà cũng thoải mái trang trí theo ý thích của mình, không bị khô khan như ở phòng cũ.
Vị khách đầu tiên và cũng là người duy nhất ngoài ông bà Tần mà Hy Lâm cho biết địa chỉ nhà chính là Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết rất quan tâm đến việc cô sẽ trở thành một diễn viên, nên cô ấy cũng muốn mình là một người quản lý tốt, lúc nào cũng không quên nhắc nhở cô.
"Nghe mình nói này, đây tuy là vai diễn phụ nhưng vai này xuất hiện gần một nửa thời lượng phim, cho nên cũng rất quan trọng."
Chính Hy Lâm cũng biết vai diễn này quan trọng đối với cô đến mức nào. Thiên Tuyết ngắt câu rồi nói tiếp "Hơn nữa còn có một tin cho cậu, người đóng vai nữ chính lần này sẽ là minh tinh điện ảnh Tô Hiểu Linh đó, cậu thử kết thân với cô ấy xem sao, biết đâu sau này sẽ có ích."
Hy Lâm có cảm giác gì đó ngượng ngùng khi Thiên Tuyết nói câu này, cô cười hờ hững rồi tựa người ra sofa, cô đáp "Mặc dù Tô Hiểu Linh là thần tượng của mình, nhưng mình nghĩ… cái gì tự nhiên sẽ tốt hơn."
Nhìn Hy Lâm có vẻ miễn cưỡng, Thiên Tuyết cũng không muốn ép "Tùy cậu vậy, cậu cứ làm những gì cậu thấy thoải mái là được."
"À suýt nữa quên, tối mai sẽ có buổi liên hoan gặp mặt giữa các diễn viên, cậu cũng phải có mặt đó."
…..
Sát giờ đến buổi liên hoan, Hy Lâm đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng đột nhiên Thiên Tuyết gọi tới "Alo, tiểu Tịch, xin lỗi mình không thể đi cùng cậu. Hôm nay chị của mình về nhà ăn tối cho nên… Xin lỗi vì báo cho cậu trễ như vậy."
Giọng Thiên Tuyết nhão ra ăn năn, nhưng Hy Lâm không thấy buồn, cô vẫn vui vẻ trả lời "Có gì mà xin lỗi chứ, mình đi một mình được mà, lâu lâu chị cậu mới về, mình không trách được."
"Chỉ có tiểu Tịch của mình là hiểu mình nhất, yêu cậu, moa moa."
Hy Lâm phì cười cúp máy, cô thầm nghĩ hôm nay Thiên Tuyết không đi cùng được cũng tốt, nếu một diễn viên tự do chưa có gì trong tay như cô mà có quản lý theo cùng, chắc lại bị người khác nói ra nói vào đủ điều.
Cô tự mình bắt taxi đến điểm hẹn, khi vừa xuống xe thì nơi này lại là một quán bar, trong lòng của cô đã cảm nhận thấy có gì đó bất an.
Đứng bên ngoài một hồi, cô hít thở sâu rồi bước vào. Bên trong tối om, cô chưa từng đến những nơi như thế này bao giờ, nên có chút chưa quen.
Có người đi ra hỏi rồi đưa cô vào một căn phòng. Bước trong căn phòng đó, điều đầu tiên cô làm là nhìn sơ qua một vòng, nhìn thấy vị đạo diễn trong buổi thử vai mà cô đã tham gia thì cũng yên tâm phần nào.
Nhưng… ở đây toàn là các diễn viên phụ lại toàn là nữ, cô bắt đầu cảm thấy kỳ lạ rồi.
Đạo diễn ngoắc tay bảo cô tới, cô cũng chưa kịp nghĩ nhiều mà tới ngồi cạnh ông ta, cô nói một câu cố ý thăm dò "Đạo diễn, hôm nay chẳng phải là gặp mặt các diễn viên hay sao, sao tôi chẳng thấy dàn diễn viên chính đâu hết vậy, tôi rất háo hức được gặp họ."
Đạo diễn cười phá lên, ông ta vòng tay qua vai cô, còn bóp tay cô vài cái khiến cô không thấy thoải mái "Diễn viên chính thì đang ở phòng khác hết cả rồi."
Hy Lâm khó chịu né tránh bàn tay của ông ta, nghe ông ta nói cô càng nghi ngờ hơn, cô nhẹ gỡ tay ông ta ra cười trừ "Vậy để tôi sang bên kia chào hỏi mọi người."
Cô vội vàng đứng dậy, thì cái tay đó của ông ta không yên phận mà nắm lấy hông của cô dằn xuống, ông ta ghé sát tai của cô nói nhỏ "Chào hỏi cái gì, bọn họ cũng chỉ là diễn viên phụ như cô thôi, người cô nên chào hỏi đang ngồi bên cạnh cô đây này, còn có mấy vị đang ngồi bên kia nữa. Cô liệu mà… biểu hiện cho tốt, nó quyết định đến sự thăng tiến của cô đó."
Cái mùi rượu từ miệng của ông ta xộc vào mặt cô khiến cô buồn nôn, cô hiểu ra, lại là cái quy tắc ngầm đáng nguyền rủa này.
Ở đây không chỉ có tên đạo diễn già dê này mà còn cái vài tên đàn ông mặc âu phục khác mà ông ta chỉ tới, chắc là người của nhà sản xuất. Nhìn mặt người nào người nấy cũng chăm chú vào cặp đùi của các cô gái khiến cô nổi cả da gà.
Trong lúc cô không để ý đến thì cái tay của tên đạo diễn này đang từ từ lần mò vào trong váy của cô, cô giật bắn người, đẩy ông ta ra mà đứng dậy.
Nhìn vẻ mặt của ông ta cau có lại, cô thật hết cách chỉ muốn đấm vào mặt của ông ta một cái rồi bỏ đi, nhưng vai diễn này thật sự rất quan trọng với cô, cô đành nhún nhường một bước.
Cô tỏ ra ngây thơ, làm dịu lòng của ông ta.
"Xin… lỗi đạo diễn, tôi một nhiên muốn đi vệ sinh, tôi… đi một chút sẽ quay lại."
Cô nói xong liền nhanh chân đi ra ngoài, tên đạo diễn ra hiệu cho người đi theo cô, đề phòng cô bỏ trốn.
Hy Lâm cũng không thể ở trong nhà vệ sinh mãi được, cô do dự định gọi cho Thiên Tuyết nhờ chỉ cách nhưng lại thôi "Chắc mình phải tự xử lý rồi, không thể làm phiền cậu ấy mãi được."
Nghĩ rồi cô bước ra ngoài, trong lúc vô ý đã vô tình đâm trúng một người làm vết son của mình dính hẳn vào ngực áo của anh ta.
Cô hốt hoảng nhanh chóng lấy khăn ướt ra lau nó "Xin lỗi anh, tôi không cố ý, để tôi lau sạch cho anh."
Người này giữ tay cô kéo ra, anh ta nói "Không cần đâu, càng lau càng bẩn hơn thôi."
Nghe giọng nói này Hy Lâm ngơ người ra, cô nuốt nước bọt ngẩng đầu lên nhìn, rồi lại cúi đầu xuống ngay tức khắc.
Cô nghĩ sao mình lại xui xẻo vậy, "Trời ơi, sao anh cả lại ở đây chứ?"
Trong lúc bối rối, cô nhìn thấy cái tên mà đạo diễn bảo đi theo cô vẫn đứng đó, trong đầu cô liền nảy ra một ý định.
Cô lùi ra sau vài bước, gập người liên tục, cố ý nói lớn để tên theo dõi cô có thể nghe thấy "Thành thật xin lỗi ngài, tôi không biết đồng hồ của ngài lại đắt đến vậy, tôi đã làm hỏng nó vì vậy tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng mà tôi đang có việc bận, đợi tôi năm phút tôi sẽ cùng ngài đến đồn cảnh sát, ngài không cần phải gọi cảnh sát tới đâu."
Cảm thấy nói như vậy đã đủ rồi, Hy Lâm nhanh chân trở lại căn phòng đó, cô nghĩ một cái áo nhỏ như vậy, chắc anh cả của cô sẽ không nhỏ nhen mà tính toán đâu.
Cô đến gần tên đạo diễn, vẻ mặt tỏ vẻ nghiêm trọng "Đạo diễn, tôi vừa lỡ làm hỏng đồng hồ đắt tiền của người ta, nhưng mà tôi không thể đền nổi, anh ta muốn báo cảnh sát tới bắt tôi. Tôi không muốn gặp rắc rối đâu, nên chắc xin phép đạo diễn, tôi phải rời khỏi buổi tiệc sớm để giải quyết chuyện này."
Tên đạo diễn liếc nhìn qua người đi theo cô, anh ta cũng khẽ gật đầu một cái. Không vội đồng ý ngay, ông ta vuốt chiếc cằm lởm chởm râu nghĩ ngợi một chút rồi ông ta bỗng nhiên đứng dậy, đến gần tên vừa rồi, nói xì xào.
Ông ta nói nhỏ vào tai anh ta "Đi ra thương lượng với người kia mời hắn một chai rượu 'thượng hạng' nói là chuộc lỗi, bỏ một ít thuốc vào ly rượu dụ cho hắn uống trước rồi đe dọa là được, đừng có để hắn báo cảnh sát."
Nói xong, ông ta phất tay cho anh ta đi làm việc, rồi quay lại chỗ Hy Lâm, ra vẻ thông cảm, lại nhìn mấy người kia tỏ ra khó xử, ông ta nói với cô.
"Ở đây nhiều vị khách quan trọng như vậy, tiệc chưa tàn mà cô đã về khiến tôi cũng rất khó ăn nói, hay là vầy đi, cô uống hết ba ly rượu, coi như là chuộc lỗi với các vị đây. Uống hết rồi, cô có thể thoải mái đi về."
Ông ta vừa nói vừa rót ra ba ly rượu, Hy Lâm tuy tửu lượng không tốt nhưng loại rượu này trong hầm rượu của Trạch Minh có rất nhiều, cô thường đi lấy rượu cho anh nên cũng biết, nồng độ cồn của nó không cao, uống ba ly thì cũng không say được.
Cô như nắm chắc được phần thắng liền tự tin đồng ý, nhanh chóng cầm lấy một ly lên uống cạn.
Vị rượu đắng nghét như muốn đốt cháy cổ họng của cô vậy, nhưng cô vẫn trụ được qua ly đầu tiên.
Đến ly thứ hai tên đạo diễn cáo già này cùng với những gã già dê kia nhìn nhau nhướng mắt cười gian tà. Là cô quá đơn giản, không nghĩ đến những kẻ này còn mưu mô hơn cô nghĩ nhiều, cái chai chỉ là vỏ ngoài, còn rượu đã được pha chế lại, uống một ly đã choáng váng đầu óc huống chi là ba ly.
Ly thứ hai uống cạn, đầu của cô đã quay cuồng, những tiếng cười nói bên tai cô cũng nghe không rõ nữa.
"Lạ thật, sao rượu này hôm nay lạ thế, là mình nhìn lầm à."
Đã uống được ly thứ hai, còn một ly nữa thôi, lẽ nào cô không chịu được. Hy Lâm làm liều nốc sạch ly thứ ba, đến đây rồi mắt cô cũng nhòe ra, nhưng ý thức thì vẫn còn tỉnh một chút, giọng cô say xỉn nói "Hết rồi… vậy tôi về… đây."
Cô đứng dậy, đi liêu xiêu ra cửa, nhưng tay cô mất hết sức lực, không còn sức đẩy cửa ra nữa, chân cũng bắt đầu nhũn ra, toàn thân sức lực cạn kiệt "Mình… không… đi nổi."
Cô mơ hồ tự nói, lúc này giọng tên đạo diễn vang lên, ông ta đã ngồi bên cạnh cô từ lúc nào, ông ta vuốt ve khuôn mặt cô vài đường, rồi cười khoái chí nói "Làm sao mà đi được, uống nhiều thuốc thế mà, ha ha, con cừu ngây thơ mà tự cho mình tài giỏi, được phục vụ tôi cô nên cảm thấy vinh hạnh đi, vì biết đâu sao này, tôi để cô làm bồ nhí. Trong mặt xinh xắn thế này cơ mà, ha ha ha."
Vẻ dê xồm lộ rõ ra hết trên gương mặt của ông ta, lúc này Hy Lâm căn bản đã không còn nhận thức được gì.
Đột nhiên, cánh cửa mở ra, người vừa rồi được tên đạo diễn sai đi làm việc, bộ dạng tơi tả bị vứt vào trong, trong sự bất ngờ của nhiều người.
Tên đạo diễn nhăn mặt khó chịu đứng dậy, ông ta lớn mồm hét "Là kẻ nào, muốn làm loạn sao, có biết ông đây là khách vip không hả?"
Ông ta một tay chống nạnh, một tay chỉ thẳng, khí thế hùng hổ và rồi một tiếng choang cực lớn vang lên, cùng với âm thanh la hét của những người trong phòng.
Tên đạo diễn ôm đầu ngã lăn quay xuống sàn, cả mặt và đầu của ông ta pha lẫn rượu và máu tanh.
"Mày… mày… dám, dám đánh…"
"Đánh phải cho phế mới gọi là đánh, đây chỉ mới là chào hỏi."
Giọng nói tràn ngập khí thế, băng lãnh và thâm độc. Khi tên đạo diễn vừa ngã xuống bóng dáng Trạch Minh hiện ra khiến cho mấy lão già trong phòng bấn loạn.
"Tần… Tần tổng… sao cậu lại… ở đây."
Trạch Minh vứt cổ chai rượu còn lại vào trong, trúng chiếc bàn thủy tinh làm nó vỡ từng mảng, phát ra một tiếng ồn đinh tai.
Cùng lúc đó một tốp người lần lượt chạy vào, bao vây cả căn phòng.
Còn anh thì tuyệt nhiên không bước vào nửa bước, anh lấy chiếc khăn tay lau sơ qua vết rượu vừa bắn vào tay mình, ánh mắt sắc lẹm liếc tên đạo diễn cùng đám người đang run rẩy, túa mồ hôi kia.
"Để mặc cấp dưới làm loạn, là lỗi của tôi, vì vậy tôi có trách nhiệm phải thanh lọc đám cặn bã này vĩnh viễn thì mới xứng với cương vị là người lãnh đạo của Vĩnh Tần."
"Không, Tần tổng, chúng tôi biết lỗi rồi, xin anh tha cho chúng tôi…"
Anh không nghe lọt tai những gì bọn họ nói, anh thản nhiên cúi người xuống bế Hy Lâm ra, cánh cửa cũng được đóng chặt lại theo tiếng nài nỉ của đám người bên trong.