"Ha… hai người, hai người đều cùng nhau qua mặt tôi, hai người xem tôi là gì hả?"
Tinh Diệu chống tay vào tường, gương mặt nửa cười nửa khóc, khổ sở đứng dậy, ánh mắt oán giận nhìn cô đang ôm lấy cánh tay của Trạch Minh, trong lòng lại càng đau hơn gấp vạn lần.
Trạch Minh tiến lên, định xông tới, nhưng vẫn bị Hy Lâm giữ lại, anh tức giận mắng cậu ta rất lớn.
"Còn dám giảo hoạt, vậy mày phát điên lên như vậy với Hy Lâm, thì mày xem cô ấy là gì? Hành động này của mày có khác gì một tên côn đồ không?"
Trạch Minh cũng muốn phát điên theo Tinh Diệu, anh chưa bao giờ nói nặng lời như vậy cho dù Tinh Diệu có nhiều lần gây ra chuyện trước đây. Lần này Tinh Diệu quả thật đã chọc vào sức chịu đựng của anh.
Cứ để hai anh em họ như vậy sợ rằng sau này sẽ không dễ gì nhìn mặt nhau nữa mất.
Hy Lâm dằn tay Trạch Minh lại, cô kéo anh vào phòng ngủ để tạm tránh mặt Tinh Diệu, cô nói nhỏ "Trạch Minh, anh đừng nói nữa."
Cô đẩy Trạch Minh đi, đồng thời cũng quay người lại nói với Tinh Diệu, nhưng giọng điệu không chứa hàm ý tức giận.
"Cậu cũng về đi, tìm nơi nào đó yên tĩnh mà suy nghĩ thấu đáo lại. Cậu như vậy, tôi thật không quen."
Tinh Diệu đột nhiên lại cười như điên dại, rồi lại hừ lạnh một tiếng mới rời đi.
Nghe một tiếng rầm từ phía cửa, Hy Lâm thở dài quay lại nói chuyện với Trạch Minh.
"Anh đừng quá gay gắt với Tinh Diệu, chắc cậu ấy sốc quá…"
Trạch Minh nhìn chiếc áo bị xé rách cô đang mặt, liền thấy nó chướng mắt, anh giật mạnh tấm chăn lên quấn hết người cô lại, bày ra vẻ mặt như đang giận dỗi.
"Em còn nói giúp cho nó, nếu anh không đến kịp có phải nó đã làm gì em rồi không? Nhưng tại sao Tinh Diệu nó lại biết, em đã nói sao?"
"Không phải, có lẽ… Tinh Diệu đã theo dõi em. Nhưng thôi đừng nói chuyện này nữa, đợi một lúc thích hợp, em sẽ đi nói chuyện lại với Tinh Diệu. Anh em hai người mà cãi nhau, người đứng giữa như em cũng không thoải mái được, coi như là vì em đi có được không, lần này anh hãy bỏ qua cho cậu ấy?"
Hy Lâm bỏ cái chăn ra, cô đi đến ôm anh từ trước mặt mà làm nũng.
Anh đưa tay lên trán thở dài, cả Tinh Diệu và Hy Lâm đều là người thân của anh, chính vì vậy hành động của Tinh Diệu càng đáng trách.
Thấy anh không trả lời, Hy Lâm lại tiếp tục tấn công, cô dụi dụi đầu vào người anh nũng nịu "Bỏ qua đi mà, đi mà!"
Thật hết cách, cô thật sự đang chọc anh giận hơn là cầu xin, anh đột ngột nhấc bổng cô lên, anh ngồi lên giường đặt cô ngồi gọn trên đùi của mình.
Hy Lâm không dám nói nữa, cô câm như hến mở tròn mắt nhìn anh, anh đột nhiên hỏi.
"Còn em, em có biết em sai ở đâu không?"
Hy Lâm lắc đầu nhất thời chưa nghĩ ra cũng không hiểu tại sao anh lại nói vậy, bất chợt anh xoay người, đẩy cô nằm ra giường, anh chống hai tay xuống giường, bàn tay của anh đè lên cổ tay của cô.
Hy Lâm cảm thấy mặt mình như đang nóng dần lên.
Anh cúi xuống, Hy Lâm đột nhiên nhắm mắt lại, nhưng anh chỉ cắn nhẹ chiếc mũi của cô rồi thả ra.
"Chỉ vậy thôi sao, vậy mà mình lại nghĩ…. Từ lúc nào mà đầu óc của mình trở nên đen tối vậy chứ?"
Hy Lâm nhắm chặt mắt lại vì quá xấu hổ bởi những ý nghĩ không trong sáng lại hiện ra trong đầu, một giây sau cô lại mở bừng mắt lên vì kinh ngạc khi nghe anh nói.
"Em làm nũng với anh để xin xỏ cho người đàn ông khác, anh không thích."
"Hả?... Nhưng Tinh Diệu là em của anh…"
Trạch Minh đưa tay lên chặn miệng của cô lại, vầng trán anh nhăn lại, anh gằn giọng xuống muốn cảnh cáo cô "Lại nhắc đến tên của người khác, xem ra không phạt em thật nặng thì em sẽ không nhớ em là người của ai."
"Ưm… khoan…"
Trời đã bước vào khuya, những căn hộ trong tòa nhà cũng dần tắt đèn, nhưng vẫn còn duy nhất đèn nhà của Hy Lâm vẫn bật sáng cả đêm. So với không gian yên tĩnh bên ngoài, ở trong căn hộ sáng đèn kia vẫn có người còn đang cuồng nhiệt không ngơi nghỉ.
…..
Bị Tinh Diệu phát hiện ra thân phận, Hy Lâm còn nghĩ hôm nào đó sẽ gặp cậu ta giải thích rõ ràng, vậy mà ngay ngày hôm sau cậu ta lại gọi cho ông bà Tần làm ầm lên.
Ông bà Tần đang ở xa, chuyện này lại phức tạp nên họ đã gấp rút đặt một chuyến bay, bay ngay về nước.
Hy Lâm đang quay phim cũng phải xin nghĩ về giữa chừng để giải quyết vụ việc lần này.
Mọi người trong nhà đều đã biết chuyện cả rồi, Hy Lâm cũng không cần nhọc công che giấu nữa, cô cứ là chính mình mà thản nhiên bước vào biệt thự Tần gia.
"Ba, mẹ, con về rồi."
Mọi người đều có mặt, Hy Lâm lần đầu trong bộ dạng là một cô gái bước vào nhà, Tinh Diệu nghĩ rằng ông bà Tần sẽ rất sốc giống như cậu ta nhưng sự thật không phải thế.
"Hy Lâm, lại đây, ngồi cùng mẹ."
Bà Tần dành chỗ cho Hy Lâm, còn rất tự nhiên mà vẫy cô lại, thì ra khi Tinh Diệu gọi qua điện thoại, ông bà Tần vẫn chưa nói cho cậu ta biết.
Cậu ta thấy thái độ của ba mẹ mình như vậy cũng hết sức kinh ngạc "Chuyện này là sao đây, ba, mẹ, không lẽ hai người đã biết từ trước rồi sao?"
Ông Tần nghiêm mặt, mắt nhìn Tinh Diệu nghiêm nghị nói "Là bọn ta đem con bé về, thì làm sao mà không biết được. Nếu con cũng đã biết rồi thì ta cũng không giấu nữa. Trí Vũ, con nói xem còn thấy chuyện này như thế nào?"
Trí Vũ ngồi bắt chéo chân, cậu cũng không có phản ứng gì thái quá, ngược lại còn rất vui vẻ chấp nhận, còn nhìn cô đá mắt một cái.
"Dù có hơi bất ngờ một chút nhưng con cảm thấy rất tốt, Hy Lâm quả nhiên là truyền nhân của con mà, đúng là em của anh, sau này nhất định anh em mình phải đóng phim chung mới được."
Trí Vũ nói xong ông Tần liền chỉ tay vào Tinh Diệu, nghiêm khắc răn dạy.
"Còn con đó Tinh Diệu, nhìn Trí Vũ xem, nó có làm ầm lên như con không, dù là nam hay nữ, Hy Lâm vẫn là con cháu Tần gia, con phản ứng chống đối như vậy không sợ Hy Lâm buồn sao?"
Tinh Diệu đột ngột đập mạnh tay xuống ghế, rồi đứng bật dậy, trong lòng của cậu ta rất khó chịu, cậu ta nhất định phải nói ra cho bằng hết.
"Con không có ý chống đối, nhưng ba mẹ có biết bí mật của anh cả và Hy Lâm không? Bọn họ lén lút qua lại với nhau, anh cả còn đến nhà riêng của Hy Lâm lúc nửa đêm, bọn họ đã không còn giữ mối quan hệ là anh em nữa rồi, ba mẹ vẫn bênh được sao?"
Bà Tần nghe Tinh Diệu nói xong không những không giận dữ mà nổi giận lên phản đối như ý nghĩ của Tinh Diệu, bà ấy trái lại còn có vẻ hơi ngạc nhiên nhẹ xen lẫn vui mừng nhìn sang Hy Lâm khiến cô có chút hổ thẹn không biết phải chui đi đâu.
"Hy Lâm, chuyện này là thật à? Tốt thật, mẹ đã đoán ra từ trước rồi mà."
Phản ứng của ông bà Tần hoàn toàn trái ngược với những gì Tinh Diệu mong muốn, cậu ta nhất thời vì bị cơn bực tức đang dâng trào lên mà chỉ nói được ấp úng.
"Hai… người sao lại… bình thản như vậy?"
Ông Tần nhìn Tinh Diệu như vậy lại không hài lòng, ông ấy nói "Vậy thì sao, chúng nó yêu nhau thì có gì xấu…"
Ông Tần còn chưa nói hết, Tinh Diệu bất ngờ hét toáng lên chen ngang "Ba mẹ lúc nào cũng vậy, luôn thiên vị anh cả, ba mẹ làm gì cũng cho anh cả biết đầu tiên, còn con thì luôn là người cuối cùng, vì sao vậy chứ? Con không phải là con ruột của hai người sao?..."
Tinh Diệu trút hết nỗi bực dọc ra, vẫn còn một câu mà cậu ta rất muốn nói huỵch toẹt hết ra nhưng cậu ta không làm được "Nếu như biết Hy Lâm là con gái ngay từ đầu, thì chắc chắn người hiện tại đứng bên cạnh cô ấy là con chứ không phải anh cả…"
Tinh Diệu đột nhiên không nói gì nữa, cậu ta mang vẻ mặt hậm hực mà bỏ ra khỏi nhà.
Ông Tần vì tức giận với thái độ của Tinh Diệu nên đã cố ý nói lớn cho cậu ta nghe thấy.
"Ngỗ ngược, nó không tự hỏi là nó bao nhiêu tuổi rồi hay sao mà lại nói ra cái lời so sánh thiển cận đó, hừ, thật là bị nó chọc cho tức chết mà."
Mọi chuyện cũng không mấy êm xuôi, từ đầu đến cuối đều bị Tinh Diệu khuấy đảo lộn lên hết, bây giờ cậu ta lại bỏ đi. Chỉ vì thân phận của mình mà khiến Tần gia một phen náo động, tâm trạng của Hy Lâm lại trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
"Trạch Minh, không biết Tinh Diệu đã về nhà chưa, cậu ta lái mô tô trong lúc mất bình tĩnh, em lo lắm, lúc chiều mẹ bảo anh hai đưa em về trước, chắc lúc Tinh Diệu bỏ đi mẹ cũng rất buồn nhưng lại không nói ra."
Hy Lâm ngồi một góc trong căn phòng tối om, cô bấm những dòng tin nhắn rồi gửi chúng đi.
Cô thở dài tựa đầu vào tường kính, nhìn xuống thành phố đang sáng đèn rực rỡ, đầu óc của mình cô chỉ cứ lẩn quẩn một suy nghĩ không thoát ra được. Tinh Diệu mà xảy ra chuyện gì, thì cô sẽ dằn vặt cả đời.
Màn hình điện thoại lại bỗng nhiên sáng đèn, là Trạch Minh đã trả lời tin nhắn "Anh lập tức đến chỗ em."