Em Trai Khờ Khạo

Chương 6: Ly hôn?



“Đúng là không biết sợ chết, đến cả đàn em của anh Hoa là anh Cường cũng tới rồi”.

“Đúng đấy, làm gì có ai không biết cậu cả nhà họ Lý của chúng ta chơi thân với anh Hoa đứng đầu thế giới ngầm ở Hoa Châu! Còn dám chọc vào cậu hai nhà họ Lý nữa chứ?”

“Thật chẳng có mắt nhìn. Loại người như này chết còn tốt hơn, còn ở đấy giả bộ bình tĩnh nữa, mẹ nó quá buồn nôn!”



Đám người vây xem xung quanh cũng bàn tán xôn xao, tỏ vẻ khinh thường!

Lý Tuấn Nhất nghe vật, gương mặt tràn đầy kiêu ngạo như đã trông thấy Trương Minh Vũ bị đánh thảm!

Hắn cười lạnh nói: “Ranh con, vĩnh biệt mày!”

Ngay sau đó, năm gã đàn ông cao to đột nhiên đứng khựng lại!

Bọn họ trợn tròn mắt kinh hãi nhìn Trương Minh Vũ!

Anh cũng sửng sốt.

Thì ra là bọn họ.

Đám người trước mặt anh chính là mấy kẻ trong vụ tông xe vừa rồi, gã cầm đầu cũng là gã trọc kia!

Trùng hợp vậy sao?

Lúc này tất cả đều ngơ ngác tại chỗ!

Lý Tuấn Nhất ngạc nhiên thúc giục: “Anh Cường làm gì đấy? Mau đánh chết nó đi!”

Thế nhưng mấy người kia vẫn ngây ra như phỗng.

Trương Minh Vũ hoàn toàn yên tâm, khẽ mỉm cười hỏi: “Bọn mày… muốn đánh chết tao hả?”

Câu nói này khiến đám người ngỡ ngàng.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lý Tuấn Nhất mắt tròn mắt dẹt, vẻ mặt mờ mịt!

Gã trọc nắm chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên vẻ do dự!

Lửa giận từ việc vừa nãy vẫn còn, nhưng gã lại sợ người phụ nữ kinh khủng kia.

Trong lúc chần chừ, gã đột nhiên trông thấy Tô Mang đang đứng ngay sau lưng Trương Minh Vũ.

Ầm!

Đầu gã như bị nổ tung! Khoé miệng co giật!

“Không dám không dám, anh cứ đùa, sao em dám đánh chết anh được?”, gã hoảng loạn xua tay, vô thức cúi gập người xuống!

Bốn gã cao to vạm vỡ đằng sau cũng toát mồ hôi hột, trên mặt trưng ra nụ cười làm lành.

Mọi chuyện bỗng thay đổi khiến đám người xung quanh đều hoá đá.

Ai cũng nghẹn họng trên trối!

Lâm Kiều Hân hơi hé môi, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.

Dường như mọi chuyện… hoàn toàn ngược lại với dự đoán của cô!

Lý Tuấn Nhất ngơ ngác chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

“Anh Cường… anh… anh làm cái quái gì thế? Đừng đóng kịch với nó nữa! Mau xông lên tẩn nó cho tôi!”, hắn vội bước lên hai bước, lo lắng nói.

Gã trọc hít sâu một hơi, cắn răng đáp: “Xin lỗi cậu Lý, chúng tôi không giải quyết được chuyện này đâu”.

Trương Minh Vũ cũng vô cùng kinh ngạc. Hình như cảm giác này… rất thoải mái!

Dứt lời, gã trọc dẫn theo mấy tên đàn em quay người đi thẳng.

Lý Tuấn Nhất quýnh lên.

Bao nhiêu người đang ở đây, hắn thấy bẽ mặt quá.

“Các người đứng lại cho tôi!”



Hắn gào thét ầm ĩ: “Tôi ra lệnh cho các người đánh chết nó! Nếu còn không chịu ra tay, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh tôi ngay lập tức!”

Câu uy hiếp này doạ đám người gã trọc phải dừng bước, trong lòng bối rối do dự!

Bọn họ không dám đắc tội Tô Mang, cũng không dám chọc vào cậu cả nhà họ Lý!

Làm sao đây?

Một lúc lâu sau, gã hạ quyết tâm.

Nếu đắc tội cậu cả nhà họ Lý, cùng lắm bọn họ chỉ phải nghe mắng một hồi. Nhưng nếu đắc tội Tô Mang, rất có thể sẽ phải bỏ mạng ngay tại đây!

Gã trọc nhanh chóng quay người lại.

Lý Tuấn Nhất thấy thế mới thở phào nhẹ nhóm, tưởng là lấy cậu cả nhà họ Lý ra đã doạ được gã trọc.

Đám người vây quanh cũng thả lỏng, ai nấy đều nở nụ cười giễu cợt.

Thế mới đúng kịch bản chứ!

Gã trọc ngẩng đầu lên, đang định từ chối Lý Tuấn Nhất lại liếc thấy mấy người Tô Mang.

Ngay sau đó, toàn thân gã run lẩy bẩy!

Vừa ngẩng đầu gã đã phát hiện chín người vệ sĩ kia lại lôi súng lục ra tiếp, chĩa thẳng về phía mình.

Hự!

Năm người bọn gã đồng loạt sợ hãi hít một hơi thật sâu!

Tô Mang nhếch miệng cười hất đầu nhìn Lý Tuấn Nhất.

Trong lòng gã trọc trùng xuống.

Lý Tuấn Nhất không hề biết chuyện gì đang xảy ra, thấy đám người gã trọc còn đang do dự lại càng nổi trận lôi đình!

“Mẹ nó tao bảo chúng mày ra tay cơ mà! Điếc à?” Lý Tuấn Nhất quát ầm lên với bọn họ!

Hắn cứ tưởng chỉ cần lấy cái danh cậu cả nhà họ Lý ra đã đủ để doạ nạt bọn gã trọc rồi!

Gã trọc siết chặt tay lại, trong lòng vốn đang bừng bừng lửa giận. Tiếng quát tháo của Lý Tuấn Nhất đã hoàn toàn chọc tức bọn họ!

“Bọn tao không điếc, mày gọi cái chó gì?”

Gã trọc ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt hung tợn!

Lý Tuấn Nhất đứng hình, đám đông cũng chết sững.

Gã đầu trọc tức giận gầm lên: “Bảo tao đánh anh em của tao hả? Con mẹ nó não mày bị úng nước đúng không?”

“Các anh em, xông lên hết đi!”

Tiếp đó, gã vọt thẳng về phía Lý Tuấn Nhất!

Anh em?

Mọi người xung quanh hoá đá tập thể!

Trương Minh Vũ là… anh em của anh Cường sao?

Tất cả ánh mắt kinh hãi đều đổ dồ lên người anh!

Đến cả Lâm Kiều Hân cũng bị làm cho choáng váng!

Gã trọc hiểu rõ nếu đắc tội Trương Minh Vũ, bọn họ sẽ phải chết!

Nhưng đắc tội cậu cả nhà họ Lý thì vẫn còn hy vọng sống sót. Huống hồ hai chữ “anh em” này cũng đã giữ thể diện cho anh Hoa của gã lắm rồi!

Bịch bịch!

Tiếng đánh đấm trầm đục đột nhiên vang vọng khắp hành lang.

“Á!”

Ngay sau đó là tiếng hét thảm thiết của Lý Tuấn Nhất!

Hai gã vệ sĩ của Lý Tuấn Nhất bị doạ chạy đi núp ở góc tường. Người hiểu chuyện hơn vội vàng gọi xe cứu thương.

Năm phút sau, tiếng tru tréo của Lý Tuấn Nhất đã bị thay thế bằng tiếng rên rỉ bất lực.



Gã trọc xua tay, bấy giờ đàn em của gã mới dừng lại.

“Người anh em, có chuyện gì cứ gọi nhé. Bọn em đi trước đây”.

Gã trọc nhiệt tình vỗ vai Trương Minh Vũ, nói xong còn lén nhìn sang chỗ Tô Mang.

Hắn không thấy súng đâu nữa mới thở phào nhẹ nhõm.

Trương Minh Vũ cũng cười đáp: “Gặp lại anh sau”.

Một câu xưng anh em này cũng xem là lý do để anh giải thích với nhà họ Lâm.

Đám người gã trọc nhanh chóng rời đi.

Lý Tuấn Nhất nằm thoi thóp trên mặt đất, máu me be bét khắp người, cơ thể không ngừng co quắp.

Xe cứu thương đến rất nhanh, lập tức khiêng hắn ra ngoài.

Hai gã vệ sĩ hung hăng lườm Trương Minh Vũ rồi mới hoảng hốt lao ra khỏi nhà hàng.

Đám đông xung quanh cũng chậm rãi tản ra.

Thoáng chốc, trong hành lang chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cũng đã tỉnh táo hơn hẳn, chậm rãi đứng dậy.

Trương Minh Vũ ngừng cười, bình thản hỏi: “Đáng lẽ cô phải biết hắn có ý đồ xấu với mình chứ, sao còn phải mạo hiểm làm gì?”

Cô cau mày, khó hiểu hỏi: “Ý đồ xấu cái gì…”

Nói đến đây cô đã tỉnh ngộ.

Hợp đồng bị huỷ bỏ, nhà đầu tư bị đánh cho bầm dập. Hơn nữa kẻ cầm đầu gây ra những chuyện này còn đang đứng ngay trước mắt!

“Anh có tư cách gì hỏi tôi chuyện này? Có biết mình gây ra phiền phức lớn thế nào cho tôi không? Anh biết anh đã khiến nhà họ Lâm chúng tôi tổn thất nhiều như thế nào không hả?”

Lâm Kiều Hân không kìm được cơn giận!

Trái tim đau đến chảy máu!

Cơ hội vực dậy của nhà họ Lâm đã mất rồi!

Trương Minh Vũ cười tự giễu.

Cộng thêm bị men say trong người kích thích khiến anh càng cảm thấy ấm ức.

Không nhắc tới chuyện cứu cô, anh vẫn không thể hiểu nổi tại sao cô có thể vì một cái hợp đồng mà mạo hiểm tới mức này?

Nếu không có anh ở đây, hậu quả sẽ thế nào?

Anh vừa thấy đau lòng, lại vừa tức giận.

Anh chẳng nói chẳng rằng quay người đi tới cuối hành lang.

Lâm Kiều Hân ngơ ngác nhìn theo.

Thái độ này… là sao?

Toàn bộ cơn giận và tủi thân đều dâng lên trong lòng, khiến cô bực bội quát: “Trương Minh Vũ, anh đừng có về nhà họ Lâm nữa. Ngày mai đi làm thủ tục ly hôn!”

Trương Minh Vũ cũng nổi nóng, lãnh đạm đáp: “Tuỳ cô”.

Sau đó, bóng anh biến mất ở cuối dãy hành lang…

Lâm Kiều Hân ngẩn người đứng đó, ánh mắt mờ mịt.

Người này… thật sự là Trương Minh Vũ sao?

Phải mất một lúc lâu cô mới lấy lại tinh thần.

Cô nghiến răng, ánh mắt toé ra lửa giận, cuối cùng quay ra khỏi nhà hàng.

Lúc này Trương Minh Vũ cũng về tới phòng Vip của mình.

Gương mặt Tô Mang ửng đỏ. Cô khẽ lắc ly rượu trong tay, thất vọng nói: “Trông cũng xinh đấy, nhưng chị không thích tính cách”.

“Mắt nhìn… cũng chẳng ra làm sao”.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv