Thanh âm kia rất nhỏ, nếu không phải Lục Tầm còn đang quắp eo cậu, Diệp Dao sẽ cho rằng mình bị ảo giác.
Diệp Dao khiếp sợ quay đầu, không thể tin được phía sau mình là tầm mắt của Lục Tầm.
Biểu cảm Lục Tầm rất khó hình dung, giống như đang ẩn nhẫn điều gì, khóe môi khẽ nhếch. Nhưng vừa chạm phải ánh mắt khó tin của Diệp Dao, biểu cảm này lập tức biến mất, Lục Tầm trở về như bình thường.
"Mày vừa mới nói cái gì?" Diệp Dao không rõ hỏi.
"Mày không nghe được à? Vậy tao lớn tiếng chút." Lục Tầm nhướng mày, biểu tình cũng không đứng đắn.
Tầm mắt Lục Tầm liếc xuống: "Thằng em trong nhà không nghe lời đúng không, tao sẽ giúp mày dạy dỗ nó, giải quyết mâu thuẫn giữa hai đứa tụi bây, khiến cho nó sau này không dám nữa. Để coi, lần sau thằng cu này còn dám hung dữ với mày nữa không?"
Diệp Dao: "......"
Diệp Dao sốc bay màu rồi.
Cậu cứ nghĩ tình huống tốt nhất, là Lục Tầm coi như cái gì cũng không thấy thả cậu đi, bọn họ hai người từ nay về sau không đề cập tới việc này nữa, coi như không có chuyện gì.
Hoặc không thì, cậu giải thích lý do cho hắn, cho Lục Tầm cười một trận đã đời.
Nhưng không ngờ, suy nghĩ của tên này vươn tầm ra khỏi vũ trụ, thậm chí lý do cũng không hỏi, mà trực tiếp đòi giải quyết chuyện huynh đệ nhà cậu.
"Dạy dỗ trẻ con tương đối vất vả, tao hỗ trợ cho, mày đừng lo", Lục Tầm điều chỉnh vị trí, ôm Diệp Dao trở về, trưng vẻ mặt giống mấy tên đầu gấu trong xóm, "Hí, cho nó vài bài học nó liền ngoan thôi".
Diệp Dao vô thức đi theo hai bước, đột nhiên phản ứng lại, ngừng chân ngay.
Cậu đang muốn làm gì, chẳng lẽ thật sự còn cho Lục Tầm sóc lọ giùm cậu?
Lục Tầm cầm lấy em trai cậu, cậu lại yêu thầm Lục Tầm, cứ như đang lợi dụng hắn, thật sự không phải là chính nhân quân tử.
"Thôi, đừng để ý đến nó nữa, một lát nữa nó tự xìu xuống", Diệp Dao nhân lúc hắn không chú ý, nhanh chóng lách ra khỏi tay của Lục Tầm, ba bước rút thành hai, nhanh chóng chạy về phía phòng thay đồ, "Chuyện nhà tao, mày không quản được đâu".
Diệp Dao nghĩ mình đã rồi rõ ràng như vậy, Lục Tầm hẳn là sẽ không dây dưa nữa. Nhưng không ngờ, Lục Tầm lại lần nữa đuổi theo, Diệp Dao chỉ có thể xoay người chống cự.
Tên Lục Tầm lần này tung chiêu bẩn, lấy tốc độ sét đánh, bóp lấy trứng của Diệp Dao, làm Diệp Dao suýt chút là quỳ luôn rồi, động tác vì thế cũng lộ ra sơ hở.
Lục Tầm nhắm chuẩn thời cơ, tích tắc vươn tay bắt cóc đứa em trai không nghe lời kia, làm người anh trai Diệp Dao phải buông vũ khí đầu hàng.
"Chuyện nhà mày sao tao lại không có quyền quản hả, hai ta đắp cùng một cái chăn, tao thay mày dạy dỗ em trai cũng là chuyện thường tình thôi" Lục Tầm cảm thấy mỹ mãn ôm lấy Diệp Dao một lần nữa, hắn không tha Diệp Dao về lại chỗ cũ, mà đứng tại chỗ cùng Diệp Dao đối mặt, một tay bắt cóc con tin, một tay ôm eo Diệp Dao, không cho cậu cơ hội bỏ chạy.
"Mày...... thằng chó!" Diệp Dao thở không ra hơi.
"Gâu!" Lục Tầm đắc ý đáp lời.
Diệp Dao không còn gì để nói, dứt khoát nhắm mắt im lặng.
Nhưng cậu không nói, Lục Tầm lại thao thao: "Lúc tao lật mày lại, mày chạy làm gì? Trong tình huống này, cách giải quyết tốt nhất đương nhiên là lấy tay tao giải quyết chứ. Khó khăn hạo nạn anh em giúp đỡ nhau, mày chưa nghe qua à?".
Diệp Dao không lập tức đốp chát, cậu trầm mặc một lát mới mở miệng, âm thanh vốn dễ nghe mang theo vài phần ấm ức: "...... Nhưng tao nghĩ, mày sẽ tức giận".
"Tao tức giận?", Lục Tầm nhìn chằm chằm mặt Diệp Dao, ngón tay thon dài hữu lực tiếp tục động tác không có chút ngập ngừng, "Vì sao tao lại tức giận?"
Tại sao? Đương nhiên là vì Lục Tầm là trai thẳng chính hiệu, nhưng ai mà có ngờ, tên trai thẳng này muốn hỗ trợ sóc lọ giùm bạn cùng giới, còn vô cùng tự nguyện?
Lúc này, Diệp Dao không nghĩ được nhiều, chỉ cần biết người trước mặt cậu là Lục Tầm, đầu óc cậu liền trống rỗng.
Người cậu thầm yêu say đắm, đang cởi bỏ khát vọng trong lòng cậu.
Hàng mi dài đen nhánh của Diệp Dao bởi vì kích thích mà không ngừng rung rung, thân thể cũng lung lay không vững. Cậu vươn tay muốn vịn vào chỗ nào đó, nhưng đến một nửa đột nhiên ngừng lại.
Lục Tầm thả eo Diệp Dao ra, kéo cái tay đang giơ lên, đặt nó lên vai của chính mình.
Cứ thế, khoảng cách của bọn họ càng gần.
Diệp Dao nhắm hai mắt, Lục Tầm trắng trợn mà nhìn chằm chằm người trước mặt, không ai thấy ánh mắt hưng phấn, nồng cháy của hắn.
Càng ngày càng có nhiều biểu cảm mà trước kia Diệp Dao chưa bao giờ bày ra, cánh môi đỏ thắm của Diệp Dao hé mở lộ hàm răng trắng tinh, cặp mày nhíu chặt không biểu lộ thống khổ, mà là mang theo một loại cảm xúc sung sướng khác.
Khí chất này được lan tỏa trên mặt Diệp Dao càng khiến ngũ quan trở nên càng diễm lệ, giống như một đóa hoa đang độ nở rộ.
Bông hoa trong bùn mà tỏa ánh sáng quyến rũ, ngát hương.
Ở trong tay hắn bùng nổ.
- ----------------------------------------
Khi Diệp Dao mở mắt, cả linh hồn lẫn thân thể như đang phiêu du trên không trung, cho đến khi cậu nhìn thấy thứ trên tay Lục Tầm, linh hồn liền nháy mắt xấu hổ nhập xác.
** móa, Lục Tầm còn cầm trên tay kìa!
Diệp Dao cứng ngắc nhanh chóng đi lấy giấy: "Tao lau cho mày".
"Thôi khỏi" Lục Tầm lắc đầu, lấy giấy Diệp Dao đưa qua, một bên thong thả ung dung lau đi thứ không thuộc về mình, một bên nhìn Diệp Dao, sau đó khóe môi nhếch lên, "Kỹ thuật của nhân viên Tiểu Lục có phục vụ cho ngài sảng khoái không?".
Diệp Dao: "...... Rất tốt"
Trên mặt Lục Tầm là nụ cười khoái trá: "Vậy lần sau ông chủ nhớ kêu ta nữa nhé?".
Diệp Dao: "......"
"Không nói tiếng nào, muốn quỵt nợ?", sau khi lau sạch Lục Tầm cười lạnh một tiếng, dùng cánh tay giữ chặt cổ Diệp Dao, đem đầu Diệp Dao kéo gần, hạ giọng nói, "Có qua có lại mày hiểu chưa?"
Theo khoảng cách ngày càng gần của bọn họ, lý trí vừa trở về của Diệp Dao cũng phát hiện Lục Tầm không thích hợp.
Mà cái nơi không ổn đó, cấn cậu sinh đau.
Sao em trai của Lục Tầm cũng không nghe lời thế này, loại chuyện này cũng có thể lây qua không khí à?
Cũng có thể là, nhìn thấy cậu thoải mái, Lục Tầm cũng kích động muốn thử, chuyện này cũng rất bình thường. Những tình huống như thế này, cậu cũng không biết phải giải quyết làm sao. Diệp Dao không tin là tình cảnh xấu hổ này còn có thể tái diễn, cậu lấy lại bình tĩnh, vươn tay: "Được rồi, tao giúp mày".
Diệp Dao run tay vươn tới, mang theo vài phần bàng hoàng, đầu ngón tay hơi co lại, giống như tâm tình của chủ nhân.
Nhưng mà bàn tay vươn đến một nửa, đã bị chặn lại.
"Khoan" Lục Tầm nói.
Diệp Dao ngớ người, cảm xúc nháy mắt rất phức tạp, cậu rũ mắt, mặt không đổi sắc trút tay về: "Được thôi".
Nhưng tay cậu lại bị bắt lấy, người kia vẻ mặt sung sướng.
"Trước hết ghi nợ đi, chờ đến thời điểm thích hợp tao sẽ đòi về", Lục Tầm nắm tay Diệp Dao đi về phía trước, "Nếu không ngươi mày sẽ cảm thấy là giữa chúng ta đã thanh toán sau, sẽ không còn lần sau. Ta nói cho mày biết - -"
Ngay lúc nhịp tim Diệp Dao đạp mỗi lúc mỗi nhanh, Lục Tầm quay đầu nhìn về phía cậu, hắn nhướng mày, lộ ra một nụ cười đắc ý.
"Không có cửa đâu".
- -----------------------------------------------------------
Còn có loại chuyện tốt như vậy à.
Ông trời rải bánh xuống đầu cậu, còn sợ cậu ăn không đủ no, cho nên cách lúc liền bán sỉ cho cậu một lần?
Đêm khuya, Diệp Dao nằm một mình trên giường suy tư.
Hai người đàn ông chưa có bạn gái giúp nhau giải tỏa, lúc cậu còn thẳng cũng có nghe thấy những điều này, chỉ là với chuyện đó cậu hoàn toàn bĩu môi, xem thường.
Những người khác như thế nào cậu không quản, nhưng với cậu làm chuyện đó giúp bạn bè là không thể nào.
Bây giờ cậu cong rồi, cho nên mới tự vả tiếp nhận chuyện kia sao? Vậy còn Lục Tầm?
Hắn là một thằng siêu siêu thẳng, cũng có thể chấp nhận được hành vi thân mật như vậy giữa hai người đàn ông sao, là bởi vì hắn quá thẳng, hay là bởi vì hắn...... ghê sợ đồng tính luyến ái(*)?
(*) Chỗ này ý của Diệp Dao là Lục Tầm cũng có thể là người đồng tính nhưng tự cho mình là người dị tính và có xu hướng sợ hãi đồng tính. Sự rùng mình, thành kiến, phân biệt đối xử, né tránh và thậm chí chống đối dữ dội với giới tính thật. Cái này có tên tiếng anh là 'Homophobia' các bạn nào có hứng thú thì tìm hiểu thêm.
Diệp Dao nghĩ tới nghĩ lui, rúc đầu vào trong chăn mở di động ra, cầu Baidu vạn năng trợ giúp.
Thật cũng có người hỏi cùng một câu hỏi với Diệp Dao:【 Người bạn là trai thẳng sợ đồng tính của tôi, dùng tay giúp tôi giải quyết chuyện đó. Tôi nói tránh một chút nhưng mọi người chắc có lẽ đều hiểu. Tôi rất vui, người bạn đó có khả năng không thẳng như đã nghĩ hay không? 】
Ở phía có không ít người phản hồi:
【 Chào bạn, nếu như hắn biết bạn cong, vậy thì hắn đang cố ý quyến rũ bạn. Nếu hắn cho rằng bạn cũng là trai thẳng, vậy thì đó chỉ là hành động bình thường giữa hai người bạn, xin đừng nghĩ nhiều. 】
【 Quên đi bạn ơi, cái này mà gọi là trai thẳng sợ đồng tính á, phải gọi là bóng giả trai ** nai ** bò thì có, tôi muốn cho bạn với thằng kia một đấm ghê. 】
【 Khó mà nói hết, có thể hắn bị ghê sợ đồng tính luyến ái, hoặc cũng có thể vì quá thẳng nên không nghĩ đến phương diện kia, hay là bạn thử thăm dò xem? Giống như hẹn hắn đi Gay Club ngồi chơi, xem hắn phản ứng thế nào. 】
【... Thẳng á? Tui có hiểu lầm gì với từ này hông ta? 】
Diệp Dao trầm tư.
Mang Lục Tầm đi Gay Bar là không thể rồi, chính cậu còn không muốn đi, cũng không muốn mang Lục Tầm đi chỗ đó, cái này hơi kỳ.
Nhưng, mấy biện pháp thăm dò nhẹ nhàng khác thì có thể thử xem. Như hẹn Lục Tầm đi xem bộ phim mới công chiếu, hướng đi của bộ phim khá là cân đối, kể về một cặp bạn đồng tính yêu nhau, chỉ là đến cuối cùng hai người vẫn không thành đôi, tiếc nuối bỏ lỡ nhau.
Như vậy tình tiết úp úp mở mở như vậy, không biết Lục Tầm có thể tiếp thu đến mức nào.
Diệp Dao biết Lục Tầm phản cảm với đồng tính nam, nhưng quen lâu như vậy, cậu chưa bao giờ thấy Lục có phản ứng gì với một cặp đôi đồng tính.
Nguyên nhân rất đơn giản, từ khi quen biết tới nay, Lục Tầm chỉ từng tiếp xúc với người đồng tính thích con trai, hoặc là thích hắn. Những người này đều chưa bao giờ nhận được sự hòa nhã của Lục Tầm. Mà những đôi tình nhân đông tính, thì Lục Tầm lại chưa gặp bao giờ.
Được rồi, cậu ngày mai sẽ rủ Lục Tầm đi xem phim.
Nhưng nếu Lục Tầm là bóng ngầm, thì có phải cậu còn cơ hội không......
Diệp Dao mím môi, tắt di động, đem chăn kéo ra - - ở giữa đêm tối, có một khuôn mặt chình ình ở trước mặt cậu.
Diệp Dao chẳng có chút ngạc nhiên, duỗi tay đẩy khuôn mặt kia ra xa.
"Định hù tao à?" Diệp Dao hỏi.
Lục Tầm nắm lấy tay Diệp Dao: "Cái này không phải là hù mày, mà tại mày nói đêm nay cần yên tĩnh một mình à, cho nên tao tri kỷ không nói tiếng nào"
Đúng là Diệp Dao có nói đêm nay muốn ngủ một mình, là vì ngày hôm nay cậu và Lục Tầm vừa trải qua kích thích quá lớn, cậu cần thời gian tự ngẫm nghĩ lại.
Chỉ là giường của Lục Tầm...... nó nằm ngay bên cạnh, hướng ngủ cũng giống của Diệp Dao, cho nên cho dù Diệp Dao có ngủ một mình cũng không cách Lục Tầm quá một cái duỗi tay
Ngày mai cuối tuần, Mập Mạp với Văn Khoa đi đánh net suốt đêm, bọn họ cũng không cần phải sợ ánh mắt của người khác.
Lục Tầm đổi giọng nghiêm túc: "Mày đừng coi điện thoại trong bóng tối, hại mắt lắm, mày muốn chơi thì tao đi mở đèn".
Tay Diệp Dao tay được nắm đến ấm lên, cậu nhẹ giọng trả lời: "Không coi nữa, lúc nãy đột nhiên muốn tìm một ít tài liệu".
Lục cuối cùng cũng vừa lòng, hắn đặt tay lại mi mắt của Diệp Dao, nehj nhàng mát xa, cũng bắt đầu cằn nhằn.
"Mày nghĩ thử xem, lỡ như lúc mày 100 tuổi, mắt mũi tèm nhem, nhìn thấy mấy lão già khác lại tưởng là tao, còn dắt người về nhà nữa thì làm sao bây giờ, chả lẽ tao lại đi kiếm ông lão đó đánh nhau? Đều lớn tuổi cả rồi, chỉ sợ là ảnh hưởng không tốt".
"......" Diệp Dao cạn lời, "Cũng đâu phải ông lão đãng trí, sao có thể nhận sai mặt người, quá lắm thì nhận nhầm con trai mày thành mày".
Động tác trên tay Lục Tầm ngừng lại, sau đó đổi thành bóp hai má của Diệp Dao, giọng nói mới hề hước biến lạnh lùng: "Đừng có mơ, mày không có cơ hội đó đâu".
Lục Tầm bỏ tay ra đứng lên: "Tao thấy mày một ngày không ngủ cùng tao thì bắt đầu ăn nói linh tinh rồi, tốt thôi, mày đừng yê tĩnh nữa, tao sửa tên thành yên tĩnh, chúng ta đêm nay cùng ngủ."
Diệp Dao từ chối không được, bị bắt cùng Lục Tầm chia sẻ một chiếc giường đơn.
Diệp Dao lại lần nữa rơi vào cái ôm quen thuộc, mọi hết như bình thường, giống như chiếc giường này vốn là nên ngủ hai người như vậy.