“Xin cô cho chúng tôi lời giải thích vì sao chiếc hoa tai chỉ có duy nhất ở nước ta lại xuất hiện ở hiện trường vụ án?”.
Bầu không khí lập tức trở nên u ám hơn ban đầu, Hoa Châu thật sự bất ngờ khi nhìn chiếc bông tai nhìn qua thực giống của cô.
“À cái này…Nếu tôi nói đây không phải của tôi thì ngài thanh tra có tin không?”. Dù khá là hoang mang nhưng nhờ sự tỉnh táo và tinh ý Hoa Châu cô đã để ý chiếc hoa tai kia dù giống hệt với cái của cô nhưng khi nhìn kỹ hơn có một chi tiết phân biệt đâu là hàng thật đâu là hàng giả.
Bởi đây là hàng đặt làm riêng độc quyền thiết kế cho Hoa Châu nên không lạ gì khi để lại kí hiệu của chủ nó.
Nhưng chiếc hoa tai tưởng chừng như hại chủ kia lại không hề có bất cứ kí hiệu nào của cô. Nếu là chiếc hoa tai thật chắc chắn khi nhìn vào sẽ thấy bên trong đá quý được gắn thấp thoáng hiện lên hình hoa hồng đỏ cùng màu với đá và chữ HC được khắc rất công phu và nghệ thuật.
Còn cái mà đang lấp lánh tráng lệ đung đưa trên tay của thanh tra viên chả qua hàng chợ đen thôi. Mà cũng thật lạ, việc có người làm nhái đồ của cô thì nghĩ cũng là chuyện bình thường, nhưng việc nó nằm đâu không nằm lại xuất hiện một cách mờ ám tại hiện trường giết người.
Không để cô trầm mặc suy nghĩ, thanh tra liền đập tay xuống bàn, vẻ mặt bắt đầu hiện lên sự thiếu kiên nhẫn.
“Việc bông tai này chỉ có một đôi trên thế giới ai mà chả biết. Nếu cô không có bằng chứng thì đừng ăn nói hàm hồ, biện minh vô ích thôi.” Ông ta đắc ý, hất tay oai nghiêm ngồi đàng hoàng lại trên ghế.
Chậc. Cứ tưởng thanh tra viên là người dày dặn kinh nghiệm như thế nào, hóa ra cũng chỉ giống mấy lão cáo già mắc bệnh nghề nghiệp thần tượng.
Chưa kịp tìm trong túi chiếc hoa tai thật sự của cô thì cánh tay đã bị ai đó nắm chặt lại.
Cô giật mình ngẩng mặt lên nhìn theo hướng đó, lão thanh tra mặt mày nham hiểm nhìn chằm chặp vào cô như kiểu tóm được con mồi của ông ta vậy.
“Bắt quả tang, cô đang định gọi đồng phạm đó à hay là sợ quá nên ám chỉ cho bọn chúng chạy? Hửm?”.
Cô tối sầm mặt lại, lão ta cậy cái gì mà dám thốt ra nhưng lời hạ thấp cô vậy. Hoa Châu ra sức chống cự, cánh tay đã hằn lên những vết đỏ.
Bỗng lúc này, tại đồn nhôn nhao lên một cách kì lạ. Cảnh sát ngầm mặc trên mình bộ quân phục cấp cao vốn hoạt động bí mật, riêng lẻ nhưng lại xuất hiện một cách đột ngột tại đồn cảnh sát thường. Vẻ mặt ông ta tỏ ra nghiêm trọng, mang vài phần phục tùng người đi đầu đằng trước lại càng khiến các viên cảnh sát và tất cả người có mặt tại đó đinh ninh trong lòng, chắc hẳn vị kia có chức vụ không hề tầm thường. Thế nhưng tại sao những nhân vật chỉ hành động trong bóng tối lại xuất hiện ở đây?
Một viên cảnh sát đã dũng cảm đứng ra phía trước hai người có thế lực khủng khiếp kia hỏi.
“Xin hỏi các vị đến đây là có việc gì…?”
Thái độ anh ta lúc đầu khá nghênh ngang nhưng khi câu hỏi vừa thốt ra anh ta muốn đảo ngược thời gian ngay lập tức.
Không khí xung quanh lại thêm u ám, ánh mắt biểu cảm sắc lạnh của hai con người kia khiến cho ai đứng gần cũng phải rét run.
“Hoa Châu, các người biết cô ấy chứ? Hiện tại đang ở đâu?”.
“Ở…ở bên trong kia với thanh tra Sở…ạ”
Ánh mắt đột ngột chuyển hướng theo hướng chỉ tay cùng với hàn khí có thể đóng băng những thứ ở gần.
Trong tầm ngắm của anh quả thực không thể nhìn rõ tình huống bên trong ra sao, đáng tính một bước đi vào thì người bên trong đã ra.
Hoa Châu nhanh chóng bước ra ngoài mặc cho những ánh mắt có đang nhìn cô một cách kì cục gì đi chăng nữa. Đúng, phải diễn, phải diễn một vai nạn nhân đầy oan ức. Mặc dù việc này là trái với đạo đức nhưng vì tình nên cô đành nhắm mắt cắn chặt răng mà theo.
"Cô Hoa, Chờ đã. Quả thực chúng tôi không có ác ý gì cả, vì để chứng minh cô có phải là đồng phạm hay không nên chúng tôi mới làm thế.
Xin lỗi!"
Xin…lỗi, cô mà là người được nghe câu này ư? Tàn nhẫn, quá tàn nhẫn. Vì có chút ngẩn người với lời nói của viên thanh tra, Hoa Châu đã vô thức dừng chân lại.
Thấy vậy, thanh tra Sở liền mở lời hòa giải hy vọng có thể nói câu chuyện một cách cụ thể, rõ ràng.
Nhưng lời còn chưa được thốt ra đã bị chặn lại. Ánh mắt sâu thẳm sắc lạnh như muốn giết người đang nhìn chằm chặp lấy ông ta khiến cơ thể bất giác run lên theo bản năng.
“N…Ngài đây là…”
Viên cảnh sát đứng cạnh đó thủ thỉ vào tai thanh tra Sở, từng câu từng từ khiến ông ta tái mét dần
“Ờm…ngài cảnh sát ngầm, ngài đến tận đồn chúng tôi là chuyện gì vậy chứ?”
Nghe thấy cụm từ cảnh sát ngầm, Hoa Châu bèn ngẩng đầu lên lập tức. Đối diện với cô chính là anh, khiến đôi đồng tử co lại vì ngạc nhiên.
Dịch Tử Nghiêm anh ta đến đồn là có việc gì nhỉ? Chắc không phải đến vì nghe rằng mình bị bắt đâu. Haha,mà có ai nói cho anh ta biết đâu. Thôi đừng nghĩ nhiều cho mệt đầu
Nhân lúc thanh tra Sở không chú ý, cô liền nhanh chóng, ba sáu kế tẩu là thượng sách. Đúng ra là cô không thể đối mặt với lời xin lỗi đó được mà. Cô nào dám.
Nhưng việc cô rời đi, Dịch Tử Nghiêm đã để ý tới, anh ám hiệu cho cảnh sát ngầm bên cạnh mình ở lại giải quyết còn anh thì nhanh chóng chạy theo sau cô.
Thấy hai người vội vã rời đi, thanh tra Sở mới lấy lại trí nhớ, ông ta cũng mau chóng muốn chạy đến hòa giải với Hoa Châu nhưng bị cánh tay to lực lưỡng cùng gương mặt đáng sợ uy hiếp nên đành rụt cổ sợ hãi không dám động đậy. Sao lại thế? Ông ta làm gì sai sao? Họ đến là bắt ông ta đi tra tấn hả?
Về phía Dịch Tử Nghiêm, do đôi chân dài nên anh sải bước đếm cô rất nhanh. Đến cửa chính anh đã nắm gọn tay của cô trong lòng.
Bằng con mắt ưu tư anh nhìn cô với cảm xúc khó tả.Hoa Châu cũng đành phải quay người lại.
“Sao anh biết tôi ở đây?”