“Bản tin thời sự sáng nay, công an đã phát hiện ba thi thể bị sát hại dã man, tất cả đều chung một cách thức. Và đây là một vụ án giết người liên hoàn đang được công an điều tra làm rõ vụ việc.”
Đường phố nội thành đông đúc, trung tâm quảng trường người ra kẻ vào tới tấp, âm thanh khẩn khoản, nghiêm trọng của MC làm náo loạn bầu không khí yên bình.
Đủ mọi tâm trạng hiện lên trên mặt tất cả mọi người. Đa số là hoảng hốt, lo sợ, thờ ơ còn đâu đó thì những biểu hiện bất bình thường cũng xuất hiện.
Tại tòa nhà Hoa Châu đang ở, không khí cũng có chút u ám hơn mọi ngày.
Nhưng riêng Hoa Châu thì trái lại, cô vẫn sinh hoạt, cư xử như bình thường. Cũng không ai giải thích lời nào, những người thân cận xung quanh cô một phần cũng biết hung thủ là ai.
Nhâm nhi tách trà nóng trên tay, tư thế ung dung nhàn rỗi đọc báo thật không bình thường trong hoàn cảnh loạn lạc như bây giờ, khiến ai nhìn vào cũng nảy sinh nghi vấn.
Bỗng cánh cửa bị đập liên hồi, Tiểu Ngạn giở tay gác việc lại chạy nhanh ra đón không thì cánh cửa đáng thương bị ai đó làm biến dạng mất.
Ngay khi cửa vừa hé mở, Giang Tịnh Thi tức tốc chạy đến chỗ Hoa Châu ngồi, không nói không rằng và cũng chả làm gì cả, chỉ đứng im nhìn Hoa Châu bằng ánh mắt hằn tia đỏ.
“Chắc cậu Mạc nói với chị hết rồi nhỉ?”. Cô hờ hững nói, mặc cho cơn nóng máu của ai kia ngày càng tăng.
Giang Tịnh Thi tức giận ném túi xách xuống sàn tiện người ngồi xuống ghế đối diện với cô, chân vắt chéo, tay khoác trước ngực, giọng điệu tra hỏi.
“Em không phát hiện điểm kì lạ của anh ấy thì chị định giấu chuyện đến bao giờ?”
Đối mặt với ngườu phụ nữ khó tính trước mặt,cô vẫn chọn cách hờ hững mà đối đáp.
“Chả phải giờ em biết rồi đó sao?”
“Chị…Chị quá đáng…Hức” Bao nhiêu cơn kìm nén, sự tủi thân bao lâu nay dâng trào lên trong người khiến Giang Tịnh Thi không kìm nổi nước mắt. Hàng nước dài cứ tuôn theo nhịp xả giận lên cô. Hoa Châu mỉm cười im lặng chịu đòn, biết sao được, vì sự an nguy nên cô đành phải giấu thôi.
“Cậu Mạc ổn rồi chứ?” Cô lên tiếng.
“Chả nhẽ với cái chân què đỡ xe cho chị mà vẫn chạy lăng nhăng ngoài đường được à?”. Nói câu này, Giang Tịnh Thi có chút hờn dỗi trong câu nói, hai má phụng phịu như oan ức vì đã động đến đồ của mình.
Sau một hồi hàn huyên đủ điều dỗ dành cô em cứng đầu, mọi chuyện trở về quỹ đạo ban đầu của nó.
Vốn định kêu Giang Tịnh Thi ở lại ăn cơm nhưng vì phải chăm sóc cho ai đó mà phải nhanh chóng về khi thấy thời gian đã muộn.
Vì không muốn ăn ở nhà nên Hoa Châu và Tiểu Ngạn ra ngoài hàng gần đó ăn, bữa ăn vẫn ngon lành mặc cho những bản tin đề cập đến thi thể hiện lên khắp nơi.
Ăn uống no nê, cô lên nhà và chuẩn bị tốt cho mọi thứ ngày mai, vừa đi cô vừa nghĩ về những việc mà cô và Thương Hạ đã làm.
“Chị làm như vậy có đúng không?”. Cô bỗng chợt quay sang hỏi Tiểu Ngạn khiến người ta có phần lúng túng. Chuyện tàn độc này trước nay là lần đầu tiên cô làm, cô chỉ sợ làm một lần rồi thì lần sau ắt hẳn sẽ làm lần nữa.
Như nhận ra suy nghĩ thâm tâm của cô, Tiểu Ngạn không thể tiếp tục giả vờ thêm được nữa. Vốn tưởng mọi chuyện sẽ yên bình nhưng từng biến động kéo đến, xảy ra khiến cho bản thân Tiểu Ngạn hoảng sợ, khó lòng là yên huống hồ Hoa Châu lại là người trong cuộc, trung tâm mọi rắc rối gần đây. Lương tâm Tiểu Ngạn mách bảo tuyệt đối không nên gây kích động ở thời điểm này, không thì e là hậu quả khó lường…
“Chị có đúng hay sai, do thâm tâm chị hiểu mà. Đối với em, chị có làm gì em cũng đứng về phía chị.”
Nghe lời tâm sự, an ủi đầy e thẹn mang một chút thương cảm của cô em, Hoa Châu chợt thấy lòng nhẹ bẫng, nhưng vẫn có một chút gì đó khúc mắc như chiếc móc câu đang níu chặt trong lòng, vui vẻ xoa đầu Tiểu Ngạn.
Nhưng bầu không khí chưa dịu được bao lâu thì cảnh tượng trước mắt khiến tâm can cô nhảy dựng lên.
Ba ngườu khoác trên mình cảnh phục đang đứng trước cửa nhà cô, hành động như đang chờ ai đó một cách vô cùng nghiêm trọng.
Tiểu Ngạn như chôn chân tại chỗ không dám nhúc nhích, bao nhiêu nỗi sợ hãi về những ý nghĩ kinh hoàng nảy ra.
’ Chả nhẽ bị bại lộ?’ -Đồng thanh trong đầu
Nhanh thật vậy ư? Năg lực của cảnh sát hình sự bây giờ đều mạnh mẽ như vậy à? Dù có chút lo lắng xen lẫn hoảng sợ nhưng Hoa Châu vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, gương mặt không biểu lộ chút dao động nào.
Bỗng một viên cảnh sát ngoại hình ưu tú nhận ra sự có mặt của các cô, anh ta bày bộ mặt nghiêm trọng tiến nhanh đến.
Tiểu Ngạn lúc này mật sắp vỡ rồi, run rẩy níu tay áo của Hoa Châu lắc đầu khi thấy cô sẵn sàng đối mặt với pháp luật. Còn cô, vẫn như vậy, dù có chút giật mình nhưng không sao hết, việc đã làm nếu tra ra được rồi thì đành chấp nhận thôi.
“Cô là Hoa Châu phải không?” Giọng nói không non nớt cũng không già dặn nhưng độ cứng rắn của nó khiến mọi tội phạm đều run sợ.
“Đúng là tôi. Các anh cần gì?”. Cô bình tĩnh trả lời, đôi mắt đầy sắc bén nhìn cán bộ nhà nước, run sợ mà cô tưởng tươngk giờ cũng chẳng còn gì. Thì ra Hoa Châu cô cũng có ngày không hề sợ sợt trước lưỡi kiếm đang kề ngay cổ mình.
“Mời cô lên đồn cùng chúng tôi một chuyến.”