Ra chơi, Như Ý kéo tay Mạch Nha :
-Ê, đi tè với tao đi. Tao nhịn suốt một tiết rồi, giờ không đi chắc chớt quá.
-Cái con này.-Nó gắt lên.-Ăn với chả nói, vô duyên chết đi được. Tao khôngbuồn, mày tự mà đi giải quyết một mình đi.-Nó đẩy Như Ý ra, chỉnh lạikính rồi vùi mặt vào làm tiếp bài.
- Năn nỉ mày đấy. Tao nhớ anh William Cường lắm rồi. -Kệ mày, mày nhớ thì đi gặp đi. Tao đâu có rảnh mà ra đó hít tí amoniac…Á…á…Con heo này, từ từ đã ngã bây giờ.-Nó la oai oái.
Như Ý không quan tâm nó có đồng ý hay không lập tức kéo nó ra WC. Lúc gầnđến, hai đứa nó nhìn thấy Trung đứng dựa vào tường, chỗ giáp với cầuthang nói chuyện gì đó với Y Lan. Nó và Như Ý quay sang chớp chớp mắtnhìn nhau. Như Ý lên tiếng :
-Này, đừng nói là mụ Y Lan không tán được Quang nên giờ chuyển hướng sang tán Trung nhá?
Nó lắc đầu :
- Tao không biết.
Lát sau, Y Lan rời đi, còn Trung vẫn đứng đó, hai tay đút túi quần , dựavào tường vẻ lười biếng. Nhận thấy ánh mắt của Mạch Nha hướng về phíamình, Trung hơi giật mình nhưng sau đó cậu lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh, coi như không có gì xoay người đi.Mạch Nha nhìn theo bóng lưng Trung,cảm thấy có gì đó rất lạ. Trung không giống anh chàng nhiệt tình haythích chọc ghẹo nó trước kia, lúc này ở anh có vẻ lạnh lùng khó hiểu.Ánh mắt của anh khi tiếp xúc với Y Lan vừa rồi và cả lúc nhìn thấy nó đã cho thấy điều đó. Nó ngẩn người, chợt nhớ ra đã rất lâu rồi nó và Trung không có gặp mặt nói chuyện, hình như từ khi nó và Quang chính thức hẹn hò.
Trung nhếch môi cười ,một nụ cười đầy toan tính nhưng không ai thấy được cũng như sự thật về con người cậu…không ai có thể biết.
Như Ý sau khi giải tỏa xong , khoan khoái bước ra. Phát hiện ra Mạch Nha cứ đứng ngây ngốc không chịu về, Như Ý lấy tay huơ huơ trước mặt nó :
-Mày lưu luyến anh William Cường đến nỗi không muốn về à?
Nó lườm Như Ý , đá vào mông con bạn rồi rời đi. Như Ý xoa xoa vòng ba, mếu máo ‘Ôi, cặp mông yêu quý , cặp mông đẹp đẽ của mình’, sau đó quay sang nhìn nó bằng cặp mắt kinh ngạc rồi hét lên kinh dị :
-Mạch Nha, ai cho mày sàm sỡ tao giữa đường giữa chợ thế này? Mày…dê xồm…Aaaaaaaaaaaaa…Còn đâu là trong trắng của tao nữa.
Mạch Nha tiếp tục bước đi, nhìn Như Ý bằng đôi mắt ‘Chi Dân đã nói gì’ (không quan tâm đấy bà con ạ).
-Mày đá tao mạnh thế nhỡ tao bị trĩ thì sao? Mày…phải chịu trách nhiệm cả đời với tao.
Mạch Nha vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng, bước nhanh chân về lớp, tránh phải nghe Như Ý nói nhảm.
-Ê, từ từ đã, đợi tao với.-Như Ý chạy theo, túm lấy tay nó.
………………………………..
-Quang, cậu đợi tớ một chút.-Y Lan hớt hải chạy theo, bắt lấy cánh tay Quang.
Quang nhăn mặt, nhìn bàn tay Y Lan nắm lấy tay áo mình, cậu cảm thấy rất khó chịu. Quang lạnh lùng :
-Bỏ tay ra.
-Không.-Y Lan lắc đầu nguầy nguậy, mãi mới có cơ hội sao ả lại dễ dàng từ bỏ được.
Ả không biết xấu hổ, cứ dựa vào người Quang, miệng cười hí hửng. Tronglòng ả giờ đang rất hạnh phúc, ả tự mình tưởng tượng ra cảnh ả và Quangyêu nhau, hai người tay trong tay đi dưới con đường đầy nắng. Khi ấy,Quang cười trìu mến, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ả, bộ dáng chiều chuộnglàm sao.
-Á...á…á…
Y Lan ngã uỵch xuống đất, mấy con ongbay qua cười ầm lên “Tỉnh chưa con? Cho đáng đời, lần sau đừng mơ caoquá nhá”. Quang không nghĩ rằng Y Lan sẽ ngã. Cậu chỉ là chán ghét sựđụng chạm của ả mà giật tay ra thôi. Nhìn bộ dáng nhếch nhác của Y Lan , Quang cũng cảm thấy có chút áy náy.
Y Lan vừa đau vừa tức. Nhìn xuống đôi giày cao gót 10 phân của mình, ả chỉ muốn ném quách chúng đi.
Quang định đưa tay đỡ Y Lan dậy song nghĩ lại lại thôi. Y Lan theo đuổi cậuđã lâu, thái độ của cậu đối với ả luôn là thờ ơ, lãnh đạm. Nếu lúc nàyđây, cậu giúp ả có lẽ ả sẽ càng vọng tưởng nhiều hơn. Càng nhìn cậu càng thấy không có chút thiện cảm với Y Lan. Học sinh gì mà tóc nhuộm đỏrực, mặt trát phải đến cả tấn phấn ,trắng bệch như xác chết, còn môi bôi son đỏ choét choẹt, nhìn giống mấy mụ tú bà thì có. Ngoại hình khôngnói nói đến tính cách mới khiến người ta không thể nào yêu thương nổi,đanh đá, chanh chua nhất trường, và da mặt chắc dày không kém bờ tườnglà bao nhiêu. Nhìn đi nhìn lại cậu xác định, giản dị như Mạch Nha là ổnnhất.
Y Lan vịn vào tường cố đứng dậy, mông ả đau ê ẩm, mắt cáchân trái còn thâm tím. Ả chảy vài giọt nước mắt cá sấu, hướng Quanggiọng trách móc :
-Sao cậu lại làm thế với mình chứ?
-Xin lỗi.-Quang nhàn nhạt đáp lại.
Y Lan sụt sịt, làm bộ đáng thương bám lấy Quang, ủy khuất nói :
-Chân tớ đau quá. Cậu dìu tớ xuống phòng y tế được không?
Đúng lúc đó Mạch Nha từ trong phòng chờ giáo viên bước ra, nó đi chép lịchhoạt động của lớp mà. Nơi nó đứng cách chỗ Quang 20 mét. Ba người sữngsờ nhìn nhau. Y Lan thấy nó, lập tức ôm lấy Quang :
-Quang à, chân tớ thực sự đau lắm.
Mạch Nha nhìn cảnh hai người kia thân mật tớ tớ cậu cậu mà tức trào máu não. Cái gì, họ lại còn dám ôm nhau ngay trước mặt nó á? Chán sống rồi hả?Nó nắm chặt tay thành quyền, giận dữ xông tới.
Quang bực mình nhìn Y Lan, bối rối nhìn nó.Sợ nó hiểu lầm, cậu đẩy ả ra,hướng về phía nó vội vàng giải thích :
-Chuyện không phải như em nghĩ đâu.
Mặt nó không biểu cảm, lập tức đẩy Y Lan ra ,kéo Quang đi về. Trước khi đi, không quên bỏ lại vài câu cho Y Lan :
-Bà chị làm ơn cách xa bạn trai em chút. Đừng có suốt ngày bám lấy anh ấyrồi nhìn người ta bằng cặp mắt thèm thuồng như thế. Con gái như vậy mấtgiá lắm.
Y Lan nổi khùng nhìn nó. Nó nói cứ như ả là con hám giai không bằng ấy, lại còn ăn nói xấc xược với ả nữa chứ. Ả gào lên :
-Ranh con, mày muốn chết hả?
Hình tượng cô gái dịu dàng mềm yếu mà ả cố gắng xây dựng trước mặt Quang đãsụp đổ hoàn toàn. Giờ ả trở về đúng bản chất của mình.
Nó nhếch mép cười khiêu khích :
-Chị có thể làm gì được tôi?
Sau đó, nó lạnh giọng cảnh cáo:
-Tôi không có dễ bị bắt nạt đâu. Đừng để tới lúc tôi ra tay, chỉ sợ...-Nónói lấp lửng, miệng cười nhạt nhưng đủ để người ta nhìn mà sợ hãi.
Y Lan mặt cứng đơ nhìn nó, ả chưa từng nhìn thấy ai có vẻ mặt nào khủngbố như nó. Nhưng nó đã quá coi thường ả rồi đấy,ả sẽ không để một connhóc miệng còn hôi sữa vượt mặt đâu.
Quang dường như có vẻ shockkhi nhìn thấy nó hung dữ như vậy. Nhưng mà trong lòng cậu có gì đó vuivui. Mạch Nha ghen nên mới tức giận, hà hà, mà ghen là yêu đấy, yêunhiều lắm đấy. Tuy nhiên thấy biểu cảm trên mặt nó lúc này, cậu khôngtài nào vui nổi.
Trên đường nó cứ xụ mặt ra, mặc Quang dỗ thế nàocũng không chịu cười. Sau khi Quang kể hết mọi chuyện chính xác tới từng chi tiết và thề tới một nghìn lần rằng cậu chỉ thích mình nó, nó mớichịu tha cho. Nó chống nạnh,oanh đá nói :
-Lần này, em tạm tintưởng anh.Anh mà còn léng phéng với mụ ấy, em sẽ…-Nó nghiến răng, làmđộng tác cắt cổ.-Cho anh tan xác luôn.
Nhìn nó lúc này thật giống mấy bà vợ sư tử hà đông đang quản chồng. Trước khí thế của con bé, Quang co rúm người, lắc lắc đầu :
-Anh không dám đâu.
Nó hừ một cái rồi vào nhà. Quang lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Ôi trời,Mạch Nha đáng yêu của cậu khi ghen liền biến thành cọp cái vô cùng đángsợ nghen. Giờ mới thấu tại sao các ông chồng thường sợ vợ.